Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
Posted at 25/09/2015
1000 Views
" Cô suýt quên mất, người đó thích nhất kể chuyện cười!
"Rất lâu rất lâu trước kia, có một người đàn ông cố lấy dũng khí theo đuổi người con gái mình thương, anh ta bôn ba muôn trùng vạn dặm đi đến trước mặt cô ấy, cô gái rất thâm tình mà... ôm một người đàn ông khác đi lướt qua anh ta..." Anh cười cười, tiếp tục kể: "Về sau, anh ta vẫn không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, anh ta hỏi cô gái: Anh là gì đối với em? Cô gái trả lời anh ta: Tránh xa một chút! Cô nương đây rất bận! Bận báo thù một "thằng cha biến thái" chỉ cần nhìn một phát đã muốn ói, cả tháng ăn không vô!"
Chuyện cười anh kể từng câu đều lạnh lẽo, mà cái lạnh này đã muốn phá kỷ lục trước nay trong lịch sử!
Lăng Lăng vài lần thử mỉm cười cổ vũ anh, nhưng nước mắt cứ tí tách rơi...
Cô không thể tưởng tượng nổi, lúc đó, anh ngồi trước máy tính chat với cô, vẻ mặt anh ra sao.
Khi thấy cô cứ mở miệng ra là dùng hai chữ "biến thái" chửi mắng anh, liệu anh có như thế này, đem mọi nỗi buồn cất giấu bên dưới nụ cười thản nhiên...
Cô yếu ớt nói: "Thực ra, anh cũng không phải đặc biệt biến thái."
"Ừ!" Dương Lam Hàng gật đầu. "Gần đây là: Rất độc ác! Rất mất nhân tính! Rất không công bằng! Liếc nhìn anh ta một cái cũng cảm thấy có lỗi với chính mình!"
Ngay lập tức, cơn tức giận muốn sôi trào của cô bị nỗi áy náy ngập tràn khỏa lấp!
Báo ứng nha!
Lăng Lăng rốt cuộc đã nhận được giáo huấn tơi tả. Cô thề, từ nay về sau có đánh chết cũng không đi nói xấu người khác, trước mặt bạn bè tri âm dốc hết ruột gan cũng không thể nói!
Bởi vì... bạn vĩnh viễn không bao giờ đoán trước được "bạn tri âm tri kỷ" cùng "kẻ thù không đội trời chung" của bạn có quan hệ gì với nhau...
"Anh không gạt em, cho đến giờ ở trước mặt em anh đều không cố tình giấu diếm điều gì!" Anh nói.
Cô lại nhớ tới rất nhiều điều anh đã nói.
Đặc biệt trong đó có hai câu:
"Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là làm việc quá cố chấp, một khi tôi đã muốn làm chuyện gì, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ..."
"Tôi sẽ không đổi, bất kể cô ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ thích một mình cô ấy."
Những lời này của anh căn bản không phải ám chỉ, mà là thổ lộ rõ ràng! Cái đầu đất này của cô, chẳng trách thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần mới đạt!
"Lăng Lăng..." Dương Lam Hàng trịnh trọng cầm tay cô: "Em muốn biết vĩnh viễn có bao nhiêu xa sao? Rất gần, gần trong gang tấc."
Gần quá, thực ra cũng không tốt!
Lăng Lăng nhích người lui lại, chỉ cảm thấy phản ứng "điện sinh vật" giữa họ ngày càng rõ rệt, khi anh nói chuyện, hơi thở ra khiến tư duy của cô bị chập mạch luôn...
Người ta đều nói người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, hóa ra là như vậy!
Anh nói: "Anh biết em không thể tiếp nhận "Dương Lam Hàng", vậy "Vĩnh viễn có xa không" thì sao... Năm năm, em không thể vì anh ta mà hạ thấp tiêu chuẩn kén chồng một chút sao?"
Cô từng nghĩ, bất kể người kia có xuất sắc bao nhiêu, cô đều có thể chấp nhận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại là Dương Lam Hàng...
Một người đàn ông hoàn hảo, một mối tình thầy trò trái với luân thường, tình cảm của họ sẽ có kết quả thế nào đây?
Nhớ lại vô số sinh viên nữ từng nói thích anh trước mặt cô, nhớ lại anh dùng xe Mercedes chở ngôi sao nữ xuất hiện ở trung tâm mua sắm, cô càng lạnh hơn.
Loại cảm giác này, không rõ là vui vẻ, là âu lo, là nóng bỏng, hay lạnh lẽo...
