XtGem Forum catalog

Hóa ra anh vẫn ở đây

Posted at 27/09/2015

616 Views

vừa rối bạn cùng phòng nói là bạn trai tôi đang chờ ở dưới nhà".

" Là tôi bảo đấy", khoé miệng Trình Tranh lộ nét cười. " Thế thì sao? Tôi phải hỏi đến mấy người mới ra được cậu ở phòng nào đấy. Còn nữa, con gái ở chỗ này làm sao mà đều có bộ dạng như chưa từng thấy đàn ông lần nào thế hả?".

" Chẳng thế nào cả, cậu đừng có ăn nói nhăng nhít", Tô Vận Cẩm bất giác cúi mặt xuống.

Trình Tranh khoanh hai tay trước ngực, nói " Tô Vận Cẩm, tôi phát hiện ra rằng lúc nào ở trước mặt tôi cậu cũng rặt cái vẻ nặng nợ kiếp trước ấy nhỉ..".

Câu nói này đánh trúng chỗ yếu của Tô Vận Cẩm, cô cũng đang băn khoăn hồ hoặc, vì sao cứ nhìn thấy cậu ta bao nhiêu tự ti, e dè, hoảng loạn bấy nay thưa vắng lại hết thảy ùa về với cô, lại còn một nỗi hổ thẹn áy náy khó gọi thành tên, khó nói thành lời, cô rõ ràng đâu từng nợ nần gì cậu ta.

" Có phải trong lòng cậu cũng tự hiểu là cậu đã nợ tôi ", cậu ta như thể nắm phép thần đọc được suy nghĩ , cố ý khom lưng xuống, ghé sát vào mặt cô, nói chậm rãi rành rọt .

Tô Vận Cẩm trong lòng thoáng chút giận dữ, quyết liệt đẩy cậu ta một cái, chuốc thêm cả tiếng cười giễu cợt của cậu ta , đang định nói gì đấy, phát hiện Trình Tranh nhìn sang một bên, cô cũng thuận thế nhìn sang, Thẩm Cư An áo trắng quần đen , dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, đứng cách đó không xa.

Tô Vận Cẩm mau lẹ lùi xa khỏi người Trình Tranh mấy bước, ra sức kìm lại nhịp tim đang dồn dập, để trông cô cũng không đến nỗi khác hẳn bình thường.

" Anh đến rồi à ? ", cô nói với Thẩm Cư An .

Nụ cười Thẩm Cư An vẫn ấm áp như thế , trong mắt anh không thấy có chút sóng dậy nào, " Anh đoán chừng em sẽ chuẩn bị sớm hơn, thế nên cũng đến sớm. Em có bạn à?".

Trình Tranh chầm chậm duỗi thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn vào nam sinh tướng mạo khí chất thảy đều hơn người đang ở trước mặt.

" Vận Cẩm, không giới thiệu chút à ? ", cậu lạnh lùng cất lời.

" Ờ ", Tô Vận Cẩm định thần lại, nhanh nhảu giới thiệu hai người với nhau, " Đây là Thẩm Cư An...Cư An,đây là bạn học cấp III của em- Trình Tranh, đang học ở Bắc Kinh".

Cô xưng hô với người kia thân mật như thế, lại còn vội vã vạch rõ quan hệ với cậu nữa, nỗi vui mừng khi mới trông thấy Vận Cẩm của Trình Tranh dần dà bị thứ cảm giác lo lắng khó nói nên lời thế chỗ mất.

" Anh ta là người yêu của cậu à?",Trình Tranh hỏi, thế nhưng lại chờ đợi câu phủ nhận của cô. Nói không phải đi, mau nói không phải đi.

Tô Vận Cẩm không đáp , thế nhưng dáng vẻ đỏ bừng mặt khi cô nhìn Thẩm Cư An đã đem tới cho Trình Tranh câu trả lời chân thực nhất.

Trước đây vẫn thường nghe nói đau đớn có thể khiến người ta tan nát con tim. Trình Tranh chỉ luôn hừ mũi cười khẩy, thế nhưng con tim bị người ta vò xé hệt như lúc này, cậu cũng đành để nó vỡ tan, chứ chẳng thể cảm thấy gì khác được nữa.

Khó khăn lắm cậu mới hạ được quyết tâm không đối đầu với chính bản thân mình nữa,vượt ngàn dặm xa, băng qua quá nửa Trung Quốc, tới gặp cô gái cậu ngày đêm mong nhớ, không phải là chưa từng nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nhưng như cậu dự tính, tệ nhất cũng chỉ là cô không thèm đếm xỉa gì đến cậu,chứ trước nay chưa từng nghĩ đến cô sẽ thuộc về một ai khác!

