Duck hunt

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

1720 Views

Thế này sao tôi dám đến trường nữa chứ. Mà chiều nay lại là thi toán. Nhưng tôi vẫn còn sợ lắm, chưa dám đi học đâu, huhu TT_TT.

“Cạch”

Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi nhảy phắt lên giường rồi đắp chăn lên ngay ngắn. Anh bê chậu nước cùng một cái khăn tiến lại chỗ tôi rồi bảo một câu ngắn gọn:

_Cố chịu đau.

Rồi anh nhúng cái khăn vào chậu, vắt bớt nước rồi nhẹ nhàng lau mặt đi cho tôi. Tuy đau và xót lắm nhưng không kêu, chỉ làm mặt nhăn nhó thôi.

Lau xong, anh chẳng biết lấy đâu ra một tuýp thuốc, rồi từ từ bôi vào vết thương ở miệng cho tôi.

_Thuốc gì thế ạ? – tôi tò mò.
_Tôi cũng chẳng biết nữa.

Shock, tôi tròn mắt nhìn xuống tay anh đang bôi thuốc. Anh không biết thuốc gì mà lại bôi cho tôi sao, nhỡ hôm sau chỗ ấy lại…lở loét. Ối, nghĩ đến đã thấy kinh rồi.

_Yên tâm, mai nó không lở loét ra đâu. Có lẽ…sẽ khỏi. Còn đây nữa.

Hạo Du chưa để tôi kịp ngạc nhiên hết vì câu nói như thể đi guốc trong bụng tôi kia của anh thì đã nhét vào tay tôi một quả trứng, đã bóc vỏ, vẫn còn nóng.

_Lăn quá lăn lại lên má cho đỡ tím.
_Anh kiếm đâu nhanh thế?
_Nãy cô ngủ, tôi lên mạng xem làm thế nào để đỡ bầm tím, thấy người ta bảo dùng trứng gà luộc bóc vỏ. Nên luộc cho cô một quả.

Tôi nhìn anh, mắt long lanh xúc động tột độ. Anh bây giờ còn quan tâm đến tôi thế đấy. Sáng vẫn còn nói không quen biết tôi, giờ lại đối xử tốt với tôi thế này, đúng là, rất…rất cảm động.

Anh cũng nhìn tôi, rồi nhíu mày khó hiểu. Sau đó là vuốt “mớ” tóc bù xù của tôi.
_Bọn chúng còn làm gì cô nữa không?
_Không ạ. Chỉ cắt tóc và tát thôi ạ.
_Ừ, thế là may đấy. – hic, còn may nữa – Mà cô gây chuyện gì mà để bọn chúng để ý vậy hả.
_Em đâu biết. Cái chị cầm đầu, chỉ hỏi em là gì của Đình Phong thôi. Nhưng chắc…chắc là…
_Là gì? – Hạo Du bỗng gắt lên.
_Là…em bị…đánh ghen. Lần trước, chị ấy có bảo chị ấy là người yêu của Đình Phong TT_TT – tôi thực thà nói.
_Đấy chưa, tôi đã bảo cô tránh xa anh ta ra cơ mà, tốt đẹp gì cơ chứ.

Hạo Du rồi lại nổi giận với tôi, quát rõ to. Tôi cũng cố chống trả yếu ớt:

_Sao anh lại nói như thế. Tại chị ta chứ, em đâu có làm gì.
_Ờ, không làm gì, đi chơi với hắn cho lắm vào rồi như hôm nay ý. Từ giờ tôi cấm cô đi với tên đó đấy.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, rồi tự nhiên miệng nói ra câu gì đó không kiểm soát nổi.

_Hạo Du, anh ghen đấy à.
_Là tôi lo cho cô, à, là tôi thương tôi thôi, cô bị thế này thì ai đưa cô về, ai chăm sóc cho cô.
_Thì…thì anh.
_Đấy, biết vậy thì phải nghe tôi.

Tôi nhìn anh, xị mặt. Vừa nãy còn tưởng anh ghen với Đình Phong. Đúng quả thực rất…điên mà, sao anh có thể ghen được chứ, tôi đúng là điên mất rồi, lại còn hỏi anh, mất mặt quá đi mất thôi.

