Duck hunt

Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

1547 Views



Khang Kiếm phẩy tay:

- Mẹ đừng nói gì nữa, ý con đã quyết. Bạch Mộ Mai là Bạch Mộ Mai, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn. Cô ấy vốn đang sống yên ổn, chính con đã lôi cô ấy vào chuyện này, vô duyên vô cớ phải chịu tổn thương như vậy, con phải có trách nhiệm với cô ấy.

- Con đúng là uống nhầm thuốc rồi. Lấy người vợ như nó rồi sớm muộn gì trên đầu con cũng mọc mấy cái sừng thôi. – Bà Lý Tâm Hà tức đến nỗi mặt tái nhợt.

Khang Kiếm đăm đăm nhìn bà Lý Tâm Hà:

- Mẹ đánh giá sai Bạch Nhạn rồi.

Anh quay đầu sang:

- Thím Ngô, hôm nay không ngủ trưa nữa, phiền thím giúp con thu dọn hành lý.

Anh đứng dậy, lấy một cái phong bì trong túi tài liệu đặt ở cửa đưa cho thím Ngô:

- Con quyết định hơi vội vã, không kịp mua đặc sản gì cho mẹ và thím, cái này để sau này thím và mẹ con dùng lúc đi dạo phố.

- Tâm Hà... – Thím Ngô sợ sệt nhìn bà Lý Tâm Hà, không dám nhận cái phong bì đó.

Mặt bà Lý Tâm Hà đanh lại:

- Kiếm Kiếm, con nhất định phải đuổi mẹ đi như thế này sao? Con biết tính mẹ rồi đấy.

Khang Kiếm cắn môi:

- Mẹ, con là con trai mẹ, mẹ có biết trong lòng con đang nghĩ gì không?

Bà Lý Tâm Hà điếng người, hai hàng nước mắt lăn dài trong sự hẫng hụt, bà lắc đầu vẻ như không dám tin:

- Không đâu, không đâu.... Con sẽ không đi theo vết xe đổ của bố con đâu...

Giờ thì bà hối hận rồi, lúc đầu tại sao lại nóng máu mà đồng ý với kế hoạch này của Kiếm Kiếm chứ!

Trên đời làm gì có ai dám mang hôn nhân của mình ra đế trả thù chứ? Trừ khi ngay từ đầu Kiếm Kiếm đã... bà Lý Tâm Hà không dám nghĩ tiếp nữa.

Khang Kiếm cười đau khổ, bước tới ôm lấy bà Lý Tâm Hà:

- Mẹ về tỉnh trước đi, ngày nào con cũng sẽ gọi điện cho mẹ. Nếu bây giờ con rời khỏi Tân Giang, thì coi như trở thành bại tướng dưới tay Địch Phi rồi. Con trai mẹ không kém cỏi như thế đâu.

- Mẹ không lo chuyện này – Bà Lý Tâm Hà chỉ lên trên lầu – Nó... không xứng với con... Mẹ không muốn, mẹ không đồng ý.

Khang Kiếm không đáp lại, thực ra người không xứng e rằng chính là anh!

Cho dù bà Lý Tâm Hà trăm ngàn lần không đồng ý thì cũng không lay chuyển được Khang Kiếm. Trên đời này, từ trước tới nay, chưa hề có bố mẹ nào thực sự thắng được con cái. Bà khóc, bà chửi, bà dọa dẫm, tất cả đều vô ích. Khang Kiếm không phải là ông Khang Vân Lâm, bà không nỡ lòng làm những chuyện quá tuyệt tình.

Hai giờ chiều, xe tới, thím Ngô lại giống như hồi đầu mới đến, đưa từng món đồ xuống dưới lầu, cuối cùng là Lệ Lệ và bà Lý Tâm Hà. Bà Lý Tâm Hà ngồi trên xe, nắm chặt tay Khang Kiếm, lòng vừa oán hận vừa bất lực.

- Kiếm Kiếm, nếu con làm mẹ quá thất vọng, mẹ sẽ coi như... coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này. – Trái tim bà như muốn vỡ tan.

- Rõ ràng là đã sinh rồi, sao lại coi như chưa sinh được. Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ phải thất vọng đâu.

Khang Kiếm cười cười, dặn dò lái xe vài câu rồi đóng cửa xe lại. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi tiểu khu, phóng ra ngoài phố, biến mất khỏi tầm mắt của Khang Kiếm.

Trong nhà lại quay về vẻ yên tĩnh ngày trước, Khang Kiếm đứng trong phòng khách, trong thoáng chốc chưa thể thích ứng ngay được.

Anh đi lên lầu, khẽ đẩy cửa ra, nhờ ánh sáng trên hành lang, anh nhìn thấy Bạch Nhạn ngồi trên giường, tóc ướt sũng bết vào cổ.

- Em tỉnh rồi à! – Anh nhìn cô, giọng rất dịu dàng. – Em có muốn ăn gì không?

- Vừa rồi ở dưới nhà rất ồn ào, ai đến vậy?

Bạch Nhạn lấy điện thoại để xem giờ, gần ba giờ rồi.

Hai tay Khang Kiếm đặt lên vai cô:

- Mẹ và thím Ngô về tỉnh rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn hai chúng ta. Có điều dưới nhà hơi lộn xộn, đợi em khỏi bệnh rồi thì từ từ sắp xếp lại. Anh...

