Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1724 Views
Tôi gạt tay cô ấy ra, bối rối đến nỗi mặt cứ nóng ran lên. Quả thực là vẻ mặt lúc nãy của Tiểu Minh rất…rất…rất là dễ thương. Nhiều lúc Tiểu Giang cũng làm nũng tôi với vẻ mặt đó nhưng…nhìn Tiểu Minh đáng yêu hơn nhiều. Có lẽ là do tôi đã quá quen với một Tiểu Giang đầy nghị lực và kiên quyết trong công việc nên mới thấy như vậy. Ơ, sao tôi lại đi khen người con gái khác xinh hơn vợ tôi thế này, điên mất rồi.
Tôi đang tự lắc lắc đầu phản đối chính mình thì lại thấy Tiểu Minh mở tròn mắt nhìn tôi, đung đưa tay:
_Anh ơi, năm giờ rồi, mình đi đi.
_Ừ…ừ. Thay quần áo đi, tôi ra ngoài.
Nói rồi tôi đi luôn về phòng, vẫn còn bối rối chút đỉnh. Ở với nhau lâu vậy rồi mà giờ mới nhận ra cô ấy xinh đến vậy, đặc biệt là lúc cười, hai má phúng phính hồng nhẹ (tuy giờ là tím), mắt long la long lanh. Lúc nũng nịu thì cái miệng chu lên, nhìn dễ thương thật đấy.
“Cốc…cốc…”
_Hạo Du, anh đang làm gì thế, anh đã xong chưa?
Đang mặc áo, nghe tiếng Tiểu Minh gọi, tôi vội cầm lấy đôi găng tay cô ấy tặng rồi đi ra cửa. Tiểu Minh đang chờ tôi trước cửa phòng. Cô ấy mặc một cái áo khoác dài có tai mèo ở mũ, màu vàng trông rất nổi bật. Tôi đóng cửa, vừa quay lại thì thấy cô ấy đứng ngay trước mặt, nhoẻn cười:
_Hihi, Hạo Du, anh thấy áo tai mèo của em xinh không này. – Tiểu Minh nhìn vào mắt tôi, háo hức.
_Ừ…ừ, đẹp lắm.
_Hihi, em rất thích nó, nó có hình con mèo. Nhưng em chưa mặc ở đây lần nào nhỉ.
_Ừ. Mà…cô trang điểm đó hả.
_Vâng, nhưng em chỉ đánh phấn thôi. Không thể để má tím mà đi chơi được.
_Đi chơi?
_Thì đi ra đường.
Tiểu Minh lại nhoẻn cười. Tôi chỉ ậm ừ rồi bảo cô ấy đi xuống nhà. Nhìn Tiểu Minh trang điểm tôi lại nhớ đến hôm cô ấy đi chơi với tên kia. Hôm đó, Tiểu Minh cũng trang điểm, nhưng đậm hơn, lại còn mặc váy ngắn, tôi đã thấy rất khó chịu khi nhìn thấy cô ấy như vậy, còn mắng cô ấy sao lại mặc váy ngắn như thế ra đường. Thực ra hôm đó Tiểu Minh rất xinh, nhưng tôi thích cô ấy để mặt mộc, nhìn hồn nhiên và dễ thương hơn. Với lại, mặc váy ngắn như vậy, đi đường chẳng phải rất dễ bị…gió bay hay sao. Lúc sau thì cô ấy đã mặc quần tất vào. Nhưng mà tôi vẫn thấy khó chịu khi Tiểu Minh nói có người lai, chắc là Đình Phong, và đúng là thế thật. Trong rạp chiếu phim, hai người còn vô cùng thân mật nữa chứ. Chẳng hiểu sao tôi thấy rất bực tức khi nhìn thấy Tiểu Minh với Đình Phong gần gũi. Có lẽ là vì tôi ghét hắn ta quá chăng, hay tôi ghen với hắn? Haiz, làm gì có chuyện đấy chứ, lại nghĩ linh tinh rồi.
Tôi dắt xe ra ngoài rồi đợi cô ấy khóa cửa và lên xe. Nếu đang đi trên đường thế này mà để Tiểu Giang hay ai nhìn thấy thì bất tiện thật. Nghĩ rồi, tôi quay lại hỏi cô ấy quán cần đi rồi phóng đi thật nhanh. Hóa ra là một Salon ở gần nhà của tôi.
_Anh ơi, kia rồi.
Vừa nói, Tiểu Minh vừa giật áo tôi. Nhìn theo tay cô ấy chỉ, tôi nhận ra “quán ruột” của mẹ tôi, thỉnh thoảng tôi cũng hay đưa mẹ đến đây. Đi đến trước cửa quán, tôi chưa kịp dừng xe thì Tiểu Minh đã nhảy xuống chạy một mạch vào trong. Tôi cười thầm, đúng là con nít, nhanh nhảu.
_Ơ, mẹ.
Đi đến cửa, bỗng nghe tiếng Tiểu Minh gọi mẹ, tôi liền ngó vào, là mẹ tôi, chắc bà lại đến theo “lịch” dưỡng tóc.
_Tiểu Minh, con cũng đến đây hả, thế Hạo Du đâu rồi, thằng bé có đi cùng con không?
_Dạ có ạ.
Nói rồi cô ấy cười toe toét rồi chạy ra kéo tay tôi đến trước mặt mẹ.
_Mẹ…
Tôi đến bên bà, cười nhẹ. Mẹ tôi đang ngồi dưỡng tóc, quay người đưa tay nắm chặt lấy tay tôi.
_Con đưa Tiểu Minh đi chơi hả. Lâu quá rồi con không về nhà, cũng không đưa con bé về thăm bố mẹ.
