Teya Salat

Ánh trăng nói đã lãng quên

Posted at 27/09/2015

304 Views



Dáng vẻ buồn rầu của cô ấy khiến tôi nhớ lại dáng vẻ của mình hồi học lớp sáu. Hồi ấy, tôi được mẹ đón từ nhà bà ngoại ở thành phố H về thành phố Z, cảm giác sung sướng trào dâng trong lòng. Nhưng khi phát hiện ra trong nhà thiếu một người, niềm vui sướng bỗng chốc biến thành quả bóng bị kim châm, vỡ thành những mảnh vụn.

Qua những lời đồn đại của bà con hàng xóm, tôi dần chắp ghép lại thành biến cố của gia đình trong khoảng thời gian tôi vắng nhà.

Trong ký ức, buổi chiều mưa gió ấy, tôi đi đôi ủng màu trắng tung tăng chạy trên đường. Tiếng còi ô tô réo rắt từng hồi nhưng không ai ngăn được tôi. Tôi chạy đến nỗi cổ họng trào lên vị mặn của máu, toàn thân ướt đẫm nước mưa.

Cát bụi hồng trần, hồng trần cát bụi, trong buổi chiều mưa như trút nước ấy, một đứa bé non nớt, bướng bỉnh như tôi đã trưởng thành.

Tôi đã từng thầm "gán ghép" Cố Từ Viễn và Quân Lương. Tôi nghĩ nếu hai người đáng ghét này yêu nhau, đi giữa đám đông thì quả là vui tai vui thích mắt.

Thậm chí tôi còn lén hỏi Quân Lương:

- Vì sao cậu không đến với Cố Từ Viễn?

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được:

- Con trai trên thế giới này chết hết rồi sao? Vì sao mình phải chọc gậy bánh xe?

Tôi nói ra cho cô ấy suy nghĩ của mình:

- Hai người đều là nam thanh nữ tú mà!

Cô ấy trợn mắt to hơn:

- Nếu trên thế giới này những người đẹp trai xinh gái đều ở bên nhau, thế thì những người như cậu phải làm thế nào?

Tôi không kìm được xông lên bóp cổ cô ấy:

- Trong cuộc sống không bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp!

Cô ấy cũng không chịu thua:

- Sau khi đánh bóng con mắt ấy, nhìn thấy cậu, mình không thể không chọc thủng nó!

Rất lâu sau đó, tôi và Quân Lương thấu hiểu vị ngọt bùi và đau khổ của tình yêu, bình tĩnh ngồi xuống, cùng uống với nhau một ấm trà hoa quả. Đột nhiên cô ấy hỏi tôi:

- Sơ Vi, còn nhớ không? Trước đây cậu hỏi mình vì sao không thích Cố Từ Viễn.

Dĩ nhiên là tôi vẫn nhớ. Hồi ấy rất nhiều cô gái thích Cố Từ Viễn, vì thế người không thích Cố Từ Viễn như Quân Lương trở thành kẻ lạc loài.

Ánh chiều tà nạm hồng vạn vật trên thế gian, bầu trời nhanh chóng trở nên u tối. Dưới ánh sáng của mấy phút ngắn ngủi ấy, Quân Lương nheo mắt cười.

- Hồi ấy mình nghĩ Cố Từ Viễn rất giống cậu bé, tràn đầy nhuệ khí nhưng mình chú trọng phẩm chất chín chắn, vững vàng, lý trí hơn.

Tôi không nói một lời nào, im lặng lắng nghe cô ấy nói nhưng tôi biết cô ấy sẽ không nhắc đến tên người ấy nữa.

Lúc ấy tôi không biết tên cậu ta bởi vì cô nàng Tô Quân Lương xảo quyệt giấu cậu ta rất kỹ, không để lộ một chút thông tin nào.

Thích một người mà không muốn nhắc đến tên người ấy. Cho dù có bao nhiêu tên gọi thân mật nhưng không một cái tên nào hợp với người ấy, không một cách gọi nào có thể nói lên được khát vọng và nỗi nhớ mong về người ấy trong trái tim cô.

Nhận được điện thoại của cô ấy, chàng trai chạy ra khỏi ký túc, vừa nhìn là thấy cô ấy ngồi trên bậc thềm. Cô ấy quá chói sáng, sinh ra đã là sự giải thích hoàn hảo nhất cho từ "mỹ nhân".

Chàng trai đi đến trước mặt cô ấy, nhíu mày nhìn cô. Lúc đó cô ấy mới đưa tay ra, tươi cười và nói:

- Tê chân quá, kéo em dậy.

Đối phương đứng trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu chặt lại, không hề có ý giúp đỡ:

- Làm nũng á? Anh không thích như thế.

Quân lương mỉm cười nhìn người ấy:

- Xin anh mà.

Nhưng đối phương không những không chịu mà còn vỗ ngực làm ra vẻ buồn nôn:

- Em đừng có làm như thế, sẽ chết người đấy.

Nhưng sau khi giằng co hồi lâu, người ấy vẫn thỏa hiệp. Cậu ta kéo Quân Lương dậy, gõ mạnh vào trán cô:

- Sợ em rồi.

Mặc dù là mùa hè oi bức nhưng Quân Lương vẫn không bận tâm, khoác tay cậu ta.

Hôm ấy họ cùng mặc áo Polo in Logo chú cá sấu nhỏ trên ngực, giày cũng cùng mẫu AF1. Quân Lương cúi đầu mỉm cười vì sự trùng hợp này.

Rất nhiều ngày sau đó, cô gái có nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt vừa khóc vừa chất vấn họ:

- Rốt cuộc ai là người chủ động trước?

Quân Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng hôm ấy mình giