Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Posted at 25/09/2015

1201 Views



“Nhưng thưa thầy, em…”

“Hựu Tuệ…” Lý Triết Vũ kéo mạnh tôi, “Đi thôi!”

Tôi muốn giật tay Lý Triết Vũ ra, nhưng cậu ấy nắm chặt quá, tôi đành ngận ngùi bước ra khỏi cửa.

Nhưng sự phẫn nộ cùng ấm ức như cháy bừng bừng trong đầu tôi, cứ dồn dập, dồn dập từng đợt một…

“Hựu Tuệ, tôi đã bảo với cô từ lâu rồi mà, mọi việc vẫn chưa kết thúc đâu…” Kim Nguyệt Dạ quay lại nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, “Nhưng bây giờ thì đã kết thúc thật rồi…”

Chiếc nhẫn đó chắc chắn là của hắn ta, tất cả mọi chuyện đều do hắn dựng lên, chỉ vì hắn muốn dành được quyền quản lý khu biệt thự số 23 mà hắn không từ mọi thủ đoạn…

“Hựu Tuệ, đừng nhìn tôi như thế, kẻo tối nay tôi gặp ác mộng mất!” Kim Nguyệt Dạ vẫn thản nhiên như không.

Bốp!

Sự phẫn nộ đã làm tôi mất hết lí trí và tỉnh táo, giơ tay tát mạnh vào mặt Kim Nguyệt Dạ.

Tôi trừng mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, cố nuốt những giọt nước mắt ấm ức vào trong:

“Kim Nguyệt Dạ... Cậu thật đê tiện!”

“…” Mặt Kim Nguyệt Dạ không hề có chút biểu cảm.

“Dạ, tất cả đều do cậu dựng lên đúng không?...”

Lý Triết Vũ đứng bên cạnh tôi đột nhiên nghiêm giọng hỏi, còn tôi thì không muốn nghe câu trả lời chút nào.

Kim Nguyệt Dạ chầm chậm quay lại, mặt lạnh như tiền nhìn tôi và Lý Triết Vũ, cuối cùng hắn khẽ mỉm cười:

“Đúng thế!”

Quả đúng như vậy! Tôi nhắm tịt mắt rồi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy khuôn mắt ác quỷ đội lốt thiên sứ của hắn.

“Dạ, dù tôi không biết tại sao cậu lại làm thế, nhưng cậu đã làm tổn thương người mà mình yêu quý nhất, nhất định sẽ có lúc cậu phải hối hận…”

“…”

Tất cả im lặng đến đáng sợ.

Những tiếng huyên náo vọng lại từ sân vận đọng cứ như đến từ thế giới khác.

Kim Nguyệt Dạ hơi chùng mắt xuống, cả ba người chúng tôi vẫn đứng im như tượng, không ai nói gì hết.

Cuối cùng tôi chỉ còn nghe thấy tiếng cười yếu ớt cảu Kim Nguyệt Dạ vang lên ở phía cuối hành lang: “Vũ, tôi đã từng thay cậu bảo vệ người mà cậu trân trọng nhất, còn bây giờ đến lượt cậu phải bảo vệ người đó…”

Nhìn bóng Kim Nguyệt Dạ đi khuất dần, tự dưng tôi có cảm giác hắn đã thực sự bước ra khỏi thế giới của tôi mãi mãi…


THREE


Một ngày lại trôi qua, trong lòng tôi thấy nặng trĩu.

Hôm nay là ngày tôi phải chuyển khỏi khu biệt thự số 23, mặc dù nhà trường đã dán thông báo tước quyền quản lí của tôi nhưng lại không nói rõ nguyên nhân. Hôm nay trường Minh Dương sẽ tổ chức lễ bàn giao quyền quản lí cho Kim Nguyệt Dạ. Những lời bàn tán xôn xao hai hôm nay khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

“Hựu Tuệ, lễ bàn giao kết thúc rồi, tụi tôi sẽ giúp em thu xếp đồ đạc rồi đưa em về nhà.” Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, “Đúng rồi, hai ngày nay Tiểu Dực bị ốm nên không đến giúp em được, tên nhóc đó nhờ tôi xin lỗi em.”