Đáng lẽ cậu nên lập tức rời bỏ, hoàn toàn lẵng quên chuyến đi ngu xuẩn lần này cùng cả con người khiến cậu đớn đau này nữa, nhưng cái bướng bỉnh và kiêu ngạo ngấm vào xương tuỷ khiến cậu không manh động, lúc Thẩm Cư An mỉm cười chào hỏi cậu, cậu còn nặn ra được một nụ cười.

" Cậu tính đến đây du lịch ? ",Thẩm Cư An hỏi.

" Cứ cho là thế, có họ hàng ở đây, tiện qua thăm bạn học cũ. Ồ, tôi không làm phiền đến hai người đấy chứ ? " Trình Tranh miệng thì nói vậy, nhưng trên gương mặt thì không có đến một nửa vẻ nhận lỗi.

Tô Vận Cẩm có chút ngạc nhiên trước sự kiềm chế của cậu ta, nếu là trước đây, tính khí bốc hoả của cậu ta chỉ e rằng đã phát tiết từ lâu rồi. Cô tự giải thích với mình rằng có lẽ là chính cô đã tự coi bản thân mình quan trọng quá, lại cứ ngỡ rằng cậu ta xuất hiện ở đây chỉ để tìm cô.

" Không sao, chúng tôi đang chuẩn bị đến chùa Lục Dung, chẳng biết cậu có hứng thú không? ".

" Hay quá, đằng nào thì tôi cũng không có gì bận ", Trình Tranh nhận lời ngay. Còn Tô Vận Cẩm thì ngớ ra, ai cũng nghe ra lời mời của cô chẳng qua là khách khí vẽ vời thôi, ai ngờ rằng cậu ta lại nhận lời đi cùng thật.



Chương 7 - Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn đến thế nào



Lần du ngoạn này trở thành thứ trải nghiệm mà Tô Vận Cẩm cảm thấy kỳ quái nhất từ trước tới nay, sánh bước cùng đi bên hai chàng trai xuất sắc là vậy. thế mà cô như ngồi trên thảm đinh, đã không biết Thẩm Cư An nghĩ ra sao thì chớ, đến Trình Tranh mà cô vốn ngỡ rằng nhìn qua hiểu ngay, cô cũng không tài nào đọc thấu cho được. Tô Vận Cẩm trong lòng khúc mắc , lại e nói nhiều càng hớ, nên từ đầu đến cuối rầu rầu im lặng, may có Thẩm Cư An ứng phó chừng mực,suốt chặng đường anh tỏ thái độ thân thiện,lựa từng lúc mà giới thiệu cho Trình Tranh về những phong cảnh, tập quán đặc sắc bản địa, không e dè không ngại ngùng, cứ thế ung dung tự tại. Trình Tranh cũng thể hiện xuất sắc vai diễn một thính giả, cơ hồ hết sức hứng thú với những gì Thẩm Cư An giới thiệu .

Chùa Lục Dung toạ lạc trên đường Lục Dung, tuy là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài, thế nhưng hương hoả trong chùa lại không đến mức náo nhiệt cho lắm. Sau khi bước vào cổng chùa, những mái chùa cổ cùng cây rừng âm u tịch mịch, dáng vẻ trang nghiêm, khiến cho long người bất giác lặng hẳn xuống.

Ba người vừa đi vừa ngắm nghía, nơi hương hoả thịnh nhất trong chùa đương nhiên vẫn là phía trước tượng Quan Âm, bất kể thời thế có biến đổi ra sao, những dục vọng người đời không thoả nguyện được vẫn cứ chất chồng như thế, bản thân chẳng thể làm được gì, chỉ đành cầu viện đến chư vị thần phật hư vô.

Thẩm Cư An vào chùa nương phép cửa chùa, theo chân các hương khách khác đi mua hương thắp, lần lượt đưa cho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh. Trình Tranh không nhận, cậulắc đầu bảo: " Tôi không tin cái này". Thẩm Cư An cười cười nói : " Ai mà chẳng có những nguyện vọng không thể thực hiện được,nếu tin tưởng có thể làm cho cậu thấy vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ? Nếu đã đến đây rồi, thì cứ thắp nén hương đi, người ta đồn là Quan Âm Bồ Tát ở đây linh nghiệm lắm, không chừng có thể thực hiện được nguyện vọng của cậu thật ấy chứ".

Trình Tranh im lặng chốc lát, không ngoan cố nữa, đón lấy hương châm lên, cùng hai người kia rập đầu cung kính trước tượng thần, lần lượt viết vào sổ công đức họ tên và những việc sở cầu, sau đó đóng góp tiền hương hoả vào hòm công đức. Tô Vận Cẩm nhìn thấy Trình Tranh không chút chau mày rút từ túi quần jean ra một tờ 100 tệ bỏ vào trong hòm , tự nhiên bảo : " Chỉ cần bày tỏ ít tấm lòng là được rồi ". Trình Tranh đáp lời: " Tấm lòng của tôi đâu chỉ đáng một chút này".

