Ký Ức Yêu
Posted at 27/09/2015
590 Views
Minh Vy cố nói với thái độ lạnh lùng nhưng trong khóe miệng đã ánh lên một nụ cười chớm. Cô mở tay Kim ra rồi đặt vào đó mô hình cầu vồng. Tất nhiên là Hoàng Kim nhà ta đã mừng đến rơi nước mắt. Trong đời cô chưa từng nhận được một món quà nào từ bạn bè. Việc bị xa lánh và hắt hủi khiến Kim chỉ mong muốn có được sự bình yên chứ không dám mơ mộng gì xa hơn. Hành động của Vy hôm nay đích thị đã làm Kim xúc động trên mức có thể. Ngắm nghía chiếc cầu vồng đáng yêu trên tay, Kim cứ mỉm cười tủm tỉm, cô cầm bằng tất cả sự nâng niu và trân trọng. Nhưng sự bất ngờ còn chưa kết thúc khi Minh Vy thốt ra một câu nói khá…ấn tượng:
- Do tự tôi làm đấy. Theo mẫu thì nó đẹp hơn cơ. Tôi không được khéo tay cho lắm…
Kim giật mình nhìn sang. Lặng yên vài giây, những giọt nước mắt không biết từ đâu chảy trên gò má. Kim khóc bằng tất cả cảm xúc thực trong lòng. Có lẽ đây là niềm vui hiếm hoi to lớn mà cô có thể nhận được từ trước đến nay. Một cách tình cờ, cô nhích lại ôm chầm lấy Minh Vy. Không quên nói câu cảm ơn khi giọng đã nghẹn ngào hết mức.
- Cám ơn…nó rất đẹp…
Vậy là họ đã trao nhau những cái ôm chặt và đầy tình cảm. Thế mới biết, không phải bắt đầu bằng sự thù hận thì kết thúc cũng phải bằng sự thù hận. Cuộc sống luôn cho chúng ta những cơ hội để xoay chuyển tất cả. Vì cuộc sống luôn luôn nhiệm màu, vì ta sống trên đời để yêu thương chứ không phải để tranh giành và ghét bỏ.
***
Tung tăng bước ra khỏi cổng khi giờ học đã tan tầm, Kim thấy cả đất trời như sáng bừng hơn. Có ai nghĩ được một món quà nhỏ cũng khiến Kim thấy hạnh phúc như thế. Nhưng những thứ bình dị đó mới là nhừng điều đáng quý và vô giá mà Kim hằng ước ao. Vì đó là những món quà của tình người chân thật trong cái xã hội đa phần là giả dối này.
- Sao Kim có vẻ vui thế?
Giọng nói của Nguyễn Tâm làm Kim đứng khựng lại. Cô tròn mắt ngơ ngác. Lòng tự hỏi sao anh chàng này lại có mặt ở bến xe buýt vào lúc này.
- Chúng ta đã có hẹn ở đây mà!
Nhìn thấy thái độ ngạc nhiên của Kim, Nguyễn Tâm nói với vẻ mặt đầy hụt hẫng. Kim thoáng nhớ ra rồi thần mặt. Cô sợ đối diện với anh bạn lớp trưởng trong lúc này…
- Kim không muốn nói chuyện với mình sao?
Nguyễn Tâm tiến từng bước chầm chậm về phía Kim, tay bỏ vào bọc quần với đôi mắt buồn xa xăm. Kim không quen với hình ảnh mới này của anh chàng một chút nào cả. Cứ như việc đang ở Việt Nam mà phải ăn thức ăn của Thái Lan vậy. Hình ảnh Nguyễn Tâm lúc trước thật hiền và đáng yêu biết bao.
- Mình không thích Kim im lặng như thế! Nói chuyện đi!
Nguyễn Tâm đặt hai tay lên vai Kim lắc nhẹ, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó vì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi sự tha thứ của cô. Kim run lên. Nhưng cô vẫn im lặng. Không còn gì để nói khi lòng tin đã mất, khi tình cảm đã bị tổn thương.
Xe buýt tới, Kim gỡ hai tay của Nguyễn Tâm xuống rồi bước lên xe. Có thể là cô rất yếu đuối, rất hiền và rất biết nghe lời, nhưng cô cũng biết giận và biết thất vọng như ai. Đôi khi còn giận nhiều hơn những người khác. Vì khi những người như Kim thực sự giận thì chứng tỏ họ đã bị tổn thương quá nhiều.
Nhưng cuộc “hẹn hò” có lẽ vẫn chưa dừng lại ở đây khi Nguyễn Tâm cũng leo lên xe buýt và tới đứng gần Kim. Cô há hốc miệng và đứng im như tượng. Kim định bụng hỏi vì sao cậu bạn lại làm như thế nhưng rồi lại thôi. Nếu đã chọn sự im lặng thì nên im lặng cho hết chặng đường. Như vậy là tốt nhất.
Chuyến xe buýt hôm ấy thật dài và đầy tâm trạng. Nguyễn Tâm cứ đứng ngây ra nhìn Kim. Cô thì không dám nói gì, ngoảnh mặt sang chỗ khác. Trong Kim bây giờ, cảm xúc về sự thật việc mình bị chính người bạn tin tưởng nhất phản bội và cảm xúc khi chứng kiến một con người khác của cậu ta vẫn còn y nguyên. Vẫn khiến Kim buồn và thấy tổn thương trầm trọng.
Mọi người ai cũng nhìn Kim và Nguyễn Tâm bằng đôi mắt đầy nghi ngại. Họ không hiểu hai người này làm trò gì mà kẻ nhìn người đứng cứ như một cặp tình nhân đang giận hờn nhau, chẳng khác nào trong phim tình cảm.
