Hàng đã nhận, miễn trả lại
Posted at 27/09/2015
647 Views
..”
Nhạc Lăng nghiêng đầu, chau mày nói: “Tại sao? Chẳng phải nếu phá dỡ nơi này rồi thì bà có thể tự giải thoát cho mình sao? Kỳ thực đây là lần đầu tiên tôi gặp một chấp niệm kỳ lạ như bà, đó có phải là ngược đời không cơ chứ?”
Dạ Ly cười lớn. “Vết thương lớn nhất của loài người chính là làm việc theo cảm tính, thậm chí không thiết dùng cả sinh mệnh của mình chỉ để bảo vệ cho cái mà họ gọi là người yêu hoặc người nhà. Quý phu nhân toàn tâm toàn ý trông giữ khu nhà như thế, tôi đoán, haizz, không phải bà đang đợi người nào đó mà chỉ đang canh giữ một cái gì đó đúng không?”
Nghe thấy những lời này, bộ dạng chậm chạp, xanh xao của Lam Vân Thanh đột nhiên như hồi sinh tinh khí. Bà ta mạnh mẽ ngẩng cao đầu, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn cũng trở nên kích động, sắc bén, đưa năm ngón tay vuốt mặt mình, thì thào nói: “Ngươi... ngươi đã biết hết... Ngươi không được để cho người khác biết... nếu không... giết... ta sẽ giết ngươi... giết ngươi!!”
“A...”
Lam Vân Thanh đột nhiên như phát điên, bổ nhào về phía Dạ Ly. Lục Vi đứng bên cạnh bị dọa cho sợ chết khiếp, hét lên một tiếng rồi ngã nhào. Nhưng điều đáng sợ hơn là, Lục Vi ngã xuống đất lâu như vậy rồi mà vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, khẽ ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Lam Vân Thanh vẫn đứng nguyên một chỗ, mười đầu ngón tay giương nanh múa vuốt trước mặt Dạ Ly, chỉ tiếc là đã không thể nhúc nhích được nữa. Bà ta vẫn gắng sức lao về phía Dạ Ly, đôi mắt giận dữ nhìn đối phương trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này, thần sắc Dạ Ly vẫn không mảy may biến đổi, anh ta nhẹ nhàng cúi người vòng qua Lam Vân Thanh, thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn và ánh mắt nảy lửa của bà ta rồi tiếp tục nói: “Khu nhà hình ống này không thể phá dỡ hay bà sợ điều gì đó sẽ bị phơi bày ra ánh sáng? Quý phu nhân, rốt cuộc bà đang sợ điều gì, hãy nói hết ra đi!”
Lam Vân Thanh bị treo lơ lửng giữa không trung, sắc mặt cau có, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết ngươi... Ta sẽ giết các ngươi...”
Dạ Ly bình thản ngồi tựa lưng trên sofa, bắt tréo chân, điềm nhiên nói: “Lòng kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu không phải hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc ngươi vì cái gì mà phải chịu khổ, ở lại đây càn quấy thì đã sớm đánh tan hồn phách của ngươi rồi. Nói đi, nếu ngươi không nói ta sẽ thiêu trụi âm hồn của ngươi, khiến ngươi hồn siêu phách lạc, ngay sau đó tòa nhà này sẽ lập tức bị phá dỡ. Đến lúc đó, tất cả những điều ngươi muốn giấu cũng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.”
Nghe xong những lời này, Lam Vân Thanh tựa hồ có chút dao động, mím chặt môi, không lên tiếng.
Nhạc Lăng nghẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà hãy mau nói đi, chưa biết chừng sau khi biết chuyện, chúng tôi còn có thể giúp đỡ bà. Bà không thể thoát khỏi ma thuật của Boss đâu, anh ấy rất lợi hại và cũng rất độc ác.”
Lam Vân Thanh nghe thấy vậy, đột nhiên nhắm mắt lại, những giọt lệ trên khóe mi từ từ rơi xuống, giọng nói bỗng trở nên ảm đạm, thê lương: “Không thể phá... Không thể để người khác biết... là... tôi đang tìm một thứ giống như thế, thứ này không thể để người khác xem...”
Vi Vi được Nhạc Lăng đỡ đứng lên, lắng nghe câu chuyện sầu thảm của Lam Vân Thanh, thì ra đây là một câu chuyện tình cách đây mấy chục năm.
Những năm 70, theo chính sách thời kỳ đó, Lam Vân Thanh xuống vùng nông thôn làm giáo viên xóa nạn mù chữ. Tại đây, bà quen biết và kết giao với Dương Chính Hải cũng thuộc thành phần trí thức lúc bấy giờ. Dương Chính Hải xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng trong cuộc Cách mạng văn hóa, cha ông ta bị khép vào hàng ngũ phản động, mỗi ngày đều bị giải đi bêu giếu trên khắp các đường phố nên bị tổn thương lòng tự trọng, cuối cùng nhảy lầu tự sát. Sống trong một gia đình có hoàn cảnh như thế, Dương Chính Hải tự nhiên cũng không dám ngẩng cao đầu, mặc dù vậy nhưng Lam Vân Thanh vẫn bị hấp dẫn bởi chính tính cách con người ông ta. Ở một vùng nông thôn nghèo khổ, hai thanh niên trẻ tuổi cùng làm việc, cùng trau dồi kiến thức, họ đã đến với nhau một cách tự nhiên như thế.