Thắp hương xong, Thẩm Cư An thấy Tô Vận Cẩm bị sức nóng của lư hương hun đến mức trán lấm tấm mồ hôi, bèn đề nghị sẽ ra ngoài cổng chùa mua nước. Tô Vận Cẩm muốn đi cùng anh, lại e bỏ lại Trình Tranh một mình trơ trọi ở đây cũng không ổn. Thẩm Cư An đi ra rồi,chỉ còn lại Trình Tranh và cô- hai người đứng yên chỗ cũ, Tô Vận Cẩm bỗng cảm thấy hơi ngượng ngịu, không biết phải nói gì, cứ khách sáo với cậu ta cũng thấy kỳ quặc, nhưng trò chuyện thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu, thế nên cứ giả bộ chăm chú ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, một mình lăng quăng đi lại tứ phía. Không muốn ngoặt sang lối rẽ phía trước, cô bèn ra phía trước điện Lục Tổ 1 , ở đây lại có một dãy động thông thiên nữa.

1 Lục Tổ Huệ Năng ( 638-713 ): vị tổ thứ sáu của Thiền tông Trung Quốc, môn đệ và pháp tự của Ngũ tổ Hoằng Nhẫn.

Tô Vận Cẩm nhìn tượng Lục Tổ bên trong điện, xiêm y bay bổng , thần thái tuệ minh, sống động như thật , bất giác trong lòng nhớ đến điển cố trứ danh nói về sự ngộ đạo của vị Lục Tổ này, đang lúc xuất thần, nghe thấy có tiếng bước chân ai đó dừng ngay sau lưng cô, không cần ngoái đầu lại cô cũng thể cảm nhận đó là ai.

" Cậu vào đây làm gì", cậu ta hỏi.

" Tôi đang ngắm tượng Lục Tổ, có lẽ chỉ có tuệ căn trời sinh như Lục Tổ mới có được nét thần thái vượt thoát hết thảy như thế này. " Tô Vận Cẩm ngắm nhìn tượng Lục Tổ.

" Thế nhưng chẳng phải ai cũng là Lục Tổ được". Trình Tranh chầm chậm bước đến bên cô.

Tô Vận Cẩm trong lòng bỗng dậy lên thứ cảm giác bải hoải, " Trình Tranh , cậu về đi ".

" Tại sao phải về ? Tôi còn phải xem cho rõ rang đã. Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác , hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi. Cậu có thể vì việc Tử Dực đã có bạn gái mà thất vọng đến thế, có thể timg thấy mọtt anh người yêu như ý ở trong trường nhanh chóng đến vậy, tại sao lại tiếc rẻ không cho tôi một lời hứa hẹn?" Khuôn mặt câu ta bị ngược sáng, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao.

" Cậu muốn hứa hẹn ra sao chứ ? " Tô Vận Cẩm quay ngoắt người, van gay vào long cậu ta. Chỉ cách mọtt lớp áo phông mỏng manh, cô có thể cảm thấy hơi ấm trên cơ thể cậu ta, cả hơi thở của riêng mình cậu ta nữa. Hơi thở này sao thân thuộc đến thế, tựa hồ quay trở lại mùa hè năm ấy, chỉ cần cô quay đầu lại, là có thể nhìn thấy cậu ta ngay.

Trình Tranh dang hai tay ôm lấy cô,bất chấphết thảy mà nói: " Cậu không yêu tôi cũng được, nhưng dựa vào cái gì mà hôn tôi rồi lại bỏ rơi tôi, như thế là thế nào?".

" Buông ra, buông ra! Bồ Tát đang nhìn đấy." Tô Vận Cẩm hất ngay cánh tay cậu ta đang ôm vòng lấy cô.

" Thế nhưng BồTát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào", Trình Tranh uể oải thõng tay xuống, nỗi uất ức trào lên. " Vận Cẩm, tôi đến đây chỉ để tìm cậu thôi, ít nhất thì cậu nói cho tôi biết, tôi có chỗnào không tốt "

Đây là lần đầu tiên Tô Vận Cẩm chứng kiến anh chàng Trình Tranh trước nay cứng cỏi lại tỏ ra yếu ớt trước mặt cô,bất giác thấybuồn bã. Cô luôn cho rang cậu ta tâm tính trẻ con, khi xưa gây chuyện một chặp rỗi sẽ quên ngay, ai ngờ bao nhiêu lâu như thế, cậu ta vẫn cứ tìm đến.

" Không phải là cậu có chỗ nào không tốt, ngược lại cậu quá tốt, chúng ta không hợp với nhau ".

" Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì thế ? Thế Thẩm Cư An thì hợp hay sao?" Cậu ta bất bình bẻ lại.