Nhưng mà, tôi bị thế này, anh không thương tôi thì thôi còn kể công nữa TT_TT.

_Thế có còn đau lắm không?
_Có ạ. – tôi vẫn cầm quả trứng gà mà lăn lăn lên má.
_Vậy…chiều nay có đi học không?

Nghe anh hỏi vậy. Nghĩ đến chuyện đi học. Nghĩ đến chuyện lại gặp mấy chị sáng nay. Nghĩ đến chuyện bị đánh. Tôi sợ đến nỗi nước mắt lại sắp trào ra đến nơi. Như vậy sao có thể đến trường được chứ.

_Thôi, đau quá thì thôi. Tôi xin cho thi lại là được mà. Cô vẫn sợ bọn chúng phải không.

Tôi gật đầu. Mắt ngân ngấn nước, chỉ cần chớp mắt một cái…Cảm giác sợ hãi ban sáng lại ùa về làm người tôi run lên bần bật. Tôi nắm chặt tay vào cái chăn (không phải quả trứng), cố chế ngự nỗi sợ hãi của bản thân.

_Này, đừng nghĩ đến chuyện đấy nữa. Ăn cháo đi, tôi đút cho. Nào, há miệng ra.

Nghe anh, tôi liền ngồi yên ngoan ngoãn để anh đút. Hôm nay Hạo Du mới dịu dàng làm sao. Anh càng ngày càng thay đổi, đối xử tốt với tôi hơn rất nhiều, còn quan tâm tôi nữa chứ. Mới nghĩ thế thôi là sự sợ hãi vừa nãy đã bị tôi chôn ngay đi đâu hết, trong lòng chỉ còn rạo rực niềm vui sướng. Tôi ngồi dựa lưng vào tường, vừa cười thầm trong đầu vừa ăn cháo Hạo Du đút một cách rất thỏa mãn.

_Cháo ngon không?
_Có ạ, hì hì.
_Ừ, vậy thì tốt, há miệng ra nào, sắp hết rồi. Mà sao, cô nóng à?
_Dạ, không ạ. Lạnh chứ nóng gì giờ này.
_Sao trán lại ướt đẫm mồ hôi thế kia?
_Chắc là…

Là cháo nóng. Tôi chưa kịp nói xong thì Hạo Du đã đưa tay sờ lên trán tôi. Ôi, tay anh mới đúng là lạnh ý, chứ đâu phải tôi nóng >.<

_Trời ơi, sao nóng thế, cô sốt sao không bảo tôi.

Nghe anh nói mà tôi mới ngẩn ra. Tôi sốt ư? Tôi nào có biết, thậm chí tôi còn thấy rét. Tay anh lạnh thì có.

_Thôi, ăn nốt cháo đi, rồi tí thử kẹp nhiệt độ xem. Cái nhiệt kế của cô vẫn để ở phòng tôi thì phải.
_Vâng ạ.

Tôi gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục ăn cháo anh đút. Bị đánh xem ra cũng…sướng. Có thể khiến Hạo Du quan tâm đến tôi nhiều như thế, kể ra đúng là thích thật. Tôi thích chí cười thầm. Bỗng có tiếng chuông điện thoại, hóa ra là của Hạo Du. Anh đưa tôi cầm bát cháo rồi mới nghe máy.

_Alo, vợ à, anh đây.

Hóa ra là Tú Giang gọi.

_Chồng làm gì mà còn chưa đến trường đi, sắp vào thi rồi đó.

Không phải tôi cố tình nghe lén đâu mà do Tú Giang nói rất to. Mà nghe Tú Giang nói, tôi mới để ý, đã gần hai giờ rồi. Sao Hạo Du giờ này còn chưa đi học chứ. Chiều nay còn thi đó, hic hic.

_Hôm nay chồng không thể đến trường được, vợ xin hộ chồng với.
_Trời ơi, bận gì mà không đến được, là thi học kì đó, chồng muốn bỏ thi sao?

Oái, Tú Giang giận rồi, giận rồi...