Sau cuộc cải cách văn hóa, cha của Dương Chính Hải được xử lại án oan, Dương Chính Hải cũng thuận lợi có tên trong danh sách những thanh niên ưu tú được trở lại thành phố làm việc. Lúc chia tay, hai người họ lưu luyến mãi không rời, hẹn ước cùng nhau chờ đợi, đến khi Lam Vân Thanh được trở về thành phố, họ sẽ kết hôn. Nhưng cũng như rất nhiều câu chuyện tình về người đàn ông phụ bạc, Dương Chính Hải đã không giữ đúng lời ước hẹn, khi Lam Vân Thanh trở về thành phố thì ông ta đã lấy vợ, sinh con, có gia đình của riêng mình. Nhưng ông trời cũng thật biết trêu ngươi, âm xui dương khiến thế nào họ lại cùng làm giáo viên trong một trường học. Lúc tìm không thấy tình cờ lại gặp, vài năm trôi qua như thế, Lam Vân Thanh chuyển từ cảm giác bối rối sang chết lặng.
Chán nản, Lam Vân Thanh kết hôn và sinh con theo sự sắp xếp của cha mẹ. Bà những tưởng như thế là có thể chôn vùi mối tình đầu sâu xuống tận đáy lòng, mãi mãi không bao giờ đào lên, nhưng ai ngờ có ngày lại bị chính chồng mình phát hiện ra. Ngày hôm đó, Lam Vân Thanh đi chơi hội Đạp thanh1 cùng đồng nghiệp, lúc trở về thấy mặt ông chồng đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm đống thư từ trước mặt.
Lam Vân Thanh vừa trông thấy, tim đã đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, những bức thư đó là của bà và Dương Chính Hải trước kia thường liên lạc với nhau. Trước đây, khi mới quen chồng mình bây giờ, bà cũng từng nhắc qua về người yêu cũ, còn khẳng định quan hệ giữa hai người hoàn toàn trong sáng, nhưng thực tế lại không như những gì bà nói. Sâu thẳm trong cõi lòng Lam Vân Thanh mãi mãi chôn vùi một bí mật: bà đã từng vì Dương Chính Hải mà phá thai...
Ai cũng có một thời tuổi trẻ đầy ngông cuồng, thời đó hai người họ chỉ là những thanh niên mới lớn chưa hiểu chuyện nên đã phạm phải sai lầm. Sau khi Lam Vân Thanh phát hiện mình có thai, bà hoảng loạn tìm cách giải quyết. Lúc đó, Dương Chính Hải cũng vô cùng hối hận, mỗi khi nhớ tới chuyện này, ông ta đều thành khẩn hứa hẹn sau này sẽ đối xử thật tốt với Lam Vân Thanh để bù đắp những tổn thương mà bà đã phải trải qua.
Vốn chỉ là những lời thề non hẹn biển của đôi lứa khi yêu, nhưng cuối cùng nó đã trở thành chứng cớ chứng minh cho sự phản bội chồng. Từ đó, một lão Quý vốn thật thà, phúc hậu đã trở thành một con người trầm mặc, ít nói, chìm ngập trong rượu chè, say xỉn ngày đêm, hễ rượu say là ông lại động tay động chân, chửi bới vợ con.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng Lam Vân Thanh không may mắn lấy phải người chồng chẳng ra gì, không ai ngờ trong chuyện này còn có uẩn khúc như vậy. Lam Vân Thanh vẫn luôn âm thầm nhẫn nhịn chịu đựng, hy vọng chồng mình có thể tha thứ, nhưng mãi rồi vẫn chẳng có chút chuyển biến nào, ngày càng không thể cứu vãn nổi. Ông chồng không chỉ cất giấu những bức thư đó mà còn tuyên bố sẽ đưa tất cả những bí mật của đôi gian phu dâm phụ này công khai trước toàn thể nhà trường, để hiệu trưởng giúp đỡ xem xét, giải quyết chuyện Quý Vân rốt cuộc có phải con ông ta hay không.
Dưới áp lực tinh thần quá lớn như vậy, cuối cùng Lam Vân Thanh sụp đổ hoàn toàn. Buổi tối hôm đó, thừa lúc chồng mình say rượu, bà ta dìu ông chồng nửa say nửa tỉnh ra ngoài ban công, đẩy xuống...
Lam Vân Thanh ôm mặt nghẹn ngào. “Là tôi có lỗi với lão Quý, có lỗi với Tiểu Vân, sau khi chết, tôi đáng bị trừng phạt như vậy.”
Lục Vi cắn chặt môi, nói: “Bà chết rồi mà vẫn không chịu rời đi, hơn nữa còn ở lì trong căn phòng này, vừa rồi bà nói chồng bà đang cất giấu những lá thư đó, lẽ nào...”
“Bà nghi ngờ chồng mình cất giấu những lá thư đó trong căn phòng này, sợ sau khi khu nhà này bị phá dỡ, sẽ có người khác phát hiện ra, cho nên mới ngốc nghếch làm ra những chuyện này.” Không đợi Vi Vi nói xong, Dạ Ly đã chen ngang. Anh ta ngước nhìn Lam Vân Thanh, lắc đầu vẻ khinh bỉ. “Đàn bà quả nhiên là loài động vật nhìn nhận vấn đề theo cảm tính, bị người ta lừa dối, bỏ rơi mà vẫn giúp hắn giữ gìn danh dự. Chà! Bà quyết định xuống tay với người chồng của mình cũng là vì sợ ông ta đến trường phơi bày quan hệ mờ ám trước đây của hai người, sợ ký ức về mối tình đầu sẽ phá hỏng tiền đồ tốt đẹp của hắn ta phải không?”
Lam Vân Thanh bị Dạ Ly vạch trần, sâu trong đáy mắt vụt qua một tia hoảng hốt, bà ta vẫn không ngừng phản đối: “Không... không phải vì ông ta, thực sự lúc đó tôi đã phát điên mất rồi, bị người chồng vũ phu đánh cho mình mẩy bầm dập, nhất thời không chịu được mới.....