Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
Posted at 25/09/2015
497 Views
Phía trước mặt tôi lúc này…
Là bà ngoại!
Bao nhiêu dây thần kinh trong người tôi căng cứng ra và có thể đứng phăng ngay tại thời điểm đó vì sợ. Nhưng rất may là bà ngoại đang đứng quay lưng với tôi. Bà chỉ nhìn thấy Luca và Phong Trần. Tôi vẫn chưa bị lộ.
Núp sau bức tường, tôi nghiêng đầu nhìn và nín thở…
- Thế này là thế nào hả Luca?
- Bà chủ…
- Sao cô dám phản bội tôi? Tôi đã nghĩ cô không giống những kẻ đó!!! Không giống cái lũ ăn cháo đá bát đó!!! Vì sao cô có thể???
- Nhưng bà chủ không nên làm thế. Tôi không thể đứng nhìn họ bị nhốt mãi trong đó và luôn phải sống trong sợ hãi lo lắng. Nếu họ có tội thì hãy phạt họ dưới ánh sáng chân lý, đừng bắt họ phải sống trong bóng tối như thế!!!
- Im đi! Chúng đáng bị như thế! Chúng đã đạp lên sự tin tưởng của ta!!! Chúng không có quyền được thấy ánh sáng!!!
Sự tức giận của bà ngoại làm tất cả dường như bị đóng băng lại. Lần đầu tiên tôi thấy cơn giận dữ ngùn ngụt như vậy từ bà. Quả thật là rất đáng sợ….Rất đáng sợ…
- Bà…bà…sao bà có thể?
Phong Trần như một con búp bê vô hồn đi từng bước một về phía bà. Tôi nghe như có ngàn vạn nỗi đau trong từng lời anh nói. Thật tội nghiệp cho người đàn ông của tôi. Sự tổn thương trong anh lúc này có lẽ không thua kém gì tôi cả.
- Cháu đừng tin lời bọn chúng. Cháu phải tin bà. Những kẻ chà đạp lên niềm tin mà ta dành cho họ thì kẻ đó phải sám hối trong bóng tối!!! Ông con, người đàn ông duy nhất mà ta yêu đã phản bội ta và đi yêu người đàn bà khác, cha con, đứa con nuôi mà ta yêu thương nhất đã cùng với bảy đứa con còn lại lập mưu để hạ bệ ta. Chúng là ai??? Chúng là những đứa trẻ đã được ta nhận về và nuôi nấng, vậy mà chúng lại dám đâm một nhát sau lưng ta. Tất cả đã chọn làm kẻ thù của ta. Là họ đã lựa chọn chứ không phải ta bắt họ chọn. Con hiểu không? Con hiểu không hả???
Những gì bà ngoại nói làm tôi phải dùng tay chặn lại mới ngăn được hai hàm răng của mình đánh lập cập vào nhau.
- Nhưng bà không có quyền nhốt họ như thế…
Phong Trần nói trong nước mắt. Tôi cảm giác anh đang rất muốn tới gần bà ngoại mình nhưng nỗi sợ hãi và đau khổ đã không cho phép anh làm điều đó.
- Không! Ta có quyền! Chúng là những kẻ sống nhờ vào tình yêu thương và niềm tin của ta. Một khi chúng đã phản bội ta thì ta có quyền cướp đi của chúng tất cả! Là tất cả!!! Con hiểu chưa?????????
Bà ngoại nhắc đi nhắc lại cậu “Con hiểu chưa?” làm cả tôi và Phong Trần như càng bị nhấn chìm vào đau khổ. Ai ngờ đâu người bà đáng kính ngày nào lại là một người phụ nữ đáng sợ như thế. Sự tan vỡ của gia đình tôi, sự mồ côi cha của Phong Trần hóa ra đều là do một tay bà gây ra cả…
- Cô làm cái trò gì ở đây??? Ai cho cô bước chân vào căn nhà này???
Một giọng nói theng thét vang lên bên tai tôi. Ngẩng mặt lên nhìn. Tôi loạng choạng khi thấy Nhã Kiều đang nhìn mình với đôi mắt đầy lửa căm thù.
Và bà ngoại cũng quay đầu lại…
Ôi không!
Trong giây phút đầy tính sinh tử đó, trong đầu tôi không còn suy nghĩ được điều gì ngoài hai từ “bỏ chạy”. Tôi không thể để bị bắt như thế này được. Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được!!!
