80s toys - Atari. I still have

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

Posted at 25/09/2015

1003 Views

.

Ba mẹ và người thân của anh e là cũng nghĩ như thế nốt.

Bị mấy nữ sinh ì xèo một trận, Lăng Lăng đau đầu chịu hết nổi, nhìn đồng hồ nói: "Chết rồi! Thầy Dương tìm tớ có việc, tớ đến muộn nữa anh ta nhất định sẽ xử tớ... Bye bye!"

Thoát khỏi mấy bạn nữ khó chơi, Lăng Lăng chạy một mạch về phía cổng chính.

...

***

Đại học T tọa lạc trong trung tâm thành phố A, cho nên bên ngoài cổng chính trang nghiêm sừng sững là một chiếc cầu vượt, trên cầu ô tô chạy như bay, dưới cầu người qua lại tấp nập, xe cộ đi thong thả.

Tiếng còi ô tô chói tai không ngừng phát tiết những lo âu và phiền toái của cuộc sống đô thị.

Chỉ có Dương Lam Hàng đem xe đỗ gần cổng chính, trầm tĩnh đứng cạnh xe, mặc cho đường xá phồn hoa phía sau lưng không ngừng náo động ồn ã, chung quanh anh, từ đầu chí cuối trời vẫn xanh mây vẫn trắng, yên tĩnh không tiếng động!

Lăng Lăng nhìn anh từ xa, một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ một ngày nào đó mộng ảo sẽ tan biến, vẫn luôn khiến người ta cam tâm tình nguyện đưa chân lún sâu...

Vậy cứ thử xem sao!

Đợi anh lâu như thế, yêu anh lâu như thế, bất luận kết cục có ra sao chăng nữa, cô cũng không hối tiếc!!!

Thấy Dương Lam Hàng mở cửa xe, Lăng Lăng nhìn quanh nhìn quất một lượt, xác định quanh đây không có người mình quen biết, mới bước nhanh qua, ngồi lên xe.

Trên đường đi, cô giải thích nói: "Em xin lỗi, em gặp vài bạn học, các cô ấy cứ quấn lấy em hỏi anh có bạn gái chưa."

"Em trả lời sao?" Dương Lam Hàng bình thản hỏi.

"Em nói..." Cô nhìn vẻ mặt của anh. "Anh có bạn gái rồi!"

Nụ cười trên mặt anh kéo dài từ khóe môi đến tận chân mày, gợi cảm khiến người ta hít thở không thông.

Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao Dương Lam Hàng thích cười nhẹ, bởi vì anh cười tươi... có thể đe dọa nhân mạng! Rất là tạo nghiệt!

Lăng Lăng vỗ vỗ ngực, nhìn chằm chằm phía trước, sợ nhìn anh thêm phát nữa, tim sẽ nhảy ra mất!

"Lần đầu tiên anh làm bạn trai người khác nên không có kinh nghiệm. Nếu có làm gì tới mức "biến thái", nhờ em chỉ giáo nhiều hơn." Anh nói.

Lăng Lăn sửng sốt, có chút vừa mừng vừa lo. "Chỉ cần anh không bắt em dịch mười chương tài liệu, cái gì em cũng chịu được!"

"Chỉ cần em có hứng, anh có thể phiên dịch thành tiếng Trung cho em xem." Dương Lam Hàng nhìn cô, tươi cười nói.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa bạn trai và giáo viên hướng dẫn, Lăng Lăng bị anh nịnh tới mức lâng lâng, cười toe cười toét.

Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: "Thầy Dương, đây không phải là tác phong học tập nghiên cứu nghiêm túc của thầy nha!"

"Nếu anh nhớ không nhầm, hơn một nửa tài liệu đều là anh dịch giúp em..."

Nếu anh không nhắc tới, Lăng Lăng suýt quên mất, mỗi lần cô dịch tài liệu đến chết đi sống lại đều lên QQ điên cuồng oán thán một trận, cho đến tận khi người trên mạng chủ động giúp cô đem phần còn lại dịch xong rồi gửi cho cô, cô đọc qua một lượt, trong lòng sùng bái ngập ngụa khen anh hết lời, rồi mới vui vui vẻ vẻ đi đến văn phòng Dương Lam Hàng nộp bài.

Bây giờ ngẫm lại, nếu thần kinh anh yếu ớt một chút, có khi đã bị cô chọc tức đến thổ huyết không ít lần!

...

Một lát sau, anh dừng xe lại, Lăng Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gần như không tin vào hai mắt mình.

Trước mặt chính là công trình kiến trúc biếu tượng của thành phố A, "Vân Tháp".

Dương Lam Hàng từ trong ví lấy ra hai tấm phiếu vào cửa trị giá một trăm năm mươi tệ.

"Anh nhớ rõ năm năm trước em từng nói, Vân Tháp của thành phố A là nơi em muốn đến nhất, nhưng giá vé khiến em chỉ biết đứng nhìn, nên em chờ có người mời mình đi!" Anh nói với cô: "Năm ngoái, anh đi qua đây... Anh mới biết chỗ này giá vé không đắt tí nào."

Lăng Lăng không trả lời, đối với một người đàn ông thông minh như Dương Lam Hàng, có những chuyện căn bản không cần phải nói nhiều.

