Cô Nàng Hoàn Hảo
Posted at 27/09/2015
410 Views
Gần 100% cánh tay nhất trí với cương vị mới của tôi : Lớp trưởng. Trong đó có vẻ người đắc thắng nhất vẫn là tên tiểu tử Đông Đông, tôi quay sang lườm và lấy gáy sách gõ bộp vào cái đầu đinh dựng đứng của cậu ta.
- ĐÔ… ĐỒ… ĐỒ… YÊU TINH…chuyên đi HẠI NGƯỜI.
Đông Đông giả bộ lắc lư theo một điệu nhạc rồi chế giễu lại tôi. Tôi tức nổ mắt mà không thể nào làm được gì bởi cái thái độ của cậu ta. Tôi vừa giận dữ vừa lo sợ bởi chẳng biết tôi có thể làm được gì với cái cương vị lớp trưởng một lớp A1 này bởi thậm chí tôi chưa từng có một ngày làm « lãnh đạo » suốt các năm từ lớp 1 đến lớp 9 tôi chỉ làm « thường dân » mà thôi.
Cuối buổi học hôm ấy tôi có ý định chờ Đông Đông để tính sổ nhưng cậu ta lại thông minh quá mức nên đã « lủi » để đi với đám con trai đánh điện tử ở đâu đó, rốt cục, tôi phải đem cái « cục hận » ấy về nhà mà tự gậm nhấm.
AAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi đã muốn gào lên như thế.
- Đông Đông, cậu là khắc tinh của tôi đúng không ? TÔI GHÉT CẬU !!!!!!!!
Vậy là việc thứ hai xảy ra ngoài ý muốn của tôi. Việc thứ nhất là đỗ thủ khoa lớp A1 Chuyên Toán và việc thứ hai là làm thủ lĩnh của lớp đó. Tôi chính thức cảm thấy sợ bởi vì trong lớp tôi toàn các nam tử hán ít ra cũng cao hơn tôi hẳn một cái đầu và mỗi khi nói chuyện tôi vẫn phải ngước nhìn lên. Vậy thì… vậy thì làm sao tôi có thể làm thủ lĩnh của những tên con trai như thế được, có khi, chỉ cần một cú hích tôi sẽ bị bắn xa tận 10m rồi ấy chứ.
Chưa lần nào tôi cảm thấy buồn rầu hơn việc mình đã làm được như bây giờ, giá như khi ấy tôi không đỗ thủ khoa, giá như tôi không quen tên Đông Đông, giá như tôi không phải làm lớp trưởng. Nhưng, tôi vẫn hằng mơ ước mình trở thành một CÔ GÁI HOÀN HẢO, vậy thì có coi việc trở thành thủ lĩnh A1 sẽ là một trong những nhân tố để trở nên hoàn hảo hay không ? Có thể lắm chứ nhưng cứ nghĩ đến tên Đông Đông là nguyên nhân của mọi chuyện là lại khiến tôi sôi máu lên.
Việc trở thành lớp trưởng khiến cho cuộc sống của tôi thêm bận rộn và phiền toái hơn tôi nghĩ. Nào là hàng đống giấy tờ sổ sách phải cần được sắp xếp, danh sách lớp cần phải được tổng hợp vào sổ lưu, phải làm sổ nhật kí tuần, làm sổ theo dõi, sổ thi đua, rồi lại họp hành với các lớp trưởng của khác lớp, các khối khác trong trường, nào là phải tham gia các hoạt động Đoàn… Tôi cứ loạn cả lên với hàng tá việc cứ ào ào đổ xuống. Tôi hậm hực khi cả lớp được ra về hết vẫn phải cụi cụi ngồi chép danh sách ghi sổ hay có khi là họp hành với các chi đoàn khác.
Sau khi kết thúc buổi họp với các lớp trưởng khác của khối 10 với cái đề án tổ chức giải đấu bóng đá cho toàn khối. Tôi ra về, mệt phờ với những sự tranh cãi và bất đồng ý kiến trong khâu tổ chức. Tôi khá đói và mệt, mắt suýt nữa mờ đi và chân bủn rủn.
