Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
706 Views
Nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Lằn này là một cuộc gọi. Cô nhận thấy biểu hiện của sự khó chịu thoáng qua trên nét mặt anh trong một giây. Rồi bằng một động tác dứt khoát, anh nhấn vào nút reject. Thái độ của anh thật là kỳ lạ. Cô còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xẩy ra thì tiếng chuông điện thoại lần thứ ba phá hòng buổi tối cùa họ. Chuông đở liền mấy hồi mà vẫn không thấy anh nhấc máy, cô sốt ruột định lên tiếng nhắc anh, nhưng cô chưa kịp làm điều đó thì anh đã nhắc cô trước:
- Điện thoại của em kìa.
Bây giờ cô mới giật mình nhận ra chính chiếc điện thoại của cô chứ không phải của anh đang rung lên từng hồi. Cồ bối rối cầm máy lên nghe, hoàn toàn bắt ngờ khi nhận ra giọng nói của Quân ở đầu dây bên kia. Anh bảo hôm nay là Noel chợt nhớ cô cũng không có gia đình ờ đây, sợ cô buồn nên anh gọi điện hỏi thăm thôi...
Nói chuyện xã giao thêm vài câu nửa, Vi chủ động kết thúc cuộc điện thoại. Cô cũng đang nẫu ruột với bộ dạng lầm lỳ của Nguyên nên không muốn làm cho tâm trạng anh thêm khó chịu. Vài phút im lặng trôi qua, nhưng anh vẫn ngồi nguyên một tư thế, mắt nhìn như đóng đinh vào ly rượu vang trước mặt, bàn tay lơ đãng xoay xoay chiếc điện thoại di động một cách vô thức.
- Này anh, mấy đây? - Cồ huơ huơ hai ngón tay trước mặt Nguyên khiến anh giật mình ngẩng lên.
- Em nói chuyện xong rồi à? - Anh gượng cười.
- Vâng, cũng là một người bạn gọi điện chúc mừng Noel thôi mà.
Vi bèn vui vẻ kể cho anh nghe về người bạn mà cô mới quen hôm đến ăn cơm nhà bác cô. Cô cũng hết lòi khen Quân là người dễ chịu, hiểu biết và có ý chí. Anh ngồi nghe chăm chú, không bình luận gì. Đôi lúc Vi có cảm giác khuôn mặt anh thoáng sa sầm lại, nhưng cô cho rằng đó chi là dư âm của cú điện thoại kỳ lạ lúc trước. Thấy anh không hào hứng, cô cũng không muốn nói nhiều. Bừa ăn lại tiếp diễn trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt mặc dù trong quán rất vắng khách và nhiệt độ ngoài trời là âm ba mươi độ c. Bầu không khí căng thẳng như đang tích điện đó còn theo họ cho tới khi về đến khách sạn.
Nhưng Vi không phải là một người kiên nhẫn. Cô không thể chịu đựng được kiểu im lặng một cách khó hiểu như vậy. Rõ ràng anh đang có điều gì không muốn cho cô biết, mà có lẽ nguyên nhân chính là vi cái tin nhắn và cú điện thoại đó. Hay là cô đã làm gì khiến anh không vui? Có phải anh đang giận cô không?... Vi bứt rút không yên với hàng chục câu hỏi đang hành hạ trái tim nhạy cảm của cô. Nhưng dù thế nào thì thái độ của anh đối với cô cũng thật là vô lý. Cồ quyết định phải làm cho ra lẽ.
- Này, anh định lúc nào mới lại nói chuyện với em?
- Sao cơ? Thì anh vẫn đang nói chuyện với em đây thôi.
- Thật à? Anh có biết lúc nãy em hòi anh cái gì không?
- Em hòi cái gì? - Anh giật mình, bối rối hướng cái nhìn lên khuôn mặt đang cau có cùa cô.
- Hơ. thôi khỏi, em nói gì cũng có vào tai anh đâu. Em chẳng hỏi gì cà - Cô quay mặt đi giận dồi.
Vi cứ chờ đợi anh sẽ phán công, hoặc ít nhắt cũng sẽ nói một câu gì đó. Nhưng cô chi thấy anh khẽ thờ dài và... im lặng. Cuối cùng không chịu nổi, cô đồi giọng thẽ thọt:
- Thôi nào, có chuyện gì mà anh phải khổ sở thế?
Anh giận em đấy à?
- Không có chuyện gì đâu. Em đừng nghĩ ngợi gì cả
- Anh lại khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng tối trước mặt.
- Vậy tại sao bỗng nhiên anh thay đổi thái độ? Có phải vì tin nhắn kia không? Có chuyện gì anh không thể nói với em được hay sao?
Cô gặng hỏi, một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng. Tại sao anh lại dồn cô đến mức phải muối mặt tra hỏi anh như thế? Hay anh đang có chuyện gì mờ ám giấu cô? Nhưng bắt chấp mọi cố gắng của cô, câu trả lời của anh vẫn trước sau như một. Thậm chí có lúc anh đã cự tuyệt cô bằng một giọng gay gắt.
Vi cảm thấy nghẹn lời. Cô không nói được gì cả, nước mắt tự nhiên cứ tuôn ra không kìm giừ được. Từ ngày yêu nhau, cô chi quen nghe anh nói với cô những lời âu yếm, chưa bao giờ anh nói với cô bằng một thái độ như vậy. Cô úp mặt xuống gối, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, hai bờ vai cô khè rung lên nhè nhẹ. Anh vẫn ngồi im như một bức tượng trên chiếc sofa, không vào dồ dành cô như mọi khi, thậm chí anh còn không mềm lòng nói một câu an ủi. Nghĩ nát óc cô cũng chịu không đoán ra nguyên nhân gì khiến cho tâm trạng anh đột nhiên thay đồi, nhưng lỉnh câm của cô vẫn cứ bướng binh đổ lỗi cho cái tin nhắn và cú điện thoại lúc trước. Hì11I1 như anh đang giấu điếm chuyện gì đó? Vi cay đắng nghĩ thầm, rồi lại thấy nhói lòng trước dáng vè chịu đụng của anh khi anh nói với cô những lời như vậy. Anh không tin tường cô hay anh đang che giấu cô điều gì?