Đứng yên trong khoảng hai giây, tôi nhắm mắt dùng lực thật mạnh đẩy Nhã Kiều ngã xuống và quay lưng bỏ chạy. Nếu để bị nhốt lại thì chắc chắn tất cả sự thật vẫn mãi nằm trong bóng tối. Và tôi sẽ không có phép điều đó được xảy ra một lần nữa.
Cuối cùng thì số phận cũng đã mỉm cười với tôi, vừa lúc tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng thì cảnh sát tới. Những tốp người xuất hiện từ những chiếc xe đồ sộ chạy ra và tiến vào trong khu vườn. Ít giây sau thì Nhân Mỹ xuất hiện.
- Tử Quân!
Cậu nhóc gọi lớn với vẻ mặt đầy xúc động. Ngay lập tức Nhân Mỹ chạy lại gần tôi và dang đôi tay ra. Nhưng chỉ được như thế. Cậu ấy không thể chạm vào người tôi và tôi sẽ không để cho hành động đó được thực hiện. Cho dù đó chỉ là một cái ôm của tình thân thiết.
- Cám ơn vì cậu đã đến kịp lúc.
Tôi thở hì hục và nhìn vào mắt Nhân Mỹ. Thật không ngờ cậu ấy lại chính là cứu tinh của đời tôi. Mọi nút thắt trong câu chuyện này đều được tháo gỡ khi có sự xuất hiện của Nhân Mỹ…
Quay về với tình hình căng thẳng hiện tại, khi rất đông cảnh sát đã bao vây xung quanh ngôi nhà và kiểm soát được tình thế, tôi vẫn thấy bà ngoại không hề tỏ ra một chút sợ hãi gì.
- Bà Dương. Bà không trốn tội nữa đâu. Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng về những tội trạng của bà. Tốt hơn hết bà hãy dừng lại và nhận tội đi.
Cảnh sát trưởng nghiêm nghị khuyên bà ngoại tôi.
- Bằng chứng ư? Cái gì gọi là bằng chứng? Mấy người là ai mà dám bảo rằng tôi có tội??? Nếu không có tôi thì kinh tế của cả vùng này đã không phát triển được như thế! Các người dám quy tội cho người có công lao như tôi sao???
Bà ngoại gằn giọng. Đôi mắt vẫn đầy vẻ sắt lạnh không khoan nhượng.
- Bà đã đưa kinh tế của vùng này đi theo ý của bà, làm cho biết bao công ty vô tội phải phá sản vì nợ nần và thiếu vốn. Bà còn lừa đảo chiếm đoạt một số tiền khổng lồ và bắt nhốt trái phép rất nhiều người trong suốt ba năm qua. Tôi mong bà hay dừng lại mọi việc và thú tội với luật pháp. Tuổi của bà bây giờ đáng lẽ ra không nên phải hứng chịu những điều như thế này.
Cảnh sát vẫn cố gắng giúp bà tỉnh ngộ.
- Tôi không làm gì sai cả. Tôi không lừa đảo mà chỉ dùng sự thông minh của mình để đem lại lợi ích cho tôi. Tôi không bắt nhốt trái phép ai cả vì chúng đều là những kẻ đáng phải bị như thế. Các người không có quyền coi Mai Thị Dương này là một tội phạm. Các người không có quyền!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự thịnh nộ của bà làm tất cả mọi người phải nín lặng. Tuy tuổi tác đã cao nhưng phong thái và khí khái của bà vẫn quá đôi mạnh mẽ và khiến người khác phải kinh hãi. Thật đáng tiếc cho một nhân tài như thế. Nếu bà là một người tốt thì sẽ làm được bao nhiêu việc có ích cho xã hội này. Thật đáng tiếc…
Trong lúc cảnh sát trưởng đang chất vất bà ngoại thì rất nhiều cảnh sát đã được giao nhiệm vụ vào trong phòng bà tìm chìa khóa để giải thoát những người ở bên trong căn phòng bí mật. Tuy nhiên mọi chuyện trở nên khó khăn hơn khi bà ngoại bỗng dưng bật cười và chỉ tay vào tất cả mọi người.
