Snack's 1967

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

1723 Views

Lạ thật đấy, nếu bình thường thì sao phải uống thuốc làm gì, hic. Nhưng sự thắc mắc ấy, tôi cũng không nói ra, chỉ nghĩ trong đầu. Lấy thuốc rồi, anh đưa tôi cùng với cốc nước, nói gọn:

_Cô uống đi này.

Tôi cầm lấy viên thuốc anh đưa rồi cũng uống, không hỏi thêm câu nào, mặc dù chẳng biết sao mình phải uống thuốc, hic hic.

Rồi anh bỗng đưa khăn lên lau trán và mặt cho tôi.

_Uống thuốc rồi thì nằm xuống nghỉ đi cho đỡ mệt.
_Nhưng em không mệt.
_Không mệt cũng nghỉ đi. Nào, nằm xuống.

Chưa để tôi nói gì, anh đã đỡ ngay tôi nằm xuống giường rồi. Tôi cứ nhìn anh chăm chú. Những cử chỉ ân cần quan tâm của anh vừa làm tôi thấy hạnh phúc nhưng cũng vừa làm tôi lo sợ. Tôi biết, anh không phải là của tôi, có thể anh quan tâm, chăm sóc tôi hôm nay, ngày mai nhưng rồi một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ bỏ rơi tôi để đến với Tú Giang. Ôi, ngay cả trong mơ tôi cũng sợ điều này xảy ra nữa. Nhiều lúc, có vẻ như thật điên rồ, nhưng thực sự tôi mong anh đừng quan tâm tôi nhiều như thế này, thà anh cứ lạnh lùng để tôi đừng ôm hi vọng mãi…
HAO DU’S POV
4.30 p.m

Đã bốn rưỡi rồi, vậy là cô ấy đã ngủ được gần hai tiếng. Nằm xuống cái là ngủ luôn vậy mà còn kêu không mệt đây. Tôi ngồi bên cạnh giường, chốc chốc lại phải lau mồ hôi đi cho cô ấy. Chắc sáng sợ quá nên mới phát sốt lên như vậy, đến 37 độ tám. Haiz, nhìn bên má thâm tím lại mà thấy thương quá, chắc sáng cô ấy sợ lắm, bị như vậy cơ mà, vừa bám được vào tay tôi đã ngất xỉu rồi. Nếu tôi không đến kịp thì không biết sẽ ra sao. Vậy mà, sao, cứ gọi tên Đình Phong, làm tôi cũng thấy…bực bực.

Haiz, thở dài, là tôi buồn chứ không phải bực nữa. Cô ấy có vẻ mong Đình Phong đến cứu hơn. Kể ra thì sao tôi lại phải lo lắng cho cô ấy nhỉ, sáng nay còn nói là không quen cô ấy. Không hiểu sao thấy cô ấy bị đưa đi như thế, trong lòng cứ cảm thấy nóng ran lên không chịu nổi. Bây giờ may mọi chuyện đã ổn mà vẫn không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình.
Nhẹ nhàng cầm khăn ướt, tôi lại tiếp tục lau mồ hôi trên trán và mặt đi cho Tiểu Minh, uống thuốc rồi không biết đã đỡ sốt chưa mà vẫn còn nóng thế này đây.

Mà chẳng hiểu sao dạo này tôi lại hay để ý cô ấy nhiều đến vậy nữa, phải chăng…tôi đã có tình cảm với cô ấy thật rồi. Cho dù có cố phủ nhận nhưng dường như trái tim tôi vẫn có chút rung động khi ở bên cô ấy. Thực sự, tôi cũng không biết phải nói sao về sự thay đổi của chính bản thân mình nữa. Thay vì trước đây, tôi thấy cô ấy là một con nhỏ lắm điều, lúc nào cũng có thể xen vào chuyện người khác lại hay khóc, thì bây giờ, tôi mới nhận ra đó là một cô gái trong sáng, hoạt bát nhưng lại dễ bị tổn thương. Và, tôi thấy trách nhiệm của tôi là phải bảo vệ cô ấy. Nhưng…tôi yêu Tiểu Giang, tình yêu tôi dành cho em là không gì có thể thay đổi được. Có lẽ, tình cảm tôi dành cho Tiểu Minh, chỉ là chút gì đó thương hại, hoặc là, do tôi thấy đó là trách nhiệm của một người chồng. Đúng vậy, tôi đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, dù muốn dù không, cô ấy (tạm thời) vẫn là vợ của tôi, đối xử quá đáng với cô ấy quá kể ra cũng tội nghiệp. Dù sao, Tiểu Minh cũng chẳng có tội tình gì.

Haiz, kể từ khi gặp Tiểu Minh, tôi đã bị cô ấy thay đổi, từng chút, từng chút một. Cô ấy không coi tôi là con người hoàn hảo như khi Tiểu Giang và mọi người nghĩ. Từ trước đến giờ, khi ở nhà, tôi là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ từ nhỏ đã hướng cho tôi sự độc lập. Tôi không tâm sự với bố mẹ bao giờ, có chuyện gì cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai, mọi thắc mắc trong lòng đều phải tự giải quyết. Tôi sợ bố mẹ cho đó là sự ủy mị của con gái. Đến khi yêu Tiểu Giang, tôi cũng trở thành người chỉ được phép đi quan tâm đến người khác, có nghĩa vụ phải quan tâm đến người khác. Thực sự, nhiều lúc, tôi cũng thèm được quan tâm và chăm sóc lắm. Vì thế, từ khi Tiểu Minh xuất hiện, cuộc sống của tôi mới có những thay đổi. Trong mắt Tiểu Minh, tôi cũng là một người “bình thường”, cần được quan tâm, chăm sóc và đôi khi muốn được…làm nũng. Ở nhà với cô ấy, tôi có người hỏi han ân cần, chăm từ bữa cơm đến giấc ngủ. Chính vì thế, bây giờ, tôi đi đâu cũng muốn được về nhà, và tôi cũng thấy mình nên đối xử với Tiểu Minh tốt hơn.

