Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1185 Views
_Sao thế?
Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?
Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:
_Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu?
_Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế?
_Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:
_Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất.
_Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:
_Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?
Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:
_Vợ ngốc này nữa.
Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.
_Ý anh là có em bé sao?
_Chứ còn gì nữa.
_Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà?
_Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.
Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…
Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.
Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.
Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.
_A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.
Hạo Du rất tự hào trả lời:
_Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả?
_Ba tuần rồi ạ.
Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:
_Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu…
_Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào.
_Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.
Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.
Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.
_Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.
Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.
Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói:
_Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.
_Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh.
_Ừ, ngủ sớm.
_Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm.
_Ừ, vào ăn cơm.
Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười.
Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:
_Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ?
_Hả, bạn có thai?
_Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ?
_Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ.
_Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.
Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.
_Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này.
_Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao?
_À ừ…
_Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.
Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.
_Hihi, cũng mới mới…
_Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa.
_Hihi.
_Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây.
_Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé.
_Hihi, ừ, chào bạn.
Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.
Nhất định không được để thua kém bạn bè!
Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:
_Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.
Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ.
_Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.
“…♫♪♫…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…♫♪♫…”
Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:
_Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!
CHUYỆN CON NÍT
Nghỉ hè, Tiểu Phần cùng Đình Phong liền đưa bé Tiểu Nguyệt – tên đầy đủ Trần Minh Nguyệt về chơi với ông bà.
Một ngày chủ nhật trời cao trong vắt, cả gia đình Hạo Du, Tú Giang và Đình Phong cùng làm một chuyến picnic trong ngày. Đi cùng còn có Tú Linh, năm tuổi – con gái Hạo Nhiên. Hai vợ chồng bận không đi được nên gửi ở chỗ Tiểu Minh, nhờ hai người trông giúp một buổi, cũng là đưa bé đi chơi cùng luôn.
Ăn uống vui vẻ xong, để cho bọn trẻ thoải mái đùa nghịch dưới tán cây râm mát, mấy vị phụ huynh liền cùng nhau tản bộ, thong thả ngắm cảnh sông núi, trò chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên thấy Tú Linh từ đầu hớt hải chạy tới, hét toáng:
_Mấy cô chú ơi, Tiểu Thiên, Tiểu Phong với Tiểu Nguyệt đang khóc ở kia kìa.
Tất cả mọi người nghe vậy, không khỏi hết sức lo lắng vội vàng chạy đến chỗ mấy đứa trẻ, rõ là cũng không cách xa lắm, vì sao lại không ai nghe thấy tiếng gì chứ.
Đến gần rồi mới thấy hai cậu nhóc Thiên Minh, Hạo Phong, cùng cô nhóc Minh Nguyệt – đều bốn tuổi mặt mày nhem nhuốc đầy nước mắt đứng đó…quay lưng vào nhau.
Nhìn thấy bố mẹ, cả ba không hẹn cùng chạy đến ôm chặt lấy làm nũng rồi lúc này mới sụt sịt khóc, nhìn đến là đáng thương nhưng cũng thật buồn cười, đúng là trẻ con mà.
Nhất Thiên bế ngay cậu con trai tên Thiên Minh vào lòng còn Tú Giang bên cạnh dịu giọng hỏi:
_Ngoan nào, có chuyện gì mà hoàng tử bé của bố mẹ lại khóc thế này?
Tiểu Thiên vẫn nấc lên, vừa nói tay vừa chỉ vào “kẻ thù” – chính là nhóc Tiểu Phong nhà Hạo Du:
_Cậu ấy bảo…cậu ấy…đẹp trai hơn con.
Nghe những lời nói ngây ngô của Thiên Minh, sau vài phút ngẩn ra, các vị phụ huynh của chúng ta thật không khỏi muốn phá lên cười, nhưng tất nhiên là không ai làm vậy.
Tiểu Minh đưa tay che miệng cười, tủm tỉm vỗ về Tiểu Phong bé bỏng, vừa hỏi:
_Thế còn bảo bối của mẹ, ai làm con khóc nào?
_Là…là Tiểu Thiên, cậu ấy bảo…bố cậu ấy đẹp trai hơn bố Hạo Du của con, nên…chắc chắn là…cậu ấy…đẹp trai hơn con.
Lần này thì quả thật không ai nhịn được cười nữa, Hạo Du còn phải quay đi mà cười, còn vợ chồng Tú Giang thì cười luôn thành tiếng.
Lúc này Tiểu Phần mới cúi xuống nhìn công chúa Minh Nguyệt mặt cũng đang lấm lem nước mắt, vẫn còn mếu máo.
_Thế còn công chúa của mẹ thì sao nào?
Tiểu Nguyệt nghe mẹ hỏi lại tiếp tục rơi nước mắt:
_Là Tiểu Thiên với Tiểu Phong, con bảo…bố Phong của con mới là…đẹp trai nhất, thế là…mấy cậu ấy kêu là…các cậu ấy nói chuyện đàn ông…con gái không được…xen vào…
Xem ra hôm nay tất cả các vị phụ huynh của chúng ta đều được một trận cười vỡ bụng đây!
Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau!
The end.
(12/2010 - 3/2012)....