_Hì, bọn con đang vướng thi học kì mẹ ạ. – tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Tiểu Minh đang được cắt tóc ở hàng ghế đối diện.
_Vậy hôm nay các con về nhà chơi đi, rồi ăn cơm tối luôn cùng bố mẹ. Mẹ sẽ mời cả bố mẹ Tiểu Minh nữa, con thấy thế nào.
_Vâng ạ. Con cũng muốn về thăm nhà, hì hì.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Minh đã nhanh nhảu trả lời mẹ rồi. Tôi đã bảo mà, đúng là con nít.
_Nhà nào hả mẹ? – tôi ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi.
_Nhà con ý. Bà giúp việc xin nghỉ về quê nên trưa nay mẹ với bố con cũng từ công ti về đấy ở luôn.
_À, vâng.
Kể ra thì lâu quá rồi tôi không về thăm bố mẹ thật, từ hôm kết hôn với cô ấy cũng suốt ngày đi học. Mà thực ra bố mẹ tôi ở ngoại ô, xa nhà tôi với nhà Tiểu Minh ở đến mười mấy cây, xa như vậy ai mà muốn về chứ.
Tôi nói nhà tôi, vì căn nhà tôi với Tiểu Minh chuẩn bị về ăn cơm đây là nhà tôi đòi bố mẹ tôi mua cho tôi ở riêng, chủ yếu là để gần cho tôi đi học và đến đón Tiểu Giang hằng ngày. Còn biệt thự bố mẹ tôi đang ở thì ở ngoại ô, bố mẹ cũng thỉnh thoảng lên nhà tôi ăn cơm và xem tôi sống thế nào, thực ra là những lần đấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi ở cùng một bác giúp việc (tôi nghĩ là gián điệp thì đúng hơn, haiz). Bây giờ tôi lại sống với Tiểu Minh ở một ngôi nhà khác, chắc là nhà để trống, hoặc là bố mẹ tôi ở, như mẹ tôi vừa nói đấy. Dù sao, trụ sở chính của công ti nhà tôi cũng ở gần đây mà. Chỉ tại bố tôi thích sự yên tĩnh nên xây biệt thự ở ngoại ô như vậy.
Ngồi nghĩ ngợi một lúc, tôi mới nhận ra là từ khi cưới đến giờ tôi chưa đưa Tiểu Minh về nhà lần nào, cô ấy mới chỉ được về biệt thự của bố mẹ tôi hôm cưới. Lúc đầu cũng tại tôi không muốn, bây giờ thì mối quan hệ cũng không tệ lắm nên về thăm nhà cũng là chuyện tốt.
Tôi nghĩ rồi quay ra nhìn mẹ tôi, bà đã sắp dưỡng tóc xong rồi, chắc cũng đến đây đã lâu, vì mỗi lần phải chờ đón mẹ tôi, tôi đi chơi với Tiểu Giang về mà vẫn thấy chưa xong. Mà nhắc đến Tiểu Giang, chắc giờ này em đã đi thi về rồi, tôi phải nhắn tin cho em đã, nhớ em quá đi. Không biết chuyện tôi bỏ thi trưa nay có làm em giận tôi không nữa. “Vk yeu oi, vk dang lam j the, nho ck k. Hom nay vk lam bai van tot chu ha, hi, nho vk nhiu lem ne, vk nho nt lai cho ck nhe ” (Vợ yêu ơi, vợ đang làm gì thế, nhớ chồng không. Hôm nay vợ làm bài vẫn tốt chứ hả, hì, nhớ vợ nhiều lắm nè, vợ nhớ nhắn tin lại cho chồng nhé ).
_Anh, trông em thế nào?
Tiểu Minh bỗng gọi tôi làm tôi hơi giật mình, đang ngồi chờ tin trả lời của Tiểu Giang mà. Tôi quay ra thì đã thấy cô ấy ngay trước mặt.
_Thế nào ạ, sao anh không nói gì?
Lúc này tôi mới ngẩng lên nhìn cô ấy. Mái tóc dài ngang lưng giờ đã được cắt gọn đến vai, cụp ôm sát vào mặt, mái cũng cắt bằng rồi, trông hơi lạ nhưng cũng xinh đấy chứ.
_Ừ, được.
_Được là thế nào, hic.
Nhìn mặt cô ấy xị xuống, tôi bỗng phì cười, nhìn thú vị thật.
_Anh…sao anh lại cười.
Nói rồi mặt cô ấy đỏ lựng lên, ánh mắt đầy vẻ bối rối. Tôi lại phì cười. Gật đầu:
_Ừ, đẹp.
_Thằng bé ngượng đấy con à.
Mẹ tôi nói rồi bật cười. Đúng là tôi đang ngượng chín cả mặt đây, còn không dám nhìn cô ấy nữa, sợ cô ấy lại thấy mặt tôi cũng đỏ bừng lên rồi.
_Con trai ngố của mẹ, khen vợ mình mà cũng xấu hổ thế sao – mẹ tôi vỗ vỗ vai tai, cười hiền – đi thôi nào, về nhà thôi con, đi nào Tiểu Minh.
Theo lời mẹ, tôi liền đứng dậy và cùng hai người đi ra ngoài, vẫn xấu hổ vô cùng. Bây giờ nhìn kĩ, thấy Tiểu Minh cắt tóc đi, nhìn hai má phúng phính trắng hồng, còn…đáng yêu hơn trước, hic.
_Hạo Du, con đi một mình nhé, để Tiểu Minh đi với mẹ. Mẹ muốn nói chuyện với con bé một tí.
_Mẹ…hỏi ý cô ấy ý ạ.
Vừa nói tôi vừa nhìn Tiểu Minh, đúng lúc cô ấy cũng hướng ánh nhìn sang tôi, như đang nói với tôi “Em muốn đi với anh”...