Duck hunt

London còn xa lắm

Posted at 25/09/2015

408 Views

Dùng Deferasirox để giảm lượng sắt dư thừa có hơi quá không?”

“ Ngoan. Cứ làm theo lời anh dặn. Chẳng lẽ em không được học rằng lượng sắt dư thừa rất dễ gây hại cho tim, gan hay sao…..”

Vế sau của câu nói đã được Hải Minh nuốt lại, tất nhiên anh hiểu rất rõ Hoàng Sơn bị dạ dày. Và Deferasirox kích thích dạ dày rất lớn! Hoàng Sơn nếu đã không thể chết vậy chi bằng cho cậu ta sống không bằng chết xem sao.



Chương 15: Lật mở.


Vẫn biết đừng bao giờ mãi theo đuổi 1 người không thương mình. Nó giống như yêu 1 người trong gương, thấy tận tường, nhìn rõ nét nhưng chạm vào người đó là điều không thể…Vậy nhưng cô bác sĩ trẻ vẫn cố chấp, mặc kệ quá khứ của người đàn ông đó ra sao, mặc kệ hiện tại anh ta thế nào. Như một con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào ánh sáng. Với Trà, Hải Minh là một thứ ánh sáng, dù xa cách nhưng nếu không tiến lại sao biết mình có thể đạt được hay không?

Khoác áo Blouse, cô bước về phía phòng bệnh của Sơn, trên tay là khay thuốc đã được kê sẵn.

“ Đến giờ bệnh nhân uống thuốc rồi.”

Hoàng Sơn liếc nhìn cô bác sĩ trẻ rồi dời mắt đến khay thuốc trước mặt. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp nhận những viên thuốc đủ màu và cốc nước vẫn còn độ ấm. Tận mắt nhìn thấy Sơn uống thuốc xong, Trà mới cất bước dời đi. Khuôn mặt vẫn đầy nhợt nhạt. Anh biết, vết thương này sẽ không lấy đi sinh mạng nhưng phải trải qua giây phút thống khổ trong viện chẳng khác nào coi như mình đã chết. Không lâu sau, mẹ anh mang cháo vào. Nhìn con trai đầy âu yếm, bà dịu dàng dỗ dành:

“ Cố gắng ăn một ít đi con. Không ăn sẽ không có sức.”

Nhìn mẹ, Sơn gật đầu. Vừa nuốt xuống chưa được nửa vơi bát cháo, dạ dày anh cuộn lên cơn đau dữ dội. Bàn tay bấu chặt vào thành giường, đôi mắt sọng đỏ, Sơn không ngừng nôn ra bằng hết. Sợ chạm vào vết thương của anh, mẹ anh không dám vỗ lưng anh. Bà chỉ biết đưa cho con trai cốc nước

“ Sao thế này. Uống qua chút nước ấm xem sao.”

Chiếc cốc rơi vỡ choang trên nền gạch men lạnh lẽo. Anh vẫn tiếp tục không chống đỡ được cảm giác buồn nôn đang ập đến. Bà Minh hoảng hốt vội chạy đi tìm bác sĩ. Ngay sau đó, y tá đã đến tiêm thuốc chống nôn tạm thời cho anh. Đôi mắt hằn lên những tơ máu đỏ. Gương mặt vốn chẳng còn sức sống, giờ thoáng nhìn cũng khiến người ta kinh sợ. Anh chỉ biết dựa người, lặng nghe bác sĩ và mẹ mình trao đổi. Bác sĩ Khôi, người trực tiếp phẫu thuật cho anh cầm đơn thuốc và khàn giọng nói:

“ Có lẽ cơ thể cháu có phản ứng lại với thuốc. Chứ đây toàn là những loại thuốc bổ, không gây hại đến bệnh tình.”

Quay sang cô y tá đứng cạnh, ông nói tiếp:

“ Lấy thuốc cho cậu ấy uống lại một lần nữa xem sao. Nếu còn tiếp tục nôn thì phải đổi sang phương án khác.”

Gật đầu với bác sĩ trưởng, y tá đưa thuốc cho Sơn. Ánh mắt anh không còn linh hoạt như ngày thường. Anh vẫn để những viên thuốc nằm trên tay mình nhìn chăm chú. Cho đến khi nghe mẹ nhắc nhở Sơn mới nuốt hết vào. Cùng lúc ấy, ba anh và trợ lý bước vào. Thấy đông người, ông tỏ ra lo lắng:

“ Thằng bé sao thế? Có chuyện gì à anh Khôi?”

Quay sang ông Hiệu, bác sĩ Khôi khẽ nói:

“ Không sao. Sự cố ngoài ý muốn nhưng ổn thôi. Chú cứ yên tâm, chỉ cần cô chú tẩm bổ cho thằng nhỏ nhiều vào, chẳng mấy là ra viện.”

Vỗ vai ba Sơn, ông cùng y tá rời đi. Thái thấy nét mặt Sơn tái xanh, anh bước lên và khẽ cười:

“ Cậu không khỏi nhanh anh sợ là có người sinh bệnh theo đấy.”

