Old school Swatch Watches

Em sẽ đến cùng cơn mưa

Posted at 27/09/2015

1093 Views



Từ phòng ngoài, tôi thấy Yuji đang làm bộ đọc sách vì chốc chốc lại thấy thằng bé ngó sang cạnh nhìn Mio. Sauk hi chắc chắn Mio vẫn còn ở đó, Yuji thở phào nhẹ nhõm, môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện.
Tôi cởi chiếc áo nỉ đang mặc trên người, tống vào máy giặt cùng với áo của Yuji.

Tôi không để ý lắm nhưng có vẻ việc mặc quần áo bị dây nước Coca hoặc nước xốt là không ổn. Chẳng ai chỉ cho tôi cả. Hồi Mio còn sống, dù không bao giờ hỏi nhưng lúc nào tôi cũng có quần áo sạch sẽ, không một nếp nhăn để sẵn trước mặt.

Khi chỉ còn lại tôi và Yuji, tôi đã hết sức cố gắng nhưng cái "hết sức" của tôi hẳn chưa đạt nổi nửa tiêu chuẩn của thiên hạ.

Liệu trên thế giới này có một cặp bố con hoàn hảo luôn mặc những bộ quần áo tinh tươm, phẳng phiu, sống trong một căn nhà không thua gì "phòng sạch" ở nhà máy sản xuất vi mạch, cuối tuần lái xe đến rạp chiếu phim ở ngoại ô, xem những bộ phim hoạt hình của Walt Disney với bỏng ngô nhét đầy miệng không nhỉ?

Thật hết sảy!

Từ lâu, tôi đã thôi hi vọng vào những điều bất khả và vô vọng. So với một con người bình thường, tôi chỉ là một thứ tàn phế còn lại. Cho nên, tôi khó có thể nuôi nấng Yuji như những đứa trẻ khác trong gia đình bình thường.

Nhưng tôi vẫn đang rất cố gắng.

Tuy có lúc tôi không chú ý những điều cần chú ý, quên những điều cần nhớ, ngủ quên khi chưa làm xong những điều cần làm vì quá mệt, thì tôi vẫn đang cố gắng để mọi thứ dần tốt hơn.

Không hiểu Mio nghĩ thế nào về một người như tôi?

Mục đích nàng quay trở lại tinh cầu này là để kiểm tra xem tôi và Yuji sống ra sao. Gỉa sử nàng vẫn còn nhớ mục đích ấy thì không biết nàng có cảm tưởng như thế nào.

Nàng sẽ thở dài và bảo: em biết ngay mà?

Nhưng có thể chắc chắn một điều là nàng sẽ không nói: Chà, phục anh quá. Anh thật cố gắng.

Hơn mười giờ, tôi đi tắm và thay sang bộ đồ ngủ. Ban đêm, tôi bị tỉnh giấc nhiều lần nên nếu giờ nfy chưa đi ngủ thì hôm sau sẽ rất mệt.

Với tôi, giấc ngủ là chuyến mộng du bên trong một tòa nhà khổng lồ.

Tòa nhà có hang nghìn căn phòng, hễ thấy phòng nào còn sang đèn là tôi mở cửa bước vào. Căn phòng kê một chiếc ti vi cũ, tôi ngồi vào ghế sofa, tiếp tục mơ màng như đang xem một phim hạng B. Nhưng chẳng bao lâu sau, một kẻ phá quấy bước vào phòng, giật phắt phích cắm ti vi ra.

Cạch!

Tôi buộc phải đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng lúc này đã tối om để tìm kiếm giấc mơ khác.
Cứ như vậy cho đến hết đem.

Cạch.

Âm thanh làm tôi choàng tỉnh, vội vàng đi tìm giấc mơ tiếp theo.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Chúng khiến tôi mệt mỏi.

Tôi gọi Mio từ phòng bên.

"Em thấy người thế nào?"

