Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
644 Views
Cảm giác hụt hẫng và chơi vơi cộng hưởng nỗi cô đơn đã khiến cho Vi gục ngã. Ngày cuối cùng ở Orlando, Vi chẳng buồn đi thêm một công viên nào nữa. Ngay cả “nơi hạnh phúc nhất trên trái đất” đối với cô bây giờ cũng không còn hạnh phúc nữa. Cô lang thang ngoài đường cho đến tận khi thành phố lên đèn mới quyết định mua một miếng pizza cho bữa tối. Cô thả bộ ra bãi biển, tháo giày, sục đôi chân trần trên cát ướt, vừa thưởng thức pizza, vừa nhớ lại những câu truyện cười Nam kể cho cô nghe cũng vào một buổi tối như thế này tuần trước. Nhưng bây giờ cô chỉ có một mình… Một làn gió lạnh thổi tới. Vi rùng mình vòng hai tay ôm lấy bờ vai. Cô vội đứng lên, bắt đầu đi như chạy về phía khách sạn…
Những ý nghĩ về Nguyên lại ập tới chiếm lĩnh đầu óc Vi, cứ như thể chúng đã luôn rình rập quanh cô, chỉ chờ những phút giây yếu lòng như thế này là sẽ đồng loạt nhảy ra tấn công. Vi không sao ngủ được. Cô ngồi dậy, mở máy tính kết nối internet. Cô bỗng thèm được nói chuyện với một ai đó. Vi đăng nhập vào tài khoản Yahoo messenger, háo hức tìm kiếm Nick Yahoo của Linh tối đen. Cô bạn thân duy nhất Vi có thể tâm sự lại không online. Vi cuống quýt lục lọi trong trí nhớ xem ai là người sẽ sẵn sàng lắng nghe điện thoại của cô vào lúc này. Do dự một hồi, cô bấm số gọi cho Yến, bạn gái thân hồi cấp ba của cô hiện đang học cao học ở California. Đầu dây bên kia vang lên câu trả lời tự động vô cảm của hộp thư thoại: “Xin chào, hiện tôi không thể trả lời cuộc gọi của bạn được, xin hãy để lại lời nhắn…” Không nản chí, cô tiếp tục tìm số điện thoại của Jacob. Nhưng ngay cả lần này, mong muốn nhỏ nhoi của Vi cũng không được thỏa mãn. Đáp lại cô chỉ có những tiếng tút dài. Có lẽ Jacob đang bận việc gì đó. Cảm giác thất vọng bắt đầu xâm chiếm trái tim Vi. Cô thẫn thờ lướt ngón tay lần theo danh bạ điện thoại và chợt cay đắng nhận ra rằng cô có quá ít bạn thân. Vi dừng lại hồi lâu trước số điện thoại của Nam. Mặc dù anh đã dặn: “Có chuyện gì cần thì cứ gọi cho anh”, nhưng cô biết nói gì nếu anh nhấc máy? Hơn nữa gọi cho sếp vào giờ này mà chẳng có lý do chính đáng nào thì quả thật không tiện. Đắn đo một hồi, cuối cùng Vi cũng quyết định sẽ gọi cho anh: nói gì cũng được, chỉ vài câu hỏi thăm, nói chuyện công việc hay nghe anh kể chuyện cười cũng đủ làm cho cô bớt cô đơn. Phong thái tự tin và tinh thần lạc quan của anh luôn có ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh. Cảm thấy phấn chấn hẳn lên, Vi dứt khoát nhấn vào nút kết nối cuộc gọi. Những tiếng tút tút vang lên đều đặn. Nhưng không có tín hiệu trả lời. Vi chán nản buông máy. Nước mắt bắt đầu ứa ra trên khóe mi. Cô có cảm giác mình như một người vô hình đang đứng giữa đám đông mà không ai nhìn thấy, không ai quan tâm, không ai nhận ra sự tồn tại của cô. Kiên nhẫn một chút, cô tự nhủ, hẳn là mọi người đang bận và chắc chắn sẽ gọi lại cho cô ngay khi phát hiện thấy cuộc gọi nhỡ. Vi ngồi im lìm chờ đợi, một bên là màn hình máy tính, một bên là màn hình điện thoại, nhưng cả hai đều tối om, không có chút dấu hiệu nào của sự kết nối với thế giới bên ngoài.
Một tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại đổ từng hồi dồn dập khiến cho Vi như bừng tỉnh: là cuộc gọi của Nam. Cô vội vàng nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của anh:
- Lúc em gọi anh đang lái xe nên không nghe điện thoại của em được.
- Vâng, không sao ạ. Xin lỗi vì đã gọi cho anh vào giờ này.
- Giọng em sao thế? Có chuyện gì à? – Nam đột ngột hỏi khi nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của cô.