- Ê, ngốc xít ! Tôi giật bắn mình vì tiếng nói đằng sau.
- Hừ, Đông Đông, là cậu hả ? Tôi xị mặt.- Sao còn chưa về ?
- Tớ đứng đợi cậu. Đông Đông nhe nhẻn cười nhìn tôi.
- Đợi làm gì ? Tôi tỏ vẻ bất cần.
- Thì vì… cái này ! Đông Đông rút trong túi quần cậu ấy một tờ giấy có nhữg họa tiết rất đẹp giơ lên trước mặt tôi.
- Cậu… cậu lấy ở đâu ra thứ này !!!!!!!!!! Tôi hoảng vì cuối cùng cũng nhận ra tờ giấy đó…quen quen, vì chủ nhân của nó chính là tôi.
« TÔI LÀ PHƯƠNG PHƯƠNG, 15 TUỔI, TÔI QUYẾT TÂM MÌNH SẼ TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI, XINH ĐẸP, TÀI NĂNG, MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO ĐỂ AI CŨNG PHẢI MƠ ƯỚC »
Đó là mảnh giấy trong một phút bốc đồng tôi đã ghi ra để hạ quyết tâm cho mình. Và chẳng hiểu tên nhóc Đông Đông lại có được nó và giờ đang nằm trong tay cậu ta như là thứ để « tống tiền » tôi.
Tôi cố lấy tay nắm lấy tờ giấy đó, định vò nát và nếu có thể tôi sẽ nhai và nuốt nó phi tang thẳng vào bụng, nhưng Đông Đông nhanh như cắt đã đẩy tôi ra và giơ tờ giấy ấy lên cao khiến tôi chẳng thể nào với tới được.
- Trả tớ đây…. Trả tớ đây.
Tôi cứ vừa chạy theo cậu ấy vừa nhảy lên cố với lên cao để giật tờ giấy từ tay cậu ấy, nhưng Đông Đông cao hơn tôi hẳn một cái đầu, cậu ấy cao 1m80 còn tôi chỉ có 1m60.
Tôi mệt phờ với cái trò mèo đuổi chuột ấy, Đông Đông cũng lấm tấm mồ hôi, lưng áo sơ mi trắng của cậu ấy ướt đẫm nhưng xem chừng vẫn còn hào hứng với màn rượt đuổi của tôi.
Tôi ngồi phệt xuống đất, thở dốc.
- Mặc… xác… cậu… cậu thích làm gì với tờ giấy ấy thì làm… ngày mai cậu có thể dán nó lên bảng tin của trường, tớ cũng cóc cần quan tâm. Tôi vừa thở với nói giọng bất cần.
- Haha… tớ có nói sẽ làm như vậy đâu.
- Cậu… cậu định làm gì ?
- Tớ sẽ giúp cậu… trở thành cô gái hoàn hảo, vậy được không ?
Đông Đông nói với tôi, cậu ấy đứng cúi xuống nhìn tôi đang ngồi bệt xuống đất thở dốc, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá qua mặt cậu ấy, tôi nheo mắt nhìn lên không rõ mặt Đông Đông chỉ thấy được nụ cười lém lỉnh của cậu ấy.
Và rồi, sau rất nhiều năm sau này, tôi vẫn chẳng thể nào quên được nụ cười ấy, nụ cười có nắng chiếu xiên sau kẽ lá ngược sáng với khuôn mặt Đông Đông. Và bắt đầu từ giây phút đó chúng tôi chính thức là bạn của nhau. Đông Đông và Phương chính thức kết giao tình bằng hữu…
Chương 3
Vậy là bắt đầu từ buổi đó, tôi với Đông Đông chính thức là bạn bè, tôi coi như việc cậu ấy biết được bí mật của tôi giờ là bí mật chung của cả hai đứa. Cái vẻ nghiêm túc của cậu ấy khiến tôi bớt lo lắng và ít ra thì giờ đây cũng có thêm một cái đầu để suy nghĩ cho SỰ NGHIỆP TRỞ NÊN HOÀN HẢO của tôi. Dù có chút gì đó không tự tin nhưng tôi lại có cảm giác tin tưởng đối với Đông Đông, cũng không hiểu sao lại như thế nữa, mặc dù cái thái độ của cậu ấy cũng chẳng mấy khác so với trước đó.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều hơn, có lẽ, một người lắm trò như Đông Đông sẽ nghĩ ra khối thứ hay ho để thay đổi tôi, hoặc ít ra là cậu ấy có thể góp ý cho tôi. Và tôi vui với điều đó.
