Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

601 Views


- Hay anh làm cái nghề: “nhậu nhẹt là việc của tao, còn khâu thanh toán thôi giao chúng mày”?
Cô thích thú nghe tiếng cười thoải mái của anh:
- Công việc chính của anh là kinh doanh tiền, việc phụ là xây và bán nhà, phụ nữa là mua bán giấy các loại.
- Giấy lộn, giấy vụn hay giấy tờ? - Cô cố tình chọc anh để lại được nhìn thấy nụ cười quyến rũ đó.
- Em đang nói chuyện với một thợ xây kiêm con buôn đồng nát - Anh cười.
- Cuộc sống của anh vất vả quá. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao có một cái khăn anh cũng đòi lại bằng được.
Nụ cười của anh bỗng vụt tắt. Vi cũng không cười, nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt anh. Cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích về buổi nói chuyện đêm hôm đó.
- Anh xin lỗi. Hôm đó anh đã cư xử như một thằng tồi.
Cô lại nghe thấy âm sắc lạnh lùng trong giọng nói của anh, lại nhìn thấy bộ mặt thứ hai không mong muốn của anh. Anh xin lỗi mà cô có cảm giác như anh đang kết tội cô vậy.
- Anh nợ em một lời giải thích, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp - Anh lại giở bài ca cũ.
- Vậy em sẽ đợi tới lúc nào thích hợp - Cô cười, khẽ nhấp một ngụm trà để che giấu nỗi thất vọng đang bóp nghẹt tim cô.
- Anh xin lỗi.
Giọng anh dịu lại, ánh mắt nhìn cô tha thiết, bàn tay anh vươn ra nắm lấy tay cô dịu dàng. Vi bối rối vén một lọn tóc ra sau tai:
- Em ghi nợ rồi nhé. Khi trả nhớ trả cả lãi đấy.
- Về thôi, mai em còn phải dậy sớm đi học - Anh nói trong lúc vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán.
- Mai mấy giờ em học xong? - Anh hỏi khi đã đi bên cạnh cô ra chỗ đậu xe.
- Cũng chưa biết được, em còn lên thư viện học bài.
- Ngày nào em cũng học ở thư viện? - Anh quay sang nhìn cô.
- Vâng.
- Lúc nào xong gọi anh tới đón - Anh nói ngắn gọn.
- Không cần đâu. Em giờ giấc thất thường, đón rước phiền phức lắm - Cô gạt đi.
- Không được - Anh nghiêm mặt - Anh sẽ không để em về khuya một mình đâu.
- Em không muốn phiền anh - Cô khăng khăng.
- Phiền gì đâu - Anh cương quyết - Anh cũng học trên thư viện trường, rất gần chỗ em.
- Anh cũng sắp thi à? - Cô hỏi.
- Ừ, tháng sáu này là anh tốt nghiệp rồi.
Tháng sáu này là anh tốt nghiệp rồi. Chính vì thế mà anh còn bận hơn cả cô nữa, vừa phải học cho kỳ thi này, vừa phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Cho nên, tần suất lên thư viện học bài của anh trở nên dày đặc, và đương nhiên tần suất anh xuất hiện trước mặt Vi cũng dày đặc như thế. Nghiễm nhiên, Vi bỗng có một tài xế chuyên chở cô về sau mỗi buổi học thi. Không chỉ có thế, lần nào anh cũng cực kỳ chu đáo, mua đồ ăn để sẵn trên xe cho Vi, để cô có cái lót dạ sau mỗi buổi ôn tập vất vả. Mới đầu Vi cũng ngại ngần từ chối, bảo rằng cô đi xe buýt cũng rất tiện, để anh đưa về thì đúng là xa và vất vả cho anh quá. Nhưng lần nào anh cũng có những lý do chính đáng để gạt bỏ mọi lý lẽ của cô, nào là với anh thì không có gì là bất tiện cả, nào là em đi xe buýt thì mất thời gian hơn, rồi đêm khuya như thế không an toàn, em chắc vẫn nhớ cái gã say rượu lần trước chứ… Vi đành chịu thua, vả lại trong thâm tâm, cô vẫn luôn thấy một cảm giác thật dễ chịu mỗi khi ở bên anh mà cô không bao giờ dám tự thừa nhận. Cô bắt đầu thấy mình bồn chồn đứng ngồi không yên, mắt dáo dác nhìn quanh, giật mình khi nghe tiếng động cơ ô tô mỗi khi bước chân ra khỏi thư viện. Cô thấy trái tim mình đập rộn rã, như ca hát, như reo vui khi nghe thấy tiếng anh gọi tên cô…
Cũng gần đến ngày thi, việc học càng vất vả, càng gấp rút. Thời gian ở thư viện của cô cũng dài hơn, hậu quả là giờ đi về cũng bị lùi lại muộn hơn trước. Được khoảng một tuần như thế thì anh bảo cô, hay là anh mang sách vở đến thư viện trường cô học chung cho đỡ phải đi lại mất thời gian. Nhưng cô kiên quyết không chịu, lấy lý do là cô vẫn thường ôn tập chung với mấy người bạn, có anh vào thì không tiện, vả lại anh và cô đâu có học cùng một chương trình.
Đúng là Vi thỉnh thoảng có lên thư viện ôn tập nhóm. Nhưng “nhóm” của cô thực ra chỉ có mỗi một mình Jacob.