- Anh tìm người giúp việc theo giờ đi! – Bạch Nhạn cau mày. Sao hôm nay anh không đi làm?

- Anh xin nghỉ một ngày, ở nhà với em.

Bạch Nhạn sờ trán, cúi người xuống giường để tìm giày:

- Còn một tiếng nữa là đến giờ tới bệnh viện, đúng lúc anh có thời gian, chúng ta sẽ qua Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn.

Tim Khang Kiếm như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên chậm chạp nặng nề, đôi tay đặt trên vai Bạch Nhạn cứng lại, trước cái nhìn thản nhiên của Bạch Nhạn, anh như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh.

Rất lâu sau, cuối cùng Khang Kiếm cũng nói:

- Bà xã, anh đã nhờ Liễu Tinh đến lo cho em, hôm nay nhóm phóng viên ở Bắc Kinh bay chuyến tối, anh phải đi chào tạm biệt và tiễn họ. Buổi tối, chúng ta hãy nói chuyện này có được không?

Anh không nói sau này, cũng không nói đợi anh rảnh, anh nói buổi tối, chứng tỏ anh đã chính thức đồng ý về cách giải quyết mối quan hệ giữa họ rồi. Bạch Nhạn không có lý do gì để phản bác, đành gật đầu:

- Tôi được truyền thêm chút nước, cảm giác đã khá hơn nhiều rồi. Ngày mai tôi dọn ra ngoài trước.

Khang Kiếm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bước ra ngoài hút thuốc.

Bạch Nhạn thở dài, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thay chiếc áo ngủ đẫm mồ hôi, sực nhớ ra là đã hẹn với Lãnh Phong tới bệnh viện, vội lấy điện thoại ra gọi.

Gần như vừa mới kết nối Lãnh Phong đã nhấc máy ngay.

- Sao rồi?

Câu hỏi ngắn gọn, nhưng không giấu nổi sự run rẩy.

- Mồ hôi vả ra như tắm, ngủ rất say, cảm giác họng không còn ngứa ngáy khó chịu nữa, thở cũng dễ chịu hơn, khỏe hơn nhiều rồi. Anh Lãnh, em...

- Tôi biết rồi, y tá Liễu đi rồi, cô ấy đã xin nghỉ ốm hai tuần cho em, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cố gắng tới bệnh viện để chụp phổi.

- Vâng. Anh Lãnh, Minh Thiên đâu?

Lãnh Phong ngừng lại, nhìn người đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh mình:

- Cậu ấy đang ở bên cạnh tôi.

- Cảm ơn anh Lãnh.

Bạch Nhạn không bảo Lãnh Phong đưa điện thoại cho Minh Thiên nghe, mà cúp máy rồi bấm số của Thương Minh Thiên.

- Tiểu Nhạn.

Thương Minh Thiên vừa nghe thấy tiếng của Bạch Nhạn, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung khẽ dao động. Anh và Bạch Nhạn không thường xuyên liên lạc, từ trước tới giờ Bạch Nhạn chỉ kể chuyện vui không kể chuyện buồn. Anh tưởng rằng cô sống rất hạnh phúc, gặp mặt rồi mới biết không phải như vậy.

Lãnh Phong ngắm chiếc điện thoại, nhún vai.

- Ừ, ừ, anh biết rồi, anh tạm thời không về huyện Vân nữa. Anh có thể ở khách sạn, cũng có thể ở chỗ Lãnh Phong. Đúng, anh gọi điện cho Minh Tinh rồi, nhưng điện thoại của nó sao lại tắt máy?

Bạch Nhạn đọc một dãy số:

- Anh gọi số này à?

- Đúng vậy, đúng là số này. Em có biết chỗ nó ở không?

Bạch Nhạn trầm ngâm giây lát:

- Ngày mai truyền nước xong, em đi cùng với anh!

Trước khi đi, cô muốn đến tiệm Ba ngàn sợi để Thương Minh Tinh chuẩn bị trước.

- Tiểu Nhạn, em vẫn ổn chứ?

- Không thể ổn hơn được nữa. – Bạch Nhạn cười khúc khích.

Thương Minh Thiên bất đắc dĩ tắt máy, trong đầu hiện lên nụ cười của Bạch Nhạn: khóe mắt cong lên, lúm đống tiền lấp ló.

- Lãnh Phong, mình muốn gặp chồng của Tiểu Nhạn. – Thương Minh Thiên nói.

Lãnh Phong nhìn anh:

- Cậu muốn nói chuyện gì?

- Nếu yêu Bạch Nhạn thì hãy trân trọng cô ấy. Nếu không yêu thì hãy sớm buông tay.

Lãnh Phong bật cười:

- Minh Thiên, cậu tưởng đây là doanh trại, một là một, hai là hai à. Cái đám cặn bã trên quan trường đó phức tạp hơn cậu tưởng nhiều, thật không hiểu tại sao lúc đầu Bạch Nhạn lại lấy hắn ta?

- Tiểu Nhạn làm như vậy, chứng tỏ hắn nhất định phải có điểm khiến cô ấy rung động.

Lãnh Phong không đồng tình:

- Vậy thì hắn ta đeo mặt nạ quá giỏi, Bạch Nhạn nhìn nhầm người thôi chứ không phải là rung động gì đâu. Mình khuyên cậu không nên đi, tránh cho hắn khỏi nghi ngờ Bạch Nhạn, lại tội chồng thêm tội...