- Không ạ, chắc tại em bị ngạt mũi thôi – Cô nói dối.
- Ờ… - Anh hơi ngập ngừng – Cẩn thận kẻo ốm đấy nhé. Xem ra mục đích “ tái tạo sức lao động” có vẻ không đạt rồi nhỉ? – Vi nghe thấy tiếng anh cười trong điện thoại.
- Không phải đâu… - Vi ấp úng nói rồi giọng cô chợt vỡ òa – Có một số chuyện không vui em muón quên mà không sao quên được.
- Ừm… điều đó thì… chắc em cần thêm thời gian – Anh có vẻ lúng túng và hơi bất ngờ trước tình huống không chờ đợi này,nhưng ngay lập tức lấy lại sự tự chủ:
- Anh nghĩ chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Điều quan trọng là thái độ của em đối vói những chuyện đó. Hãy luôn nhìn vào mặt tích cực của sự việc. Nếu em không thể thay đổi những yếu tố bên ngoài, hãy thử thay đổi cách suy nghĩ và nhìn nhận mọi việc của chính bản thân mình, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Ít nhất cũng hãy enjoy nốt kỳ nghỉ của em đi. Mà em đã thử ăn steak ở nhà hàng Red Eye Bar and Grill chưa?
Câu chuyện nhanh chóng được chuyển trọng tâm sang ngày hôm nay của Vi. Anh hỏi cô đã đi những đâu, đã làm những gì, đã đọc cuốn sách nào…? Rồi anh kể cho cô nghe một vài chuyện buồn cười về những khách hàng khó tính mà anh phải làm việc cùng mấy ngày qua. Vi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Bất chợt, cô bỗng nhận ra một điều: né tránh không phải là giải pháp, bởi cô nhận ra cô không thể nào trốn tránh được sự thật được mãi mãi. Chỉ có đối mặt với nó mới là giải pháp đúng đắn và triệt để nhất. Cô nhất định phải dũng cảm đối mặt với quyết định của mình cũng như những hệ quả do quyết định của mình cũng như những hệ quả do quyết định đó mang lại… Bị cuốn theo dòng suy nghĩ, cô không để ý đến thời gian. Cho tới khi nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh cô mới chợt giật mình:
- Ôi, chết thật, khuya quá rồi. Anh nghỉ đi mai còn đi làm. Em xin lỗi nhé, mải nói chuyện không để ý thời gian.
- Không sao – Anh cười – Anh quen rồi. Em cũng nên đi ngủ sớm. Và không được phép ốm đâu nhé, vì có cả núi công việc đang đợi em ở Toronto đấy.
Vi cười bảo rằng cô không dễ “gục ngã” đến thế đâu. Vi cũng cảm ơn anh đã cho cô những lời khuyên bổ ích. Trước khi dập máy, cô do dự một lúc lâu mới dám ấp úng nói:
- Anh Nam… thực sự… hôm nay tâm trạng em không được tốt… nên mới nói toàn chuyện linh tinh. Anh đừng hiểu lầm nhé.
- Thế em nghĩ anh sẽ hiểu gì nào? – Vi nghe thấy tiếng anh cười ở từ đâu dây bên kia.
- À… không phải em cố tình làm phiền anh đâu. Chẳng hiểu sao hôm nay lũ bạn em trốn đi đâu hết, mà ở đây một mình buồn quá… Ôi, ý em không định nói là như vậy, chỉ là… em không có ý gì… - Vi cuống quýt thanh minh, nhưng rõ ràng cô đang “nói dài, nói dài thành nói đại”.
- Đừng lo – Nam cười – Nếu anh có hiểu được điều gì cũng chưa chắc giống như em nghĩ đâu. Em đã được nghe câu chuyện của Roger và Elaine chưa?
- Roger nào ạ? – Vi ngơ ngác hỏi.
Cô nghe thấy tiếng anh phá ra cười trong điện thoại:
- Thôi ngủ đi. Thế nào đêm nay em cũng sẽ mơ thấy một con ngựa trắng đấy. Goodnight!
Vi mấy máy môi nói “goodnight” với anh mà trong lòng hết sức băn khoăn không hiểu sao anh lại nhắc tới Roger và Elaine nào đó, lại còn cả con ngựa trắng nữa chứ. Nhưng chỉ một phút sau, tin nhắn của Nam đã giải đáp cho cô thắc mắc đó: “Hãy suy nghĩ một cách đơn giản, tích cực và đừng phức tạp hóa vấn đề thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Nhân tiện, giới thiệu với em đây là Roger và Elaine”. Phần sau của tin nhắn là đường link tới một câu chuyện của Dave Barry. Tiêu đề của câu chuyện là Roger và Elaine: một câu chuyện tình”, còn nội dung thì như sau:
“Có một chàng trai tên Roger thích một cô gái tên Elaine. Chàng trai mời cô gái đi xem phim, cô đồng ý và họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Mấy hôm sau chàng trai mời cô gái đi ăn tối, và một lần nữa họ lại cùng đi rất vui vẻ. Họ gặp nhau khá thường xuyên, và chẳng bao lâu sau thì hẹn hò.