Chương 7: Lời tỏ tình không báo trước


Jacob là một chàng trai người Nga gốc Do Thái, tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ, chắc chắn phải cao cỡ 1m85 trở lên, bởi vì đừng cạnh cậu, cho dù Vi có ngẩng đầu lên thì cố lắm cũng chỉ chạm được tới vai cậu mà thôi. Trong buổi gặp mặt đầu tiên của lớp, chính Jacob đã đến làm quen với cô… Ở lớp của của cô, Vi là người Việt Nam duy nhất đến từ Việt Nam. Nói như vậy là vì ngoài cô ra cũng có thêm hai bạn nữa gốc Việt, nhưng sinh ra ở đây, nên hầu như không biết nói tiếng Việt. Còn lại thôi thì đủ cả: Ấn Độ, Đức, Nga, Italy, Philipin… và non nửa lớp là người Trung Quốc các loại (Hồng Kông, Đại Lục, Đài Loan). Vi vẫn còn nhớ hôm ấy, khi cô đang bỡ ngỡ đứng lơ ngơ một góc, giữa những âm thanh hỗn độn của cái hợp chủng quốc các thứ tiếng khác nhau, bỗng vang lên một câu tiếng Việt, tuy không có dấu, nghe rất buồn cười, nhưng vẫn cứ khiến Vi ấm lòng:
- Chao ban. Ban la nguoi Viet Nam?
Vi ngỡ ngàng quay lại, ngạc nhiên thấy câu nói đó phát ra từ miệng một chàng trai “Tây” 100%. Vi thích thú mỉm cười, trả lời bằng tiếng Việt:
- Vâng, mình là người Việt. Bạn biết nói tiếng Việt à?
Chàng trai ngớ ra nhìn Vi, rồi nhoẻn một nụ cười tươi rói, giơ tay lên đầu hàng, sau đó trả lời Vi bằng tiếng Anh rằng cậu chỉ biết mỗi một câu tiếng Việt đó thôi. Vi lại hỏi sao cậu biết cô là người Việt Nam, thì cậu bèn chỉ vào tên cô được ghi đậm nét ở trang bìa cuốn sổ ghi chép mà cô đang cầm trên tay. “Họ Nguyễn là một họ rất phổ biến của người Việt Nam”, cậu bảo. Vậy là từ đó, Vi có một người bạn thân duy nhất ở xử sở xa lạ này.
Gia đình Jacob vốn rất gần gũi với văn hóa và con người Việt Nam. Bố của cậu trước đây là chuyên gia về dầu khí, đã từng có thời gian sống và làm việc ở Việt Nam hai năm, nhờ thế Jacob cũng đã có dịp sang thăm Việt Nam. Mặc dù khi đó còn nhỏ nhưng ấn tượng về một đất nước có nền văn hóa khác biệt đã rất sâu đậm trong cậu. Đặc biệt ấn tượng đó còn được làm đậm nét thêm bởi tình yêu đối với nghệ thuật ẩm thực của đất nước nhỏ bé này. Jacob rất thích các món ăn Việt. Cậu cho biết đã từng thử qua các món bánh cuốn chả, nem rán, gỏi cuốn… món nào cậu cũng thích, đặc biệt phở là món ăn cậu yêu thích nhất. Biết Vi làm thêm ở một quán phở Việt Nam, cậu cứ đòi Vi dẫn đến ăn. Nhưng Vi xua tay bảo, cô không biết nấu phở nên để khi nào tiện, cô sẽ làm nem rán mời cậu chứ đừng có ăn phở ngoài quán, không khéo sẽ làm hỏng mất những ký ức đẹp của cậu đối với ẩm thực Việt Nam. “Phở ở đây nhìn thì giống nhưng ăn thì lại chẳng giống chút nào”, Vi bảo. Có lẽ các quán ăn đã phải cải biên nó đi cho phù hợp hơn với khẩu vị của người nước ngoài.
Jacob cũng đi làm thêm ở một quán ăn Nga. Ở đây sinh viên ai cũng đi làm thêm cả. Những sinh viên năm thứ nhất, thứ hai như Vi thường làm thêm các công việc chân tay hoặc bán hàng đơn giản: chạy bàn, rửa xe, baby-sitter(1), bán hàng part-time vào mùa cao điểm hoặc đi làm volunteer, gây quỹ từ thiện… Những sinh viên năm cuối hoặc sinh viên cao học có thể làm gia sư, một số làm tutor(2) trong trường… Các “hoạt động ngoại khóa” đó, vừa giúp Vi có thêm được chút tiền chi tiêu, vừa giúp cô làm giàu thêm vốn tiếng Anh, cũng như cho cô nhiều cơ hội để tìm hiểu và hòa nhập với cuộc sống và con người nơi đây. Vừa học vừa làm khiến cho quỹ thời gian của Vi trở nên ít ỏi. Trong guồng quay hối hả đó, một người bạn như Jacob đúng là món quà quý giá.
(1) Trông trẻ em.
(2) Trợ giảng.