Sơn không cười nổi. Mệt mỏi, ngực anh vẫn chịu một sức ép rất lớn. Cơn nôn dữ dội lúc trước khiến anh dùng lực quá nhiều khiến toàn cơ thể lúc này trở nên đau dã dời. Nhìn ba mình, anh yếu ớt nói khẽ:

“ Điện thoại của con đâu?”

Ông Hiệu thở dài, lắc đầu ông khẽ nói:

“ Ba không mang theo. Lúc sang bên kia ba có gặp qua bạn gái con.”

Ánh mắt anh cố mở ra, nhìn ba mình đầy dò hỏi. Ông ngồi xuống cạnh giường và nói tiếp:

“ Ừm. Con bé rất ngoan và lễ phép. Ba có nói nó cứ yên tâm học và thi tốt, sẽ dặn lại con gọi cho nó sau.”

“ Ba có nói con bị thương không?”

“ Không. Sợ nó lo lắng nên ba chỉ nói con không về Anh nữa. Và nó cũng chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc chương trình học rồi.”

Ba anh chưa kịp nói thêm gì thì mẹ anh đã mang tô cháo khác vào ép Sơn phải ăn. Thái nhận tô cháo từ bà Minh rồi trầm giọng:

“ Chú dì cứ về nghỉ đi. Cháu ở đây với em được rồi.”

“ Cháu vừa xuống máy bay vẫn còn mệt. Cứ để dì ở đây với em. Hai chú cháu về nhà nghỉ đi.”

Sơn nhìn mẹ, anh xót xa:

“ Mẹ mấy ngày không ngủ rồi? Đã bảo con không sao mà. Ba mẹ về nhà đi. Để anh Thái ở lại với con được không?”

Gật đầu với con, hai ông bà rời khỏi viện. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Sơn đưa tay về phía anh họ mình và nói giọng nài nỉ:

“ Em mượn điện thoại được không?”

“ Ăn hết tô cháo rồi tính sau.”

Ánh mắt rũ xuống. Nhận tô cháo từ tay anh, Sơn ăn hết sạch rồi ngẩng đầu nhìn Thái cười

“ Giờ cho em mượn được chưa?”

Nhanh chóng, anh gọi đến một số máy quen thuộc nhưng tiếng máy tắt báo số máy không còn sử dụng. Không giấu được tâm sự trong lòng, nhìn người đang ngồi cạnh mình, anh gặng hỏi:

“ Anh gặp cô ấy rồi chứ?”

“ Ừm. Anh còn tưởng gái Hàn.”

“ Em gọi cho cô ấy không được. Trước khi về, anh thấy cô ấy vẫn tốt chứ?”

“ Anh không biết. Vì chưa kịp nói gì thì chú đã đuổi anh ra xe để nói chuyện riêng với cô ấy. Nhưng anh thấy chú có vẻ khá quí cô bé.”

Đưa trả điện thoại cho anh mình, Sơn khép hờ đôi mắt. Anh đã dặn cô ấy đợi anh về. Chỉ mong cô gái ngốc của anh sẽ tin vào lời hứa ấy!

***

Cánh cửa vừa mở ra, Linh giật mình vì cứ ngỡ mình gặp phải quỉ dữ. Đá đôi giầy về phía góc nhà, cô buông bỏ túi xách xuống chiếc giường của Hương và cao giọng:

“ Anh Duy phải đi thực tế ít ngày. Chị sang ở với em, không phiền chứ?”

Hương đưa nước cho Linh rồi lắc đầu. Đôi mắt cô vẫn sưng vù, chẳng khá khẩm hơn hai ngày trước là bao. Quơ tay thấy túi thịt bò khô trên giường, Linh vừa đưa vào miệng vừa đưa mắt nhìn nơi mình đang nằm:

“ Trời đất. Lạy em, có phải cho người ở không đấy? Sao đâu đâu cũng là vỏ túi thịt bò khô thế này? Nói. Mấy ngày nay không ăn cơm đúng không? ”

Hương ngả mình nằm xuống cạnh chị, cô khẽ cười:

“ Anh Thiện bảo em ăn cái này hết buồn. Em chẳng thấy hết buồn, chỉ thấy rất hợp khẩu vị. Cứ nhìn thấy cơm là em sợ lắm. Không ăn nổi.”

“ Ôi em tôi. Không ăn cơm thì cũng phải ăn cái gì đó có chất dinh dưỡng một tý chứ. Chị biết là em đau lòng, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần em có đủ tuyệt vọng.

Chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng. Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên. Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ lòng từ bi của một người từng được yêu tha thiết chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ mà hả lòng. Có lẽ vì người ấy hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều. Thế nên, chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này. Vậy thì em cũng phải sống tốt, phải yêu cuộc của chính bản thân em.”

Ngừng một lát, Linh nói tiếp:

“Đời còn dài. Giai còn nhiều lắm em gái ạ! Con cóc ba chân khó tìm chứ hai đùi đàn ông kín khắp phố...