Chút tình cảm gì đó mà tôi dành cho cô ấy, chắc cũng chỉ vì thế mà nảy sinh thôi. Tất cả cũng chỉ vì tôi thấy mình có trách nhiệm.

“Tiểu Minh, có tin nhắn. Tiểu Minh, có tin nhắn…”

Giật cả mình, tự nhiên nghe thấy tiếng gọi. Ra là chuông tin nhắn của Tiểu Minh. Nhưng Tiểu Minh ngủ rồi còn đâu. Tôi với tay lấy cái điện thoại, cũng hơi tò mò, là tin nhắn của Đình Phong. Lại là Đình Phong, chắc lại tin nhắn yêu đương chứ gì, haiz. Mà chẳng hiểu hắn quản lý người yêu thế nào mà lại để cô ta đánh Tiểu Minh như thế. Nhưng…nghĩ cũng thấy lạ, không phải tên này yêu Tiểu Minh hay sao. Haiz, chắc là anh ta bắt cá nhiều tay đây mà. Đúng là Tiểu Minh, sao lại ngốc nghếch đi tin một người như hắn chứ. Mà hình như Tiểu Giang quen biết cái cô tên Gia Nhi kia thì phải, sao em lại quen với những người như thế nhỉ. Có lẽ phải hỏi em chuyện này, mà chuyện sáng nay nữa, lo lắng cho Tiểu Minh quá nên chẳng để ý gì đến Tiểu Giang, không biết em có giận không. Haiz, chỉ sợ em nghi ngờ điều gì, Tiểu Giang mà giận thì cũng đáng sợ lắm đây.

Tôi thở dài thườn thượt, để lại điện thoại ngay ngắn về chỗ cũ rồi lại lau mặt cho Tiểu Minh. Mới lơ đi một tí là trán lại ướt đẫm mồ hôi rồi. Mà, bây giờ, tôi mới để ý ảnh nền của cô ấy, chẳng phải là ảnh chụp với tên Đình Phong kia sao. Tôi lại với lấy cái máy, nhìn cô ấy cười toe toét này, đi chơi với tên đó thích thú vậy sao. Mà sao tôi ghét cái tên này vậy chứ, hắn lại còn đi đôi găng tay y hệt tôi nữa chứ, hẳn là Tiểu Minh cũng tặng hắn một đôi đây mà. Hic, thật đáng ghét, tặng tôi thôi chứ lại còn tặng hắn nữa, làm tôi cảm động biết bao nhiêu mà.

Mở Album ảnh, tôi lần lượt xem từng cái. Hình nào cô ấy cũng cười tươi lắm, nhìn cũng…đáng yêu đấy chứ. Nhìn ảnh này không cười nhìn trông hiền quá. Tôi thích cô ấy cười tươi hơn, nhìn xinh hơn hẳn. Xem hết một lượt, tôi chọn cái đẹp nhất rồi bắn sang máy mình, cũng chẳng biết để làm gì nhưng mà thấy rất đẹp. Nhưng rõ ràng là cái cô ấy cười tươi nhất chính là cái chụp với Đình Phong. Ở bên hắn cô ấy hạnh phúc thế sao, ở bên tôi hình như tôi toàn làm cô ấy buồn, lại còn hay khóc nữa. Hic, tự nhiên thấy mình tệ quá.

_Hạo Du, anh làm gì vậy, xem trộm tin nhắn của em đó à.

Tôi đờ người, giật mình vì tiếng hét. Sau đó cô ấy bật dậy trước mặt tôi rồi giật lấy cái điện thoại, nhìn tôi đầy nghi ngờ:

_Tin nhắn chưa mở, chắc là đang định xem thì bị em phát hiện chứ gì.
_Tôi…tôi đâu có.

Trước lời buộc tội của Tiểu Minh, tôi xua tay phủ nhận ngay. Đúng là tôi có xem trộm, nhưng chỉ xem trộm ảnh thôi, chứ đâu có xem trộm tin nhắn của cô ấy.

_Tôi chỉ xem…

Tôi đang định giải thích thì quay ra thấy cô ấy vừa nhìn vào cái máy vừa cười tủm tỉm. Vậy là đâu có để ý gì đến lời nói của tôi chứ, có nói cũng bằng thừa mà. Tôi im lặng luôn, ngồi thở dài ngao ngán. Nhìn kìa, mặt tí ta tí tởn nhìn thấy ghét.

_Hạo Du, anh vừa nói gì thế? – bây giờ mới quay ra nhìn tôi đây.
_Chẳng có gì.

Lúc tôi nói đâu có thèm nghe chứ, bây giờ còn hỏi lại.

_Hihi, anh dỗi em à, nhìn mặt anh lúc này dễ thương lém đó.

Nói rồi cô ấy đưa liền tay lên xoa đầu tôi. Ôi, mặt tôi nóng bừng hết lên cả rồi. Sao tim cứ đập dồn dập thế này.

_Hạo Du này, tí anh đưa em đi cắt tóc được không?
_Không. – tôi dứt khoát trả lời.
_Đi mà anh, nhé nhé!

Tiểu Minh vừa nói vừa nũng nịu, hic, thế kia thì ai mà không siêu lòng chứ. Cô ấy cứ bám vào tay tôi rồi đung đưa, môi thì chu lên, mắt còn mở to tròn nhìn tôi.

_Biết…biết rồi mà, tí thì đi...