Đông Đông vẫn thích kiểu trêu chọc tôi, có thể bởi do cái vẻ ngoài của tôi lúc nào cũng khiến cho người khác bật cười và cả cái kiểu « ngố rừng » của tôi nữa. Tôi là đứa vụng về, chẳng biết chau chuốt trong lời nói, cũng chẳng hiểu biết nhiều chuyện, nghĩ gì thì nói đấy và hễ cứ động vào thứ gì thì chẳng hỏng chắc cũng phải sửa. Có Đông Đông bên cạnh tôi cảm thấy an tâm hơn, vì cậu ấy luôn biết cách nhìn nhận sự việc xung quanh hơn là tôi.
- Vậy… việc đầu tiên cậu giúp tớ là gì ? Tôi hỏi Đông Đông vì muốn biết cách cậu ấy sẽ giúp đỡ tôi như thế nào.
- Thì đấy…
- Gì cơ ?
- Giúp cậu trở thành lớp trưởng của A1.
- Hừ, không biết là giúp hay là hại tớ nữa. Tôi phụng phịu.
- Thì việc cậu trở thành thủ lĩnh, cậu sẽ tự tin và đỡ nhút nhát hơn.
- Hóa ra là vậy. Tôi gật gù, giả bộ suy nghĩ, nhưng thực tình tôi cũng chẳng hiểu lời Đông Đông nói như vậy là có ý gì cả.
- Đồ ngốc, gật gù như vậy nhưng có hiểu quái gì đâu. Đông Đông gí ngón tay vào trán tôi.
- Đúng, sao cậu biết. Tôi cúi sát vào mặt cậu ấy, cười toe, bộ mặt ngố của tôi khiến cho cậu ấy bật cười.
- Haizzz, bó tay với cậu.
Đông Đông xách ba lô đứng dậy, tôi chạy theo cậu ấy, cái dáng cao và thư thái của cậu ấy bước nhanh và dài hơn tôi khiến tôi phải cong chân lên chạy theo. Sân trường ngập nắng, có hai cái bóng một cao một thấp in bóng xuống sân trường, một cái bóng cao dài là Đông Đông, một cái bóng tròn là tôi luôn đi sau và mải mê đuổi theo cậu ấy.
Tôi và Đông Đông hay đi về cùng nhau, rồi trên lớp cũng ngồi cùng một bàn. Cậu ấy dường như là một con người khác khi chăm chú làm một việc gì đó, ví dụ như khi nghe giảng, cậu ấy chẳng hề quan tâm bên cạnh tôi đang nói hoặc làm gì. Tất cả mọi tập trung cậu ấy dồn vào bài giảng và những lúc như thế tôi cũng chẳng thấy nụ cười lém lỉnh của cậu ấy đâu nữa, chỉ biết rằng, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm nghị.
Đông Đông thích chơi đá bóng, và việc tôi phải ngồi hàng giờ ở sân bóng để chờ cậu ấy là việc hết sức bình thường. Thề là từ lớn tới nhỏ tôi không hề biết đến hai từ « bóng đá » là môn thể thao nào, cũng chẳng hiểu những từ chuyên môn như « biên », « việt vị », « sút phạt »… nhưng vì Đông Đông mà cứ buổi chiều sau khi học xong tôi lại phải ngồi ở đó và đợi cậu ấy. Thỉnh thoảng giữa hiệp đấu, Đông Đông người đầy mồ hôi chạy vào xin tôi nước uống hoặc lấy khăn ướt lau mặt.
