Teya Salat

Em sẽ đến cùng cơn mưa

Posted at 27/09/2015

1090 Views



Hai bố con nằm thành chữ "Ri".​

"Em không thấy phiền chứ? Chắc em nghĩ hôm nay mới gặp anh lần đầu."​

"Không sao đâu. Anh cứ xử sự tự nhiên như mọi khi thì em sẽ nhanh lấy lại được trí nhớ."​

Có lẽ em đã vĩnh viễn mất đi phần ký ức đáng nhớ rồi.​

Cùng với số phận của em.​

Hai câu này cứ ngấp nghé ở khóe miệng, muốn bật ra nhưng tôi đã kìm lại được.​

"Vậy anh nằm đây nhé."​

Tôi để Yuji nằm giữa rồi trải đệm song song với Mio. Tôi kéo dây tắt đèn tuýp, bật chiếc đèn màu da cam. Tôi không tắt hết đèn trong phòng vì thỉnh thoảng Yuji vẫn đi vệ sinh vào ban đêm.​

Tự nhiên tôi thấy rất căng thẳng.​

Nàng không hề giống hồn ma, còn trong lồng ngực tôi, tình yêu vẫn cất cao giọng hát.​

Là lá la, là lá la, là lá la.​

Một khúc ca hùng tráng​

"Anh này", nàng nói.​

"Ơi?"​

"Chuyện ban nãy kể tiếp cho em đi", nàng thì thào.​

Giọng nói ấy lôi tuột một thứ ra khỏi người tôi. Thứ đó lan tỏa khắp lồng ngực tôi, dâng lên cổ họng, lên mũi, lên mắt, khiến tôi muốn òa khóc.​

"Được chứ", tôi nói. "Anh kể tiếp nhé."​

Khi gặp nhau, chúng mình mới mười lăm tuổi, thế giới của hai đứa chỉ có hôm qua, hôm nay và ngày mai.​

Chắc em cũng hiểu. Ở tuổi ấy, chúng mình chẳng bao giờ nhìn lại ngày xưa cũng như chưa tính đến những chuyện xa vời.​

Em gầy khủng khiếp.​

Trông em chẳng có chút nữ tính, em giống linh hồn của chiếc thìa cà phê có hình cô gái hơn là một thục nữ. Em để tóc cụt lủn, có lẽ là ngắn nhất lớp (tính cả hội con trai).​

Đã thế, em còn đeo cặp kính gọng kim loại màu bạc.​

Con gái ở tuổi ấy mà như vậy thì có khác nào tuyên bố: "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên."
Anh nhớ trong khối mình học có khoảng ba bạn gái nom tương tự như thế. Nhưng các bạn gái ấy đều không đeo kính đi học dù mắt có kèm nhèm thế nào. Thay vào đó, các bạn đeo kính áp tròng hoặc cố chịu đựng việc không nhìn rõ.​

Chuyện xảy ra cách đây mười lăm năm rồi. Thời đó chưa có những cặp kính điệu đà với các cô gái điệu đà không hay đeo kính như bây giờ.​

Vì vậy, xét theo một nghĩa, em rất nổi bật. Rõ ràng là em không giống những cô gái khác. Em của tuổi mười lăm đã để lại ấn tượng trong anh rõ nét hơn bất kỳ ai, từ cái đầu bé hơn hẳn các bạn cùng lớp hay chiếc răng khểnh to đùng hoàn toàn mất cân xứng với gương mặt nhỏ nhắn.​

Anh là người khá nông cạn, luôn tiếp nhận nguyên xi những gì có ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi tín hiệu em đưa ra.​

Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không động đến cậu đâu.​

Thật ra thì anh chẳng động đến bạn gái nào cả.

Tuy nhiên, phải nói luôn là anh cũng thấy em hấp dẫn.​

Em nghiêm túc nhất lớp. Có thể nghiêm túc không được coi là hấp dẫn nhưng anh thích những người nghiêm túc, theo anh thì nghiêm túc là đức tính cao quý nhất cần phải được nhìn nhận công bằng hơn. Nghiêm túc đi đôi với tin tưởng, mà tin tưởng là yếu tố chính tạo dựng tình yêu. Bởi vậy, trên thực tế, những người nghiêm túc thường hiểu về tình yêu hơn là những người yêu đương dễ dàng. Anh biết rõ điều này vì anh cũng là một người nghiêm túc.​

Chưa kể, em còn có một bộ óc tuyệt vời với khả năng hài hước và cảm thụ phong phú, dù hồi đấy anh chưa nhận ra. Đằng sau cặp kính là một thiếu nữ nhạy cảm, đang dang tay chờ đón tình yêu.​