Những ngày này cô và Jacob thường hẹn nhau lên thư viện ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Vốn đã quen học chung với nhau những khi có bài tập nhóm trên lớp nên Jacob và cô phối hợp với nhau rất ăn ý. Thông thường họ cùng ôn lại những kiến thức chung của từng môn, sau đó một người hỏi, một người trả lời, rồi đổi lại vai trò, khiến cho những buổi ôn tập cũng đỡ bớt phần nhàm chán.
Thế nhưng, Nguyên chỉ mới biết điều này gần đây thôi. Đó là một buổi tối, khi anh đang ngồi trong xe đợi Vi trước cửa thư viện thì nhìn thấy cô bước ra cùng một anh chàng tóc vàng, mắt xanh. Anh chàng đó nói gì với Vi khiến cả hai cười rất vui vẻ rồi vẫy tay chào cô trước khi bước xuống đường, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Nguyên. Hóa ra đây chính là “mấy người bạn” cùng học với cô sao? Những hôm sau, Nguyên cố ý đến sớm hơn thường lệ và lần nào cũng bắt gặp Vi bước ra cùng với chàng thanh niên đó… Ngồi trong xe, mắt dán chặt vào hai cánh cửa thư viện khép kín, anh có cảm giác mình giống như một kẻ xấu xa chuyên rình mò và chõ mũi vào đời tư người khác…
Khổ nỗi cái “người khác” đó lại chính là cô… Nhưng là cô thì đã làm sao chứ? Cô cũng đã là gì của anh đâu? Ý nghĩ đó như một đám mây đen đè nặng lên trái tim anh. Một cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng khiến cho lồng ngực anh như muốn nổ tung. Anh không thể lý giải nổi tại sao cái sự “chẳng liên quan” giữa cô và anh lại có thể khiến anh “bốc hỏa” đến thế. Giữa anh và cô luôn có một bức tường vô hình chắn ngang khiến anh không thể tiến đến gần cô hơn nữa. Nhưng, nói một cách công bằng, chính anh là người đã xây bức tường đó. Chính anh là người đã hoảng hốt lùi lại khi cô tiến tới. Chính anh là người không giải quyết được những mâu thuẫn giằng xé vẫn khiến anh mất ngủ hàng đêm. Anh không thể chịu đựng được một cuộc sống không có sự hiện diện của cô, dù chỉ trong ý nghĩ, nhưng lại không thể và không có can đảm để trở thành một phần của cuộc đời cô. Làm bạn của cô đã là một nỗ lực rất lớn để anh có thể nhìn thấy cô, nghe thấy cô, chạm vào cô, cảm nhận sự tồn tại của cô ấm áp và rộn rã bên anh mỗi ngày. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh tự nguyện rơi vào cái bẫy của chính mình, đồng nghĩa với việc anh chấp nhận thử thách sức chịu đựng của trái tim khi phải sống trong nguy cơ một ngày nào đó cô sẽ thuộc về người khác. Nguyên thấy máu như đang đông lại trong cơ thể anh khi nghĩ tới khả năng đáng sợ đó. Anh thua rồi. Anh đã thất bại một cách thảm hại. Tất cả những cố gắng điên cuồng của anh đều trở nên vô ích. Đây rõ ràng là một cuộc chiến đấu không cân sức giữa trái tim và lý trí. Nỗi khát khao của anh luôn cháy bỏng như dòng nhung nham sục sôi đang tuôn trào, trong khi những nỗ lực để dập tắt ngọn núi lửa đó lại chỉ như một giọt nước nhỏ nhoi. Cảm thấy thật khó thở trong không gian chật chội này, Nguyên mở cửa xe bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực. Không khí giá lạnh căng đầy hai lá phổi khiến cho anh bật ra một tiếng ho khẽ, nhưng lại làm cho đầu óc anh tỉnh táo trở lại. Ngập ngừng giây lát, rồi như có một sức mạng vô hình thôi thúc, anh quả quyết tiến thẳng tới hai cánh cửa gỗ nặng nề của thư viện.
Nguyên dễ dàng tìm thấy Vi và Jacob đang chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó. Thành thực mà nói, để tuân thủ quy định của thư viện, cô và Jacob luôn phải hạ giọng xuống đến mức thấp nhất có thể mỗi khi muốn trao đổi...

The Soda Pop