Cũng giống như: Có người tặng cô một căn nhà để ở, một căn hộ vừa túi tiền với một phòng khách một phòng ngủ và một căn biệt thự bên bờ biển trị giá năm triệu tệ, tùy cô chọn lựa. Cô đấu tranh hồi lâu giữa mơ ước và hiện thực, cuối cùng quyết định từ bỏ ngôi biệt thự thiên đường nhân gian, lựa chọn căn hộ tiết kiệm phù hợp nhất với mình. Ai ngờ, đến khi ký hợp đồng, đột nhiên bị thông báo rằng không có căn hộ vừa túi tiền nữa, cô không có lựa chọn nào khác ngoài ngôi biệt thự bên bờ biển.
Khi không trúng mánh lớn như vậy, cảm giác vui sướng không cần nói cũng biết, nhưng vui sướng qua đi, cô lại bắt đầu lo lắng, phí bất động sản và phí bảo dưỡng cao thấu trời căn bản không phải là thứ cô đảm đương nổi.
Cần? Hay không cần?
...
"Em từng nghĩ, bất kể dung mạo anh ấy ra sao, ưu tú đến mức nào, em đều nguyện ý tiếp nhận... Chỉ cần anh ấy có thể trở về..."
Cô ngẩng đầu, nhìn anh.
"Nhưng mà..."
Anh căng thẳng nắm chặt tay cô: "Nhưng mà sao?"
"Thầy..." Cô cứng nhắc nuốt ngược chữ tiếp theo trở lại. "Anh nói, tình yêu thầy trò có tính là loạn luân không?"
"..."
Dương Lam Hàng bị cô hỏi á khẩu luôn, nửa ngày không nói nên lời.
Cô cào cào tóc, xem ra đề tài này rất có chiều sâu nha.
Vậy thì đổi. "Nghe người ta nói yêu đương qua mạng đều "chết yểu", không biết có đúng không nhỉ?"
"..."
Đợt một lúc lâu, anh mới mở miệng: "Việc gì cũng có ngoại lệ."
"Anh nghĩ chúng ta sẽ là ngoại lệ sao?"
"Em cho rằng anh vì cái gì mà về nước?" Anh hỏi lại.
Ý tại ngôn ngoại: Nếu anh không tin tưởng vững chắc vào tình cảm này, không hề hối hận, thì việc gì phải về nước tìm em, việc gì biết rõ em đã có bạn trai mà vẫn muốn ở cạnh em ngóng chờ, đợi em hồi tâm chuyển ý."
Lăng Lăng le lưỡi.
Cùng một người đàn ông như Dương Lam Hàng nói chuyện yêu đương còn lãng phí tế bào não hơn cả đi thi, rất thách thức trí thông minh của con người.
Đúng lúc này di động reo vang, cô ngay cả số cũng không thèm nhìn, bắt máy luôn: "Alô, xin chào!"
"Xin chào, cho hỏi có phải Bạch Lăng Lăng đấy không?" Giọng nói trong điện thoại vô cùng lịch sự.
"Đúng rồi ạ."
"Anh là Trình Vũ ở công ty điện Triều Dương."
Tư duy của Lăng Lăng tăng tốc chuyển động, cố tìm tòi cái tên xa lạ này trong não bộ trống rỗng, nhất định là trưởng phòng Trình của công ty điện kia.
"Em chào sư huynh ạ." Cô khách khí nói: "Em đang định gọi điện cho anh, không ngờ anh lại gọi em trước."
"Em suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng điệu anh ta có đôi chút chờ mong.
"Em mới nói chuyện với thầy hướng dẫn, thầy không đồng ý cho em đi làm." Lăng Lăng trộm liếc Dương Lam Hàng một cái, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ đăm chiêu, cô chột dạ tránh cái nhìn chòng chọc của anh, tiếp tục nói: "Thật xin lỗi anh, hơn hai năm nay thầy đã hết lòng dạy dỗ em... Hao tổn tâm tư, em nghĩ mình nên tôn trọng ý kiến của thầy."
Tâm tư Dương Lam Hàng dĩ nhiên khá hao tổn, còn về phần dùng loại tâm tư gì, cứ để người ta tự biết đi.
Trưởng phòng Trình nói: "Anh hiểu. Nếu đã vậy, anh sẽ không "đoạt nhân sở ái"(*) nữa."
Đoạt nhân sở ái? Anh này có thi đậu trường Ngữ văn không vậy?!
À! So sánh thôi mà, chỉ là có chút không thích hợp cho lắm.
"Sư huynh, dù sao đi nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!" Cô nói: "Lần sau anh đến thành phố A, em mời anh đi ăn bánh rán ạ."
"Được!"
Hàn huyên qua loa vài câu, cúp điện thoại.
Lăng Lăng để ý Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, cô xem đồng hồ trên màn hình di động, một giờ mười lăm.
Không ai hiểu rõ tinh thần làm việc cùng ý thức giờ giấc của Dương Lam Hàng bằng cô...