Đang ngắm Yuji, Mio từ từ nhìn lên, nhưng nàng không nhìn đến được chỗ tôi. Cái nhìn của nàng lơ lửng trong không gian giữa tôi và Yuji.

"Em hơi đau đầu."

"Hay là em bị sốt? Em dính mưa như thế không khéo bị cảm rồi."

Nàng gật đầu lấp lửng, chẳng ra phủ định cũng chẳng ra khẳng định.

"Chẳng hiểu bị làm sao."

"Anh vào phòng nhé?"

Tôi hỏi vì thấy mặc đò ngủ đến gần nàng có vẻ hơi bất nhã. Tất nhiên, xuất phát từ tâm lý hôm nay nàng mới gặp tôi lần đầu. Với lại tôi có chút ngần ngại vì đã không gặp nàng suốt một năm nay.

"Anh vào đi. Đây là phòng ngủ của anh mà."

Tôi đến bên Mio, quỳ xuống, tay đặt lên trán nàng. Trán nàng hơi nóng. Có lẽ linh hồn cũng bị cảm hay sao?

"Hình như em bị sốt. Hơi hơi thôi."

"Không sao đâu. Ngủ dậy sẽ khỏi."

"Thế hả?"

"Vâng."

Tôi thấy rất lạ.

Cảm giác khi chạm vào trán nàng. Hơi ấm của nàng. Mùi hương của nàng.

Đoạn điệp khúc trong một đoạn hội thoại ngẫu nhiên nào đó mà chúng tôi đã từng nói với nhau.

Việc nàng đã mất từ một năm trước dường như không có thật. có khi nào, tôi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ giống như bộ phim Hollywood nào đó nói về một chứng bênh nan y không nhỉ?

Cạch.

Nhưng lời nói của nàng đã phủ nhận ý nghĩ này.

"Bé Yuji đáng yêu quá."

Tự nhiên tôi thấy buồn, tôi nói với nàng bằng giọng khô khốc.

"Con của em đấy."

"Vâng. Mong là em sớm nhớ lại được."

"Sẽ ổn cả thôi."

"Vâng."

Có lẽ nào, tôi nghĩ. Nàng đã bỏ lại kí ức lúc rời bỏ nơi đây. Kí ức của anh vẫn còn lại trong căn phòng này. Nếu vậy thì khi ở tinh cầu Lưu Trữ, hẳn là nàng đã vất vả lắm. Vì mọi người trên tinh cầu ấy phải viết sách cho Ai đó...

Nếu không có ký ức, ta chỉ có thể viết những điều vô nghĩa không thuộc về kí ức. Thế thì làm sao viết được sách hay?

Tôi định kể cho nàng nghe thật nhiều kỷ niệm, để nàng có thể mang theo khi trở về tinh cầu kia. Để nàng có thể viết sách về tôi và Yuji.

Để cho Ai đó đọc...

Yuji thiếp đi, tay vẫn giữ khư khư quyển Momo. Miệng nó he hé, mắt nhắm nghiền, mí mắt hiện rõ những vân xanh. Thằng bé ngủ ngon lành, nghĩa là mũi nó đang phát ra tiếng khò khè.​

Chàng hoàng tử nhỏ hạnh phúc.​

Chắc nó đang mơ giấc mơ đẹp lắm.​

Tôi nhẹ nhàng rút quyển Momo khỏi tay Yuji. Tôi để lại quyển sách vào hộp tủ dùng làm giá sách của Yuji.​

"Chúc em ngủ ngon."​

Tôi nói với Mio.​

"Chúc em ngủ ngon là sao? Vậy anh ngủ ở đâu?"​

"Anh trải đệm ngủ ở phòng bên cạnh."​

Mio lắc đầu.​

"Anh cứ ngủ ở đây. Nằm cạnh Yuji đây này. Tối nào chúng ta cũng nằm như vậy phải không? Ba chúng ta nằm giống chữ XUYÊN."​

"Ừ... nhưng mà..."​

Sự thật không phải vậy. Đã từ lâu chỉ còn hai bố con.​

Yuji nằm cạnh tôi...