“Không sao đâu, thực ra mọi người không cần đến cũng giúp được mà, một mình tôi là đủ rồi…” Tôi cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng mọi người chỉ im lặng.

Mọi người giúp tôi thu dọn, đóng đồ đạc thành từng thùng rồi chuyển đi.

“Đúng rồi, hôm nay Hiểu Ảnh gặp Dạ đấy! Cậu ấy bảo tối nay sẽ dọn đến đây ở, sao giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nhỉ?” Hiểu Ảnh tỏ ra rất hồ hởi, cứ như đang chơi trò chuyển nhà, vừa khệ nệ ôm thùng sách vừa nói “sáng nay Dạ trông phong độ ghê! Khi cậu ấy nhận cờ của người quản lý khu biệt thự số 23, mấy nữ sinh bên cạnh Hiểu Ảnh có vẻ phấn khích lắm!”

“Hiểu Ảnh! Bà ít lời thôi! Mau chuyển đồ đi!” Tô Cơ lườm Hiểu Ảnh.

Tôi kéo va li đi sau họ. Nghe Hiểu Ảnh nói vậy mà đờ đẫn cả người, tôi khom lưng đặt va li xuống đất.

“Tô Cơ, Hiểu Ảnh, đây là va li cuối cùng rồi, lát nữa hai bà gọi Vũ và Huyền đến bê giúp tôi được không? Tôi vào nhà vệ sinh thu nốt mấy đồ dùng nữa”

“Hựu Tuệ, đừng như vậy nữa mà, bà thừa biết Hiểu Ảnh nói có bao giờ suy nghĩ đâu, bà đừng để bụng làm gì.”

“Tôi không sao, bà đừng lo!” Tôi cố gượng cười, vẫy tay với Tô Cơ, rồi vội vàng quay người đi vào nhà vệ sinh. Vừa bước vào, nước mất tôi đã trào ra, ướt đẫm hai má.

Thật nhục nhã...

Mặc dù trước đây tôi luôn thua Kim Nguyệt Dạ nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thua Kim Nguyệt Dạ thật nhục nhã!

Hắn ta là kẻ đê tiện đã bán rẻ bạn bè, nhưng... tôi lại thua trong tay một tên tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy!

“Hựu Tuệ, dọn dẹp xong chưa? Huyền đã chuyển va li giúp em rồi, một mình em sắp xếp đồ đạc ở nhà được chứ?” Giọng Lý Triết Vũ vang lên bên ngoài nhà vệ sinh, tôi vội vàng quệt nước mắt rồi cầm lấy khăn rửa mặt và bàn chải.

“Xong ngay đây!”

Mặc dù trong lòng rất buồn nhưng tôi không muốn Lý Triết Vũ và mọi người biết, không thể để mọi người lo lắng cho tôi nữa.

Hựu Tuệ, mày phải kiên cường lên!

Tôi bước đến trước gương, lau sạch nước mắt và lấy lại tinh thần. Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị quay ra thì chợt nhìn thấy một vết nứt rất nhỏ trên gương.

Hả? Gương bị hỏng à? Sao lại nứt thế này?

Tôi giơ tay ra sờ. Không ngờ tôi vừa mới chạm nhẹ vào, gương đã tự động mở ra như một cánh của.

Thế ... thế này là sao? Sau tấm gương còn có một chiếc tủ để đồ.

Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc tủ màu vàng sau gương. Hình như đây là tủ để đồ dùng cá nhân hàng ngày thì phải, nhưng tại sao lại phải giấu kỹ thế này?

Mà ngay cả chiếc gương này trông cũng chẳng giống những chiếc gương thông thường, tuuy mặt sau là tấm gỗ nâu nhưng trên tấm gỗ này lại có những nét vẽ mờ mờ.

Những nét vẽ này sao mà quen quá!

Tôi tò mò kiễng chân lên xem. Đột nhiên cứ như có một luồng điện chạy qua, toàn thân tôi tê tê!

Ồ, những nét vẽ tuy có vẻ ngoằn ngèo nhưng nếu nối chúng lại với nhau thì... Đúng rồi, đây chính là bức vẽ cung hoàng đạo, một bức vẽ chỉ có điểm đầu chứ không có điểm cuối!

Cộc cộc cộc!