Khi anh nhìn thấy giá vé, anh nên hiểu được ý tứ của cô.

Cái làm cô chỉ biết đứng nhìn chính là biệt danh của Vân Tháp: "Đỉnh cao tình yêu".

Cô đang chờ anh, nếu không chờ được anh, cô cả đời cũng sẽ không đến nơi này...

Đại sảnh tầng một của Vân Tháp, lãng mạn đến hơi hư ảo, thác nước nằm ẩn bên trong, nước tuôn róc rách, theo đá chảy xuống, hơi nước tràn ngập không gian. Đi qua đại sảnh, vào thang máy ngắm cảnh trong suốt, Lăng Lăng còn chưa kịp đứng vững, thang máy đã nhanh chóng chạy lên, thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa kính hạ xuống vùn vụt, khiến người ta chóng mặt.

Dương Lam Hàng nhẹ nhàng đến gần, lặng lẽ nắm lấy tay cô...

Thang máy dừng lại, cửa mở ra, bàn tay đang muốn rút về của Lăng Lăng đột nhiên nắm chặt.

Ngoài cửa là một hành lang dài hình tròn, nền làm bằng thủy tinh trong suốt, dưới lớp thủy tinh là phong cảnh thành phố.

Lăng Lăng vốn có chứng sợ độ cao hoảng tới mức chân mềm nhũn, không dám bước ra lấy một bước.

"Đừng sợ!" Dương Lam Hàng dỗ dành cô nói: "Đây là loại thủy tinh gia cố hai lớp, mỗi tấm có thể chịu được trọng lượng một tấn, tuyệt đối không có việc gì đâu."

"Anh chắc chứ?" Cô lúc nào cũng có cảm giác như rơi xuống vực sâu muôn trượng.

"Anh lấy tấm bằng tiến sĩ Vật liệu kỹ thuật của MIT ra đảm bảo, đường này có thể đi được!"

Lăng Lăng lấy can đảm, run run loạng choạng nhấc chân, chậm chạp đặt thử lên mặt thủy tinh. Trước khi nhấc chân kia lên, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Dương Lam Hàng, khuôn ngực mềm mại vừa vặn đè lên cánh tay anh.

Thân thể anh cứng đờ, bất động đứng yên tại chỗ...

"Anh sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn Dương Lam Hàng sắc mặt ửng hồng.

"Không có gì, kiến trúc sư thiết kế hành lang uốn khúc này cũng tài năng thật."

Đúng vậy! Rất tài tình, có thể thiết kế ra một hành lang dài dọa người đến vậy!!!

Dương Lam Hàng nắm lấy vai cô chậm rãi đi trên hành lang dài, tựa như ôm cô dạo bước trên mây.

Cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, sợ hãi trong lòng bị mùi hương độc đáo trên cơ thể anh hòa tan.

Có thể cùng người mình thương tựa vào nhau bước chậm, cho dù rơi xuống vực sâu muôn trượng cũng cam lòng!

...



Chương 46


Đi qua hành lang uốn cong, họ bước lên đài ngắm cảnh ở tầng trên.

Khóa trên hàng rào chắn cao cao là một loạt chiếc khóa sắt màu vàng kim hình hai trái tim lồng vào nhau(*), nghe nói như vậy có thể khóa trái tim người mình yêu, suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau.

Rất nhiều cặp tình nhân sau khi đóng khóa, tựa vào hàng rào ôm hôn nhau, đắm say quấn quýt, không chia không lìa.

Trời chiều dần buông, những ngọn đèn vàng trên mặt đất chớp sáng dần, hệt như một vòm trời sao lấp lánh dưới chân.

Lăng Lăng có chút hâm mộ. "Hay là chúng ta cũng khóa một cặp khóa trái tim đi."

"Lăng Lăng, nếu không muốn chia cắt, anh có cách này rất hay..."

Dương Lam Hàng từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp gấm bọc nhung đỏ, mở tra trước mặt cô.

Ánh sáng kim cương đâm vào mắt cô.

Đột nhiên, cô nhớ đến bóng dáng của ba khi để lại đơn ly hôn rồi quay lưng bỏ đi và tiếng khóc của mẹ.

Cô cúi mặt, lảng tránh ánh mắt mong chờ của anh.

"Em hiểu tình cảm anh dành cho em, nhưng người nhà của anh thì sao? Mẹ anh có thể chấp nhận một cô gái như em không? Ba anh có thể đồng ý cho anh qua lại với chính sinh viên của mình ư?"

Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như nhìn một cuốn sách giáo khoa vô cùng quen thuộc. "Nếu ba mẹ có thể tác động đến suy nghĩ của anh, anh nào có thể đến ba mươi tuổi mà vẫn không có bạn gái."

"Không thể tác động, cũng không có nghĩa vui vẻ chấp nhận..." Cô lặng lẽ nói. "Ba mẹ em ly dị khi em còn rất nhỏ, em cùng mẹ và ông ngoại sống với nhau, mẹ em làm việc tại một nhà máy dệt, ông ngoại ốm đau nằm liệt giường, hàng năm đều cần có người chăm sóc... Còn anh thì dung mạo, năng lực, gia thế, nhân phẩm, tất cả đều hoàn hảo. Chúng ta căn bản không tương xướng."

"Em nghĩ quá nhiều rồi." Anh trầm giọng nói...