Thế rồi một buổi tối, khi Roger lái xe chở Elaine về nhà, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Elaine. Và, không kịp suy nghĩ, cô nói: “Anh có nhận ra rằng, cho đến tối nay thì chúng ta đã quen nhau được đúng sáu tháng không?”
Trong xe tự nhiên im lặng.
Đối với Elaine, sự im lặng này quả là đáng sợ. Cô nghĩ: “Trời, không biết mình nói thế có làm anh ấy khó chịu không. Có thể anh ấy đang sợ ràng buộc, có thể anh ấy nghĩ mình đang cố trói buộc anh ấy vào những trách nhiệm mà anh ấy chưa sẵn sàng đón nhận:.
Roger nghĩ: “Trời, sáu tháng!”
Elaine nghĩ: “Nhưng bản thân mình cũng không chắc là mình muốn tiến tới. Đôi khi mình muốn có thêm thời gian để nghĩ về điều đó. Mình muốn nói là mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu? Liệu mình và anh ấy sẽ tiếp tục hẹn hò như thế này hay sẽ nghĩ đến chuyện đám cưới, sinh con, sống với nhau trọn đời? Liệu mình đã sẵn sàng cho những trách nhiệm đó chưa? Mình có thực sự hiểu rõ anh ấy không?!”
Roger nghĩ: “Thế tức là… xem nào… Mình quen cô ấy từ tháng hai, ngay khi mình mới mua cái ôtô này. Thế tức là… để mình xem công-tơ-mét cái đã… Chà! Mình đã quá hạn để đi thay dầu rồi!”
Elaine nghĩ: “Anh ấy đang buồn kìa! Mình có thể đọc được những điều đó trên nét mặt của anh ấy! Hay là mình sai? Hay anh ấy đang chờ đợi nhiều hơn ở mối quan hệ này, anh ấy muốn chúng mình thân thiết hơn, gắn bó hơn? Hoặc có thể anh ấy đã cảm nhận được là mình đang do dự? Mình cá là thế! Đó là lý do tại sao anh ấy ngại nói ra tình cảm của anh ấy! Chắc anh ấy sợ mình từ chối!”
Roger nghĩ: “Và mình cũng phải bảo bọn hộ xem xét lại bộ truyền lực của xe nữa! Mình chẳng thèm quan tâm những kẻ ngốc nghếch nói gì, bộ truyền lực hoạt động thật tệ. Thế nào họ cũng đổ tại thời tiết lạnh cho mà xem. Thời tiết lạnh cái gì chứ? Ngoài trời đang tám mươi bảy độ (F), thế mà cái của nợ này chạy chẳng khác gì một cái xe hốt rác. Và mình đã phải trả cho những kẻ ăn cướp ấy những sáu trăm dollar!”
Elaine nghĩ: “Anh ấy đang giận. Mình không trách anh ấy. Nếu là anh ấy thì mình cũng giận ấy chứ! Thật ngại quá, mình lại đặt anh ấy vào tình huống khó xử này. Nhưng biết làm sao được, mình vẫn không cảm thấy chắc chắn về tình cảm của mình”.
Roger nghĩ: “Thế nào họ cũng nói là chỉ bảo hành chín mươi ngày thôi cho mà xem! Chắc chắn họ sẽ nói đúng như vậy! Đồ đáng ghét!”.
Elaine nghĩ: “Có thể mình cứ hay lý tưởng hóa, cứ chờ một chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng, trong khi mình đang ngồi ngay cạnh một người hoàn hảo như anh ấy, người mà mình thực sự yêu mến, người mà mình thực sự quan tâm và anh ấy hình như cũng thực sự quan tâm đến mình, người đang phải khổ sở vì tính tự coi mình là trung tâm vũ trụ cũng như cái thói mơ mộng viển vông rất trẻ con của mình!”.
Roger nghĩ: “Bảo hành à? Bọn họ cần bảo hành chứ gì? Mình sẽ cho họ xem cái giấy bảo hành chết tiệt ấy, mình sẽ dán nó vào ngay…”
- Roger! – Bỗng Elaine nói to.
- Gì cơ? – Roger giật mình.
- Anh đừng tự hành hạ mình nữa! – Elaine nói, bắt đầu rơm rớm nước mắt – Có lẽ em không nên… Trời ơi, em cảm thấy… (Elaine khóc òa lên).
- Gì cơ? – Roger ngạc nhiên...