Cái sân bóng sau trường tôi buổi chiều nào cũng tụ tập đông đúc. Hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương của tôi chẳng một buổi chiều nào là không hò hét cổ vũ cho Đông Đông. Tôi thì chẳng biết gì, chỉ ngồi im chẳng dám ho he và lại lôi sách ra đọc cho giết thời gian.
Buổi chiều, cũng như bao lần tôi lôi sách ra để đọc trong khi đợi Đông Đông. Sân bóng ầm ĩ với những tiếng reo hò cổ vũ, chốc chốc những quả bóng bay ra ngoài sân, có lần hướng về phía tôi nhưng mặc lệ tôi vẫn chăm chú vào những trang sách của mình, bỗng dưng có một cái bóng đứng che khuất ánh sáng của tôi. Tôi ngước mắt nhìn lên…
Một người con trai đang đứng bên cạnh và cúi xuống nhìn những trang sách tôi đang lật qua lật lại.
- Anh có thể mượn cuốn em đang đọc không ? Người con trai đó vẫn chăm chú vào quyển sách của tôi.
- À, vâng, tất nhiên là… được ạ. Tôi vẫn ngây người ra.
Người con trai đó khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh tôi, anh khẽ đẩy gọng kính lên sát vào mắt, anh lấy quyển sách từ tay tôi.
- Gone with the wind ?
Tôi khẽ gật đầu hiền từ, mặc dù tôi cá rằng khuôn mặt tôi bây giờ đang tỏ thái độ ngơ ngơ trước cái hành động vô cùng tự nhiên ấy của anh.
- Là Đình Văn đấy !
- Ôi, đẹp trai quá !
Tôi nghe được mấy đứa con gái đứng đằng sau thì thào, anh vẫn chẳng mảy may để ý đến thái độ của đám xung quanh. Đình Văn xem qua quyển sách rồi quay sang hỏi tôi.
- Em vẫn có thể đọc được sách khi cả một đám đang ồn ào bên cạnh như thế này à ?
- Hì… vâng ạ, vì em thấy bóng đá chán ngắt. Tôi cười rồi trả lời thành thật. Đình Văn cũng cười.
- Gì nhỉ, à… Phương Phương… !
Đình Văn làm vẻ nhớ tên tôi rồi khẽ cười. Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ tôi lại là đứa nổi tiếng dễ sợ như vậy sao, đến một hotboy trong trường cũng biết đến tên tôi.
- Sao anh biết tên em tài thế ?
- Biết thì biết thôi.
Đình Văn cười, mắt dõi theo từng đường bóng của cả hai đội. Tôi nhìn ra, thấy Đông Đông đang hùng hục chạy theo từng đường bóng và sút những cú dứt điểm. Đám đông hò reo cổ vũ vui mừng vì pha ghi bàn của cậu ấy, tôi khẽ cười. Đông Đông quay lại phía tôi giơ ngón tay hình chữ V ra hiệu chiến thắng. Tôi vỗ tay chúc mừng cậu ấy, dù chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng tôi thấy Đông Đông vui nên tôi cũng vui thay cậu ấy.
Như vậy, đó là lần đầu tiên tôi gặp Đình Văn, đứa con gái ngốc như tôi lúc ấy chẳng hề biết rằng đó là anh chàng lớp trưởng lớp 11 chuyên Hóa, vẫn thường có một chiếc xe BMW đưa đón mỗi ngày. Đình Văn là công tử của một gia đình giàu có kinh doanh khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Anh cũng là người được giải Nhất môn Hóa quốc gia và là gương mặt ưu tú mỗi sáng thứ hai hàng tuần thầy Hiệu trưởng vẫn đem ra làm gương cho những đứa lớp 10 chúng tôi.
Đình Văn có khuôn mặt chữ điền, sống mũi cao, môi đỏ, mắt đen một khuôn mặt toát lên vẻ nam tính, thân thể cường tráng. Anh cao khoảng 1m80. Đình Văn không trắng như Đông Đông mà có một làn da ngăm ngăm đen. Ít ra về khoản này tôi cũng tự tin hơn chứ không như tên Đông Đông suốt ngày lấy cánh tay ra mà chê bai da dẻ của tôi...