Tim tôi đập loạn xạ. Đúng lúc đó, một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi:

“Mọi người thu xếp cũng gần xong rồi nhỉ? Tôi đã mang đồ đến đây rồi.”

Là Kim Nguyệt Dạ?

Trời! Hắn đến rồi sao? Sao mà nhanh dữ vậy?

Tôi hốt hoảng nhìn lướt xung quanh. Có cách rồi! Tôi rút một tờ giấy ăn to ra, sau đó vội vàng quệt một lớp mặt nạ rong biển lên mặt sau của gương rồi ấn mạnh tờ giấy ăn vào.

“Bất lịch sự thật, cậu đuổi khéo mọi người đấy à?”

“Cũng gần xong rồi! Huyền, chúng ta mau dọn đi thôi.” Tô Cơ nhẹ nhàng nói.

“Được rồi, tôi mang mấy thứ này vào nhà vệ sinh trước đã.” Kim Nguyệt Dạ dường như chẳng để ý đến khuôn mặt hằn học của Lăng Thần Huyền, hắn chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Nhanh! Nhanh lên nào! Cầu trời cho lớp mặt nạ nhanh khô! Tôi ra sức thổi vào tờ giấy ăn. Đúng là mặt nạ rong biển có khác, loáng một cái đã khô rồi. Tôi mừng rỡ gỡ ra xem, trên tờ giấy ăn có những vệt xanh nghoằn nghèo. Không kịp nữa rồi, tôi vội vàng vớ lấy vòi nước rồi dùng chiếc khăn tắm lau sạch sẽ để xóa dấu vết trong gương.

Cạch!

Kim Nguyệt Dạ đẩy cửa bước vào. Tôi ngẩng đầu thoáng chút ngạc nhiên của hắn.

“Tôi đang kiểm tra xem còn sót thứ gì ở đây không! Xong rồi đấy!” Tôi cố tình làm mặt lạnh, cuộn tờ giấy ăn lại, sau đó nhét vội vào túi đồ rồi bước ra ngoài.

“Không sao, cô cứ kiểm tra thoải mái đi!” Kim Nguyệt Dạ liếc nhìn tôi, may mà hắn không để ý đến những cử chỉ nhỏ của tôi.

Tôi nắm chặt túi đồ, cố tỏ ra bình thản nhưng thực ra trống ngực đập thình thịch.

Khi tôi bước ra phòng khách, thấy ở giữa phòng đặt một chiếc va li không to lắm, trên có đề chữ “Kim” bằng mực đen rất to.

Hành lý của Kim Nguyệt Dạ chỉ có vậy thôi ư?

Ôi trời, bây giờ là lúc nào rồi mà mày còn nghĩ lung tung thế hả Hựu Tuệ?

Tôi có trấn tĩnh lại, bước về phía Lý Triết Vũ đang đứng chờ sẵn ở cửa: “Xong xuôi hết rồi.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Lý Triết Vũ gật đầu rồi quay ra gọi nhóm Cô Tơ, “Đi thôi! Đưa Hựu Tuệ về nhà nào!”

“Oh yeah! Đi nào, Hựu Tuệ, túi của bà có nặng không? Để Hiểu Ảnh cầm giúp cho nào! Trời! Hựu Tuệ sao tay bà xanh lét thế kia? Bộ vừa nãy bà đi bắt ếch xanh à? Không lẽ ở đây lại có ếch? Nó chui lên từ đường ống nước phải không…?

Chúng tôi bước đi trong tiếng cười không ngớt của Hiểu Ảnh.

“Vũ” Khi chúng tôi bước đến cổng, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên gọi Lý Triết Vũ.

“Dạ, có chuyện gì à?” Lý Triết Vũ quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn Kim Nguyệt Dạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên Lý Triết Vũ nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt như thế.

“Cũng chẳng có gì …” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười khó hiểu, sau đó nháy mắt với tôi, “Chăm sóc bé heo ngố cho tốt nhé! Tôi không muốn lại có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra nữa...”

“…Tôi nhất định sẽ chăm sóc Hựu Tuệ cẩn thận. Dạ, hi vọng cậu cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

“…”

Cổng khu biệt thự số 23 từ từ đóng lại.

Chúng tôi không ai bảo ai đều ngoái lại nhìn. Qua chiếc cửa sổ lớn kia, chúng tôi nhìn thấy một dáng người cao cao đang mải mê sắp xếp hành lý, trông thật cô đơn và lẻ loi…

Tiềng cười gọi nhau í ới của Tô Cơ và Hiểu Ảnh, giọng cằn nhằn của Lăng Thần Huyền, và cả tiếng nói ấm áp của Lý Triết Vũ đều vang vọng bên tai tôi. Rõ ràng có rất nhiều người đang đứng trước mặt tôi: Một người, hai người, ba người, bốn người… và cả tôi nữa, tất cả là năm người… nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng trống trải vô cùng.


FOUR


“Chào mừng quý khách đến với Happy House!”

Tiếng chuông gió vang lên, tôi ngồi vào chỗ trước đây hay ngồi trong tiệm Happy House. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì tôi đã nhìn thấy Lý Triết Vũ vội vàng đi tới.

“Lý Triết Vũ”

“Hựu Tuệ, sao em không ở nhà nghỉ ngơi, gọi tôi đến có chuyện gì gấp à?” Thái độ sốt sắng của Lý Triết Vũ khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, tôi vội vàng lấy tờ giấy ăn đã khô cứng trong túi ra rồi đặt lên bàn.

“Đây là cái gì?” Lý Triết Vũ ngẩn người hỏi, nhưng rất nhanh cậu ấy đã hiểu ra, “Sao lại giống hình vẽ cung hoàng đạo thế nhỉ? Em thấy nó ở đâu vậy?”

“Đây là hình vẽ trên mặt sau chiếc gương trong nhà tắm ở khu biệt thự số 23.” Tôi kể đầu đuôi sự việc cho Lý Triết Vũ nghe. Lý Triết Vũ nghe tôi kể mà mắt không rời khỏi tờ giấy ăn. Cậu ấy chau mày lại.

“Bức vẽ này khác với bức vẽ các cung hoàng đạo lần trước.” Tôi ngẫm nghĩ.

Lý Triết Vũ thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi:”Hựu Tuệ, bức vẽ cung hoàng đạo này có thể là manh mối vô cùng quan trọng.”

Hai chúng tôi nhìn chăm chú bức vẽ rất lâu, nhưng vẫn không ra đoán được ý nghĩa của nó là gì? Những cung hoàng đạo này đều mang hàm ý riêng, chúng tượng trưng cho cái gì đây?

Nhìn Lý Triết Vũ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, tôi đột nhiên nghĩ ra:

“A!”

“Sao thế Hựu Tuệ?” Lý Triết Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, tròng mắt màu cà phê xen lẫn căng thẳng, lo lắng.

“Mặc dù tôi đã xóa những dấu vết sau gương, nhưng biết đâu Kim Nguyệt Dạ vẫn phát hiện ra thì sao! Sau này ngày nào cũng sống ở đó, cậu ta sẽ có cơ hội tiếp cận với bí mật các cung hoàng đạo nhiều hơn chúng ta!” Tôi lo lắng hét lên, “Hay là chúng ta đến khu biệt thự số 23 xem thế nào đi, tôi sợ …”

Tôi chưa nói hết liền đứng phắt dậy.

Bốp!

Đầu gối tôi va mạnh vào góc bàn, đau điếng cả người, tôi bặm môi ngồi thụp xuống.

“Hựu Tuệ!” Lý Triết Vũ vội đứng dậy đến bên tôi, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay ra xoa xoa đầu gối, “Sao em không cẩn thận thế!”

“Tôi…tôi…” Tôi đau đến nỗi toát mồ hôi, nước mắt sắp trào ra. Nhưng thái độ quan tâm nhẹ nhàng của Lý Triết Vũ đã xoa dịu bớt phần nào, cảm giác đau đớn dần dần tan biến…

“Nghe lời tôi, cúng ta bàn bạc kĩ đã rồi tính sau, có được không?” Ánh mắt sâu thẳm của Lý Triết Vũ như nhìn thấu tâm can tôi.

Tim tôi đập mạnh, cứ như chú thỏ đang nhảy nhót liên tục...

Teya Salat