Nhưng cô chẳng có thòi gian để nghĩ ngợi lâu hơn nữa vi đột nhiên cô thấy anh đứng dặy. Anh đến bên cô, ôm lấy vai cô và bắt đầu đặt lên mắt, lên môi cô những nụ hôn vội vã. Bị bất ngờ, Vi phản ứng bằng cách cố đầy anh ra nhưng anh không có ý định nhượng bộ. Cô cố gắng vùng vẫy, cố gắng mờ miệng muốn nói với anh. nhung mỗi lần như vậy, anh lại ngăn cô bằng những cái hôn nóng bòng.
- Đừng nói gì cả, hãy để yên cho anh một phút thôi
- Anh vừa thì thầm vừa trút lên mặt, lên cổ cô những cái hồn như mưa.
Cả cơ thể anh căng ra, những cơ bắp trên người anh đang xiết chặt láy cô khiến cô cảm thấy đau đớn. Hai bàn tay anh nắm lấy bờ vai và cánh tay cô như những gọng kim sắt. Đôi môi anh như muốn đốt cháy cô bằng sức nóng hừng hực của khát khao, như muốn để lại trên da thịt cô những dấu ấn cháy bòng cùa đam mê. Anh phủ lên cô những vuốt ve cuồng dại, mạnh mẽ và ào ạt như một cơn giông bão. dường như không cách gì có thể ngăn lại được. Cồ thấy mình bị cuốn đi, bị tung lên, bị quặt xuống trong cơn bão đó. Cho đến khi đôi tay mạnh mẽ của anh giật tung hàng khuy trên chiếc áo của cô, cô cám thấy cà cơ thể minh đang bùng cháy.
Nhưng... cũng đột ngột như khi bắt đầu, anh dừng lại. Anh từ từ ngồi dậy như vừa chợt tinh sau một cơn mơ. Nới lỏng những ngón tay, giọng khản đặc. Anh nói một cách cộc lốc:
- Xin lỗi.
Cơn bão đã qua đi cũng bất ngờ như khi nó đến. Anh ngồi cách xa cô một khoáng, cả người anh hơi chúi về phía trước, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối. Hai bàn tay nắm chặt mép giường của anh khẽ run lên. Rõ ràng anh đang cố gắng che giấu nỗi xúc động mạnh mẽ dưới vẻ mặt lạnh lùng. Một bầu không khí im lặng đến lạnh người bao trùm lấy họ. Vi vẫn còn run rẩy, cô không dám thờ mạnh, thậm chí còn sẵn sàng nín thờ và thu minh lại nếu như có thể được. Nhưng trong lúc cố gắng lắy lại hơi thờ, cô không kiềm chế được bồng bật ra một tiếng ho khè. Anh giật mình quay lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt hoang mang và bối rối của cô. Anh lặng lẽ nhích lại gần cô, mệt mòi nhắm mắt rồi gục đầu vào vai cô, nói một cách đầy hối lỗi:
- Xin lỗi, anh đã làm cho em sợ phải không?
Cô không tra lời, nhắt thời không biết nên phản ứng ra sao. Chỉ bối rối cảm nhận mái đầu anh đang nặng trĩu trên vai, những sợi tóc của anh cọ vào cổ cô buồn buồn. Do dự giây lát, rồi cô nhẹ nhàng đưa tay khẽ vuốt mái tóc anh đang rủ xuống. Lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu hiện yếu đuối, mệt mỏi và bất lực của anh. Hóa ra vẫn còn nhiều góc khuất trong con người anh mà cô cần khám phá. Vi nhắm mắt lại để ngăn một giọt nước mắt đang ứa ra ờ khóe mi. Nồi lo lắng đã qua, cô biết trong lòng anh cũng đang diễn ra những xáo trộn mạnh mẽ. Một lúc lâu sau cô khè thi thầm:
- Hôm nay anh làm sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra phải không? Em chỉ muốn anh hiểu rằng, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể chia sẻ với em được. Chúng mình đã cam kết như vậy mà, anh nhớ không?
- Anh nhớ chứ - Anh nói với một vẻ buồn bã và cam chịu - Em có giận anh không?... Suýt nữa anh đã phá vờ cam kết với em rồi còn gì.
Cô hiểu rằng anh muốn nói đến cam kết ba không mà cô đã bắt anh hứa trước chuyến đi: - Không cãi nhau - Không lái xe quá nhanh - Không vượt quá giới hạn cho phép (vì cô muốn giữ gìn cho đám cưới). Lúc đó cô đã mơ đến ngày hạnh phúc được làm đám cưới với anh, ngay sau khi cô tốt nghiệp, về sau này, đôi khi cô vẫn tự cười thầm cái tính mơ mộng hào huyền rất trẻ con của mình khi đó. Nhưng vào thời điểm ấy, chắc chẳng có gì khiến cô thay đổi quan điểm, ngoại trừ tình yêu mãnh liệt mà cô dành cho anh.
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô nhớ lại những nụ hôn nóng bỏng, những cái vuốt ve cuồng dại chỉ vài phút trước đây, cho đến giờ vẫn khiến cô nóng bừng hai má...