Cũng phải nói thêm là em tương đối đẹp, nếu xét về mặt thẩm mỹ. Nói gì thì nói, đường cong bao quanh đầu, vòng xuống cổ và cằm của em thuộc dạng đáng kể. Rất tuyệt hảo về mặt não tướng học. Có lẽ vì thế mà em hay được mời làm mẫu vẽ tranh hoặc mẫu để nặn tượng. Em cũng hay được chọn làm chủ thể cho các bức ảnh hoặc làm người mẫu bất đắc dĩ cho các phác họa nghịch ngợm của anh trong sách giáo khoa.​

Năm mười lăm tuổi, anh đã gặp một cô gái như vậy.​

Chúng mình học cùng lớp, cùng tổ, anh ngồi ngay đằng sau em.​

Suốt ba năm học, mặc dù năm nào cũng phân lại lớp nhưng chúng mình luôn học chung một lớp, chung một tổ, chỗ của anh luôn ở bên trái, bên phải, hoặc ở đằng sau em. Vì vậy, phần lớn thời gian trong ngày, chúng mình cùng ở trong hình tròn có bán kính một mét.​

Ở tuổi nay, chúng mình bắt đầu có những thay đổi về sinh lý, chất hóa học trong cơ thể liên tục phát thông điệp "tìm kiếm đối tác để duy trì nòi giống" ra xung quanh. Người nhận được thông điệp này cũng tiết ra chất hóa học để đáp lại, dù bản thân họ không nhận ra. Đây là quá trình thông điệp tình yêu được trao đổi một cách vô thức.​

Trong vòng bán kính một mét ấy, chúng mình trong đổi chất hóa học thường xuyên hơn bất kỳ ai. Khi đang chép bài trên bảng bằng bút chì hay cố cưỡng lại cơn buồn ngủ để nghe giảng, chúng mình đều trò chuyện với nhau bằng phương tiện truyền thông gọn nhẹ này.​

(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)​

Chúng mình không mảy may nhận ra hành động thân mật đó vì ai cũng nghĩ: chẳng liên quan gì đến mình.​

Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một thìa cà phê không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Trong giờ học, em miệt mài chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.​

Em đúng là một học sinh mô phạm, xét theo tất cả các nghĩa.​

Thật hết sảy!​

Tuy nhiên, việc em không thường xuyên có mặt trong top đầu của lớp là một lời chú thích đầy an ủi đối với anh. Em không phải thiên tài, cũng không thuộc loại xuất sắc, em chỉ là một học sinh nghiêm túc biết phấn đấu mà thôi. Một người chính trực, không bao giờ dùng tiểu xảo. Những bạn được em vui vẻ cho mượn vở lại thường đạt điểm cao hơn em. Vở của em được trình bày bằng nét chữ thẳng thớm, dễ đọc. Anh đã phải nhờ đến vở của em khá nhiều.​

Nhờ cuốn vở ma thuật ấy mà anh đã duy trì được kết quả học tập, dù anh chẳng thường xuyên đến lớp, thậm chí còn không có cả sách giáo khoa. Chỉ cần lướt qua quyển vở của em thì việc đủ điểm đỗ trong bài kiểm tra không còn là quá khó. Tinh ý hơn một chút là có thể dễ dàng đọc được ý đồ của giáo viên từ những ghi chép của em. Tuy nhiên, vì không phải là một người tinh ý nên em không phát huy được giá trị sử dụng của quyển vở như những người khác. Nhưng em chẳng hề bận tâm. Em luôn chọn cách đi từng bước một, dù cách này khiến em đi chậm hơn mọi người.​

Mio ngủ thiếp đi từ lúc nào.​

Tôi im lặng, ngắm nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn màu cam. Người nàng phập phồng theo nhịp thở.​

Nàng đang thở. Hệt như nàng vẫn còn sống.​

Bỗng ký ức của những ngày tháng cuối cùng của nàng ùa về khiến tim tôi đau nhói.​

Tôi sẽ lại mất nàng ư?​

Tôi muốn ở cạnh nàng. Mãi mãi, cho tới khi nhắm mắt.​

Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng nhớ chuyện của hai chúng tôi.​

Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh.​

Tôi khẽ nói với nàng.​

"Ngủ ngon nhé."​

Yuji đáp.​

"Thế hả?"​

Tất nhiên là thằng bé đang nói mê.



Chương 7

Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.​

"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"​

"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."​

"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh...