Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
530 Views
.
Cánh cửa gỗ mở ra... và nó nhìn thấy anh... chỉ cách vài bước chân thôi mà sao Vi có cảm giác xa tới thế... May thay, trái tim nó đã không còn cẫng lên những nhịp dồn dập nữa... đã điềm tĩnh hơn.
Anh lướt qua nó... nhưng không dừng lại... xem nó như vô hình...
- Xin anh hãy rút đơn kiện.
Thốt ra sáu từ đó một cách rõ ràng nhất có thể, Vi nhìn anh.
- Cô đang nói với tôi sao?- Minh Anh ngừng lại, môi anh hơi nhếch lên.
- Còn có ai khác ở đây ngoài em và anh ư?
- Điều đó là không thể.
- Em phải làm gì thì anh mới chịu tha cho bố em?
- Tôi chẳng cần gì từ cô.
- Em biết, bố em đã sai nhưng xin anh hãy rút đơn kiện.
- ...
- Tất cả những điều sai trái ông làm đều là vì em... do em nên bố anh mới phải chết.
- ...
- Anh cũng từng có bố, anh biết cảm giác khi thấy người thân của mình phải khổ sở... cớ gì anh vẫn làm thế...? Vì sao anh cứ bới móc quá khứ?
- Tôi không biết... và đã không bao giờ có thể biết nhờ bố cô... Cô yêu bố mình còn tôi thì không? Cô sẽ tha thứ nếu cô là tôi...?
- Bố anh sẽ sống lại khi anh trả thù xong chứ? Anh sẽ thoả mãn và vui mừng sao?
- ...
- Bố em già rồi, ông đã sống trong ân hận và giày vò từng ấy năm, lẽ nào trả giá như thế là chưa đủ? Anh còn muốn gì nữa?
- ...
- Xin anh, bố em sẽ chết mất nếu ở trong tù... căn bệnh tim của ông ấy có thể tái phát bất kì lúc nào... xem như đó là chút tình nghĩa cuối cùng, được không?
- Cô chẳng giá trị tới thế đâu. Đừng van nài vô ích.
Giọng anh lạnh tanh... anh bước tiếp... cơ hội cuối cùng của nó đang rời đi...
- Kể cả tôi có làm như thế này.
Hai đầu gối Vi chạm hẳn mặt đất... phải... nó đang quỳ xuống... nó đang gạt đi lòng kiêu hãnh và cả sự tự trọng... chỉ để cầu xin anh...
- Minh Anh, anh định chọn mẫu thiệp nào cho lễ đính hôn?
Tiếng cô gái vang rõ ràng trong hành lang vắng lặng... Vi trông thấy chị ấy... kiêu sa và quý phái...