- Hôm nay ta phải hứng chịu nổi nhục này chỉ vì bị những kẻ ta tin yêu phản bội. Dù sao thì cuộc đời ta cũng đã sống đủ và nếm đủ ngọt bùi đắng cay rồi. Ta không còn muốn ở lại thế gian này để phải đau lòng vì bị người khác đâm sau lưng mình nữa. Chìa khóa ư? Các người sẽ không bao giờ tìm ra được đâu. Hahaaaaaa…
Giọng cười của bà ngoại làm tôi rợn hết tóc gáy. Đó là một giọng cười như tiếng thét của hổ dữ khi bị thợ săn bắn trúng vào tim. Bà cười một tràn dài, dai dẳng và không dứt. Những tiếng cười được nhấn mạnh, nhấn mạnh vào nhận thức của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Và rồi, bà tiếng lại phía bức tường sau lưng, dùng con dao trong người cào sạch một lớp sơn dày và lộ ra một mẫu hình chữ nhật. Chẳng ai có thể hiểu bà đang làm gì. Mọi người đứng yên và lặng nhìn. Sau vài giây, mẫu hình chữ nhật đó được mở ra, và bên trong là một cái nút màu đỏ.
- Nếu ta đã không còn trên thế gian này nữa thì những kẻ phản bội kia sẽ phải đi cùng ta!
Bà hét lên và nhấn mạnh tay vào cái nút đó.
Tích tắc sau…
Cả ngôi nhà bỗng dưng bị bao phủ bởi những ngọn lửa phát ra từ dưới chân nền. Lửa cháy mạnh và đượm đến mức chỉ trong vài giây người chúng tôi đã bỏng rát vì hơi nóng tỏa ra.
Hóa ra đó là một hệ thống đánh lửa tự động…
Cái nút đó!!!
Ôi không!!!
Mọi người hỗn loạn chạy ra xa. Ai cũng kinh hoàng và không tin được vào mắt mình chuyện gì đang xảy ra. Tôi được Phong Trần chạy lại ôm chầm lấy và kéo đi. Trong mắt tôi lúc này chỉ còn những ngọn lửa đỏ rực bập bùng trong đôi mắt. Đám cháy của ba năm về trước một lần nữa lại tái hiện trong đầu tôi. Thật đến mức trần trụi!!!
- Không! Không! Không thể như thế! Bé Trinh của em! Không thể! Mau cứu lấy họ!!! Mau cứu lấy họ!!!
Tôi điên cuồng hét lên khi thấy ngôi nhà như một ngọn đuốc khổng lồ cháy rực giữa bầu trời. Những người bị nhốt dưới mặt đất thì sao đây??? Cho dù họ không bị lửa thiêu đốt nhưng làm sao chịu được cái nghẹt thở vì khói??? Còn em tôi, em tôi, em Trinh bé nhỏ của tôi!!!
Làm sao có thể!!!
Mọi người đau đớn đứng nhìn ngôi nhà dần lụi tàn bởi sự phá hoại của những ngọn lửa đáng sợ mà không thể nào làm gì được. Xe cứu hỏa đã được gọi. Nhưng ai cũng biết rằng khi xe cứu hỏa tới nơi thì mọi thứ đã không còn nữa. Lửa quá mạnh và diện tích cháy quá rộng, không có một khe hở nào để có thể tiếp cận vào bên trong ngôi nhà. Tôi cứ thế hét lên trong giàn giụa nước mắt và nỗi đau khổ tột cùng.
Không lẽ tôi phải đứng yên và chứng kiến cảnh em gái mình đang chết dần chết mòn trong đó??? Không lẽ tôi phải một lần nữa bị cướp mất người thân yêu??? Chúng tôi đã xa nhau ba năm rồi, đã ba năm em tôi phải sống trong bóng tối, vì sao, vì sao, vì sao bây giờ số phận lại oan nghiệt như thế này????
Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a………………………….
ẦM…ẦM…
Trời bỗng dưng đổ mưa khi trước đó cả nền trời vẫn còn trong xanh và không chút gợn mây.
Cơn mưa ào xuống, bất ngờ và vô cùng mạnh mẽ…
Những giọt mưa đánh xuống đám lửa đang ngạo nghễ bốc cháy. Hàng trăm hàng ngàn giọt mưa dần dần làm lụi tàn cái nóng bỏng rát đang bao vây lấy khu vực này…
Ào ạt, tuôn trào. Cứ như ông trời gởi đến một đám mây khổng lồ ngay trên đầu chúng tôi và để chúng tuôn mưa vậy.
Tôi biết là sẽ như thế mà! Tôi biết là nếu tin tưởng vào những điều tốt đẹp thì điều tốt đẹp đó sẽ xảy ra!!!
Ngọn lửa cuối cùng đã tắt ngụm. Để lại một căn nhà đã trơ trọi và tàn tạ dưới màn mưa rả rích...