Trình Tranh bị chọc cho đau, khẩu khí quay trở lại ngang ngượcnhư xưa, " Tôi không quan tâm, dù sao thì cậu cũng không thể đối với tôi thế này được. Tối hômấy cậu nói cái gì mà " cái này trả lại cho cậu",tôi nói cho cậu biết, cậu trả lại không hết được đâu! ".

Tô Vận Cẩm im lặng nhìn cậu ta, đây mới là Trình Tranh mà cô vốn quen, cô ghét nhất cậu ta quen thói cả vú lấp miệng em, bất kể lý lẽ cứ ngỡ rằng mình có được mọi thứ là chuyện đương nhiên. Cô cứ nghĩ làcậu ta đã khác xưa, thực ra cậu ta chẳng thay đổi một chút nào hết.

Cô vượt qua cậu ta, chẳng hé một lời bước ra khỏi điện Lục Tổ, vừa hay trông thấy Thẩm Cư An xách mấy chai nước suối đi về phía này. Trông thấy nụ cười rạng rỡ của Thẩm Cư An , Tô Vận Cẩm như thể người sắp chết đuối nhìn thấy bờ, cả con tim đến lúc này mới yên ổn trở lại.

Mấy ngày tiếp theo, Trình Tranh đều bày tỏ muốn Tô Vận Cẩm đưa cậu đi loăng quăng đây đó. Cậu ta lấy tư cách bạn học cũ để đưa ra yêu cầu như thế, Tô Vận Cẩm cũng không tiện từ chối. Nhưng từ sau khi ở chùa Lục Dung về, cô đều cố gắng tránh ở một mình cạnh cậu ta, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều kéo thao Thẩm Cư An. Hơn thế thái độ của cô đối với Trình Tranh từ đầu đến cuối đều điềm đạm bình thản, bất kể cậu ta nói bóng gió thật giả ra sao, cô vẫn một mực không hề lay động.

Thẩm Cư An dường như không mảy may phát giác ra thứ không khí kỳ quặc cuộn lên giữa Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Mỗi lần Tô Vận Cẩm hẹn anh cùng ra ngoài dạo chơi, Cư An đều hăm hở đi. Cũng may nhờ khả năng nhìn xa trông rộng và tiết chế tình cảm của anh, cảnh ba người đồng hành lạ đời thế này không đến nỗi trở lên sượng sùng ngượng nghịu.

Mấy ngày trôi qua như thế , tâm ý Trình Tranh cơ hồ cũng dần dà nguội lạnh. Đến ngày thứ năm, cậu ta nói với Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An rằng hôm sau sẽ trở lại Bắc Kinh. Tô Vận Cẩm trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy nên giữ phép lịch sự, tối hôm ấy cô cùng Thẩm Cư An cùng tổ chức bữa tiệc tiễn chân cậu ta ở một tiệm ăn nhỏ ngay gần trường.

Từ đầu đến cuối bữa ăn, Trình Tranh đều tỏ ra trầm lặng khác thường , rầu rầu cạn mấy cốc bia với Thẩm Cư An, tâm tư không được cải thiện. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Tô Vận Cẩm thấy không đành lòng, nhưng cũng không tiện nói điều gì, nếu cô đã không định đáp lại tình cảm của cậu ta, thì cũng không nên mang lại chút kỳ vọng nào hết, như thế mới là phương cách tốt đẹp nhất cho cả hai người. Con người Trình Tranh , chẳng qua là chưa từng nếm trải thứ tư vị muốn có mà chẳng đạt được ,qua đợt này rồi, đợi đến khi cậu ta nghĩ được đâu ra đấy, Tô Vận Cẩm đối với cậu ta cũng chỉ là một câu chuyện đùa chẳng hơn.

Ba người ăn uống trong im lặng hồi lâu, gần đến lúc tàn cuộc, Trình Tranh chủ động nâng cốc bia của mình lên, tỏ vẻ lịch sự hiếm có nói với hai người: " Đa tạ hai người mấy ngày hôm nay đã thu xếp thời gian đi cùng với tôi, nếu như có làm phiền thì tôi xin dùng cốc bia này tạ lỗi, những thứ khác thôi không nói, hy vọng các vị cạn cùng tôi cốc này".

Thẩm Cư An nâng cốc lên nói: " Đừng nên nói thế, cậu là bạn học cũ của Vận Cẩm, chúng tôi đem hết tấm lòng chủ nhà ra cũng là việc nên làm mà". Anh liếc sang Tô Vận Cẩm, chỉ thấy cô mặt mũi căng thẳng nhìn cốc bia đầy ngật.

" Tửu lượng của em không tốt, có thể miễn cho em được không?" Tô Vận Cẩm nhăn nhó nói.

Trình Tranh nhìn chằm chằm vào cô: " Đây là cốc bia lần đầu tiên tôi mời cậu, đến cả một yêu cầu này thôi cậu cũng từ chối sao? "...