Kim thấy mặt mình bắt đầu nóng. Một phần vì xấu hổ, một phần vì bực mình. Cô không muốn cứ bị người khác soi mói như thế này.
- Này! Tôi…
Định bụng bảo Nguyễn Tâm thôi cái trò đứng nhìn chằm chằm như vậy thì bỗng Kim tá hỏa khi thấy anh bạn giáng một cú đấm mạnh vào mặt người đàn ông đứng bên cạnh cô. Chiếc xe buýt lại một lần nữa chao đảo.
- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?
Những câu hỏi thắc mắc thốt lên trong đám đông. Mọi người vẫn chưa hiểu lý do vì sao anh chàng này lại thẳng tay đánh người như vậy. Kim vội vàng giữ lấy tay Nguyễn Tâm và hớt hải hỏi. Nhưng chưa kịp nói được điều gì thì anh chàng lại bị người đàn ông kia đánh trả.
Một cuộc xô xát diễn ra đầy kịch tính.
- Ai cho mày đánh ông hả?
Người đàn ông chỉ tay vào mặt Nguyễn Tâm và gầm gừ.
- Cái thứ sàm sỡ con gái trên xe buýt thì không đáng đánh hả?
Anh chàng bật lại, quệt vết máu trên miệng, hai mắt long sòng sọc.
Kim đứng giữa nuốt nước bọt ừng ực. Cô bắt đầu hiểu ra lý do của cuộc ẩu đả. Kim cũng hơi ngờ ngợ, cô cho rằng có thể Nguyễn Tâm đã đánh nhầm. Lần lầm tưởng dẫn tới xích mích với Minh Vy hồi trước là một đòn cảnh tỉnh với Kim.
- Bình tĩnh lại đi Tâm! Có thể cậu vu oan cho người ta đấy! Tôi có bị gì đâu!
Kim dùng hết sức cản lại anh bạn đang cố gắng nhào vô nghênh chiến với đối phương.
- Gì? Vu oan à? Mình mà không đánh hắn thì hắn đã đưa bàn tay bẩn thỉu ấy chạm vào người Kim rồi đấy!
Nguyễn Tâm hét dựng lên bày tỏ sự bực bội tột đỉnh trong lòng. Kim càng nhăn nhó hơn. Cô không nghĩ anh bạn của mình lại là người nóng nảy đến thế. Định bụng quay lại xin lỗi người đàn ông kia thì lời chửi mắng của gã khiến Kim tối sầm cả mặt mày.
- Ông sờ nó chứ có sờ mày đâu mà mày đánh ông hả? Cái thứ xon xen! Mày đụng phải ông coi như đời mày xong rồi đấy!
Giọng hét chí chóe của gã làm mọi người xung quanh phải bật cười. Nhìn mặt mày bặm trợn thế kia mà chất giọng the thé chẳng khác nào đàn bà. Riêng Kim thì không tài nào cười nỗi. Cô thấy ruột gan mình bắt đầu lồng lộn lên. Sao những tên đồi bại bệnh hoạn như vậy lại luôn đi xe buýt chứ!
Và tất nhiên giờ đây Kim không còn lý do gì để ngăn cản Nguyễn Tâm thực hiện nghĩa cử anh hùng của mình.
PHẦN 18: ĐẦU BẾP KARO
Cuộc chiến chính thức diễn ra. Mọi người ai cũng né sang một bên để tránh không bị vạ lây. Kim thì vẫn đứng đó, án chừng tình huống để có thể ngăn Nguyễn Tâm khỏi đi xa hơn. Tài xế phải cho xe dừng lại để giải quyết sự cố. Không khí rất hỗn loạn.
Tầm mười phút thì hai bên dừng lại cuộc chiến tay chân vì một trong hai đã không còn sức.
Nguyễn Tâm thở hùng hục, vịn tay vào thanh cầm, người đầy mồ hôi. Còn gã đàn ông biến thái đã nằm bẹp dí trên sàn xe buýt với khuôn mặt sưng phù. Một thanh niên khỏe mạnh như anh chàng tất yếu sẽ không chịu thua một kẻ èo uột và chỉ được võ mồm như thế.
- Được rồi đấy! Mình xuống xe thôi!!!
Kim vội vã kéo Nguyễn Tâm xuống xe. Mọi người thì vẫn còn nhìn chằm chằm vào tên biến thái và dành tặng gã những lời chế giễu trêu chọc. Đó chính là cái giá phải cho hành động không đứng đắn đối với phụ nữ.
***
- Đau lắm không?
Kim chấm chấm miếng bông thấm thuốc sát trùng lên những vết thương trên mặt Nguyễn Tâm. Anh chàng có vẻ đang rất đau.
- Không sao!
Không khí lại trở về trạng thái im lặng. Kim chẳng biết nói gì thêm, chỉ chăm chú xử lý những vết bầm tím trên gương mặt đầy chất lãng tử của cậu bạn. Nguyễn Tâm thì vẫn như thế, đưa đôi mắt đầy chan chứa nhìn chằm chằm vào Kim. Cái nhìn sâu đến mức khiến Kim phải khựng lại vài giây và nhìn đi chỗ khác.
- Mặt bạn bị bầm tím cả rồi. Có vẻ không nhẹ đâu. Phải mất vài ngày mới tan vết bầm.
Kim nói với vẻ ái ngại sau khi dán miếng băng keo nhỏ lên vết xước cuối cùng...