Cô Nàng Hoàn Hảo
Posted at 27/09/2015
414 Views
Bài học rút ra rằng : Để trở thành một cô gái hoàn hảo, trước hết cần học giỏi môn Toán.
Như vậy, chào tạm biệt người được coi như là mối tình đầu của tôi. Tôi bước vào cấp 3 với những niềm vui và những con người mới xuất hiện.
Chương 2:
Lớp A1 của tôi có 50 mống đa phần là Nam, chỉ có 10 Nữ. Con số 10 cũng là một số đáng để tự hào trong một lớp chuyên Toán rồi. Tôi được nổi tiếng ngay từ phút đầu bởi vì tôi là thủ khoa của cả lớp. Tuy nhiên, tôi cũng không hề thoải mái lắm với cái danh hiệu này bởi tôi thừa hiểu tôi như thế nào, cũng chỉ là « ăn may » vì điểm Văn của tôi kéo lên mà thôi. Bố mẹ tôi còn không tin vào kết quả của tôi bởi vì, từ nhỏ đến giờ tôi có làm được việc gì để họ tự hào đâu.
Buổi học thứ hai khi đến lớp, mẹ đã phải lôi tôi dậy thật sớm bởi với cái tật ngủ nướng vì nếu và không gọi có lẽ tôi sẽ đi học khi mà cả trường đã ra về ấy chứ. Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà từ rất sớm, tôi đến khi mà bác bảo vệ đang đi loanh quanh để mở cửa các phòng học, tôi đi vào lớp, đầu lâng lâng, cơn buồn ngủ vẫn còn lảng vảng.
- Ô, cao thủ, đến sớm thế ?
Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên. Một cậu con trai với cái dáng cao ngất đang cúi xuống nhìn tôi. Cậu ấy mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng, quần bò, giày thể thao. Cậu ấy có khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt thông minh, nụ cười thì lém lỉnh khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cái giọng điều rất « giễu cợt » của cậu ấy khi nói hai từ « cao thủ » là tôi đoán cậu ấy đã biết tôi rồi, tôi nổi tiếng đến thế cơ mà.
- Hơ, hơ… chào…tớ bị bắt đi thôi… cậu cũng đến sớm thế. Tôi hỏi lại.
- Tớ hôm nào cũng dậy sớm để tập thể dục, sau đó đến trường, giờ này gà đã gáy bảnh mắt lâu rồi tiểu thư ạ.
- Vậy hả ?
- Cậu nên tập thể dục đi… Haha. Cậu ta cười với tôi một cách sảng khoái.
- Nhưng… tại sao cơ ? Tôi ngơ ngác.
- Đồ ngốc, trước hết là khỏe người, sau đó là người cậu sẽ đẹp hơn.
- Ừ, việc khỏe mạnh thì tới hiểu… nhưng đẹp cái gì mới được chứ !
- Đồ ngốc xít. Cậu ấy phẩy tay trước câu hỏi ngô nghê của tôi.
Tôi nhìn lại mình, tôi chỉ cao có 1m60 nhưng đấy cũng là chiều cao đáng mơ ước của nhiều người rồi. Tôi nặng 58kg… và đấy chắc hẳn cũng là cân nặng đáng nể đấy chứ. Cuối năm lớp 9 bước vào hè để ôn lên cấp 3, bố mẹ lo lắng tôi không đủ sức để ôn thi nên đã tẩm bổ vô số đồ ăn thức uống bổ dưỡng, và kết quả là tôi có một thân hình béo tròn. Tuy không bị… béo phì nhưng cũng là béo rồi, nhưng tôi là đứa có suy nghĩ đơn giản, việc béo hay gầy của tôi thì có ảnh hưởng đến bất cứ ai đâu nào ? Đúng không ?
Và đấy là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Đông Đông, cậu ấy tên trong giấy khai sinh là Vũ Đông Đông, chứ không phải là do bố mẹ cậu ấy vô tình thích một nhân vật trong phim như bố mẹ tôi.
Tiết học môn Toán đầu tiên, thầy giáo bước vào lớp nhìn đống tên dài dằng dặc rồi quyết đinh.
- Đông Đông, Diệu Phương lên bảng.
Tôi ngớ người ra, mãi mới nhớ ra được cái tên Diệu Phương của mình.
Đám ở dưới nhí nhố cười rồi ồn ào bảo thầy.
- Bạn ý tên là Phương Phương thầy ạ.
- Thủ khoa và á khoa của lớp mình đấy.
- Đó có phải là Đông Đông người được giải Toán quốc gia năm ngoái không ?
- Hóa ra Phương Phương là bạn này à.
Tôi quay xuống lớp đang xì xầm, tôi ú ớ với những gì vừa nghe được, hóa ra cậu ấy chỉ xếp sau tôi chỉ vì điểm Văn. Ôi, tên lém lỉnh lúc sáng không ngờ lại là một tên chẳng hề kém cạnh thậm chí cậu ta được duyệt vào dạng nhân tài ấy chứ. Đông Đông đứng bên cạnh tôi và cầm viên phấn đưa cho tôi. Tôi theo kiểu ngạc nhiên vô độ nhìn cậu ấy trân trân, còn Đông Đông với cái kiểu lém lỉnh đang cười với tôi đắc ý.
Bài toán thầy ra chẳng hề đơn giản chút nào. Tôi cũng chẳng hiểu ngay từ ngày đầu tiên vào lớp thầy lôi hai đứa lên bảng để làm gì. Bài toán này, tôi đã từng được học, nhưng… có một vấn đề là… tôi chỉ nhớ mang máng cách giải.
Đông Đông giải một mạch từ đầu đến cuối, rất khoa học và dễ hiểu, còn tôi đứng lúng túng như gà mắc tóc. Và tôi cá rằng, đằng sau lưng tôi có bao nhiêu ánh mắt đang chĩa về phía tôi với cái suy nghĩ rằng « thủ khoa mà không biết giải Toán »
Cậu ấy khẽ nháy nháy và chỉ cho tôi cách giải bài toán ấy như thế nào khi thấy tôi cứ đứng như trời trồng hết gạch gạch lại xóa xóa. Đông Đông nhìn tôi rồi cười, tôi ghét cái điệu cười của cậu ấy, tôi ghét cái kiểu ra vẻ giúp đỡ của cậu ấy… và tôi buông viên phấn xuống.
- Thưa thầy, em không biết làm bài này. Tôi nói thẳng thắn.
Cả lớp xôn xao, thầy giáo khẽ gật đầu hiệu cho tôi về chỗ. Tôi đi về, khẽ cúi mặt xuống mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Ôi, danh tiếng thủ khoa giờ đã bị đánh bại dưới tay tên nhóc Đông Đông !
- Đông Đông, cậu nhớ lấy thù này !!!!!!!!!!!!!! Tôi suýt nữa đã gào lên như thế, nhưng… chỉ là gào lên trong suy nghĩ được mà thôi.
Lần đầu tiên trong lớp mới, khi tôi còn chưa kịp « phổng mũi » thì đã bị gạ gục bởi một tên con trai lém lỉnh, xấu xa, mặt lúc nào cũng toe toét và nhìn tôi với cái thái độ đùa đùa cợt cợt. Chẳng lẽ bề ngoài của tôi đáng buồn cười như vậy sao ?
Cuối buổi học, tôi ra nhà xe lấy xe với khuôn mặt ủ dột, ngay từ phút đầu tiên vào tiết học đầu tiên ở lớp tôi đã bị « bẽ mặt » như thế. Liệu tôi sẽ phải sống những tháng ngày tiếp theo như thế nào đây ?
- Chào ngốc xít. Đông Đông vỗ đánh bộp lên vai tôi rồi lại cười toe toét, có vẻ như hạnh phúc của cậu ta là để trêu đùa tôi thì phải.
- Hừm… Tôi xị mặt lại, dắt xe đi mà chẳng thèm nhìn cậu ấy.
Trên đường về tôi lo lắng với cái suy nghĩ nếu mẹ biết được chuyện sáng nay, có lẽ tôi sẽ bị nhiếc móc đủ điều cho mà xem. Trời ơi, cứ nghĩ đến chuyện đó mà chân tay tôi run lẩy bẩy.Việc tôi « chẳng may » đỗ thủ khoa vào lớp Toán khiến cho bố mẹ tôi lo lắng, phần thì do từ bé tôi chưa làm được một cái việc gì ra hồn, hai là bố mẹ biết thừa tôi học Toán chỉ vì một cơn « bất thường » của tôi mà thôi chứ chắc gì tôi đã trụ lại được ở lớp A1 này.
- Ngốc xít, giận tớ à ?
- Không
- Không mà sao mặt mũi ỉu xìu thế kia.
- Mặc kệ tớ.
- Thì mặc kệ.
- Hừ…
- Mà tớ có làm gì cậu đâu nhỉ ? Haha.
Đông Đông phá lên cười với cái bộ rầu rĩ của tôi, tôi lườm cậu một cái rõ dài, mặt vẫn xị xuống. Nhưng nghĩ lại thì, đúng là Đông Đông chẳng hề có lỗi gì trong chuyện này cả, vấn đề vẫn là do tôi không có khả năng để giải bài toán đó và thêm một vấn đề là Đông Đông xuất hiện đúng cái thời điểm để tôi « giận cá chém thớt ».
Cả dọc đường hôm ấy đi về tôi không thèm nói gì với Đông Đông, thỉnh thoảng tôi biết cậu ấy vẫn liếc mắt qua nhìn tôi cười tủm tỉm. Thật ra thì tôi cũng « nguôi ngoai » phần nào rồi nhưng mà cái thái độ khó chịu của Đông Đông khiến tôi chẳng buồn nhìn cái mặt khó ưa của cậu ta thêm một phút một giây nào.
Tôi giả vờ giận dỗi Đông Đông hôm sau, và cả hôm sau nữa. Tôi bơ cậu ấy, đi qua cũng chẳng thèm nhìn và lúc đi cùng đường về cũng chẳng thèm nói chuyện dù biết thừa cậu ấy đang đi đằng sau với mấy đứa con trai.
Tuần đầu tiên của lớp mới, tôi đã dần dần thích nghi. Tôi có thêm hai người bạn mới đó là Phương Anh và Huyền Thương. Hai cô bạn cũng khá xinh xắn, đáng yêu và thân thiện. Huyền Thương được mệnh danh là hoa khôi từ cấp 2 mà tôi nghe danh đã lâu rồi, còn Phương Anh là một cô bạn cá tính có mơ ước trở thành diễn viên với khuôn mặt khả ái và cách diễn rất tự nhiên. Tôi hơi rụt rè khi quen được hai cô nàng tài năng như thế bởi vì tôi hình như chẳng có một thứ gì để đáng tự hào cả.
Thầy giáo chủ nhiệm tôi khá trẻ, nếu ngoài đời chắc tôi đã dám xưng hô « anh- em » với thầy rồi vì thầy cũng chỉ tầm tuổi như chị gái tôi. Thầy cho chúng tôi tự chọn chỗ ngồi vì theo thầy chỗ ngồi thoải mái mới đem lại tinh thần học hành tốt được.Tôi chọn ngồi ở bàn thứ 3 với Phương Anh và Huyền Thương, ban đầu bàn chúng tôi thiếu một chỗ trống cạnh tôi. Đầu bàn là Phương Anh, Huyền Thương và sau đó là tôi, phía chỗ ngồi trong còn một khoảng trống.
- Thưa thầy, chỗ em ở đây ! Đông Đông vứt đùng cái cặp xuống cạnh chỗ tôi ngồi, rồi khẽ khàng ngồi xuống, tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, há hốc mồm vì chưa khỏi ngạc nhiên.
Đông Đông vẫn cười toét, mặc kệ cái thái độ kia của tôi. Phương Anh và Huyền Thương có vẻ vui mừng hơn tôi tưởng khi Đông Đông được kết nạp làm thành viên thứ 4 của cả bàn.
Và trong suốt cả buổi hôm ấy tôi chẳng thèm nhìn Đông Đông nhưng dường như lúc nào tôi cũng có cảm giác đôi mắt lém lỉnh nghịch ngợm của cậu ấy đang nhìn tôi và cái miệng của cậu ấy lại đang cười giễu cợt tôi.
Tiết học đầu tiên của giờ sinh hoạt, thầy giáo đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi ra quyết định.
- Tuần đầu tiên thầy để cho các em làm quen với nhau, đã đến lúc lớp chúng ta phải có một lớp trưởng. Ai ứng cử nào ?
Tôi đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ cũng chẳng để ý thầy nói gì. Bỗng thấy hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía mình. Thầy giáo bỏ gọng kính xuống nhìn chăm chăm về phía tôi. Còn tôi thì ngơ ngơ ngác ngác như người ngoài hành tinh.
- Diệu Phương, à không, Phương Phương hả ? Tốt lắm, lớp mình thấy thế nào ?
- Dạ ? Gì cơ ạ ?
Tôi giật bắn mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng tôi vừa thấy cánh tay mình được hạ xuống bởi Đông Đông. Hóa ra tên tiểu tử ấy đã lấy tay đẩy tay tôi lên cao và thầy giáo đã nhìn thấy.
- Cậu điên à ? Tôi quay sang Đông Đông đang cười toe sung sướng vì hậu quả của chính cậu ta gây ra. – Làm sao tớ có thể ?
- Cứ thử đi, đồ ngốc xít. Đông Đông nháy mắt với tôi rồi tủm tỉm.
- Thưa thầy, em thấy bạn Phương Phương là thích hợp nhất ạ. Đông Đông giớ tay lên nói to với thầy giáo và cả lớp.
- Đúng ạ, bạn ấy là thủ khoa nên làm lớp trưởng là hợp lý nhất ạ. Thêm hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương của tôi vun vào.
- Em đồng ý ạ. Thêm vài ý kiến tán thành nữa.
- Thôi được rồi, chúng ta sẽ biểu quyết. Thầy giáo ra quyết định, còn tôi vẫn còn lấn bấn chẳng biết phải nói thế nào, chẳng biết phải giải thích thế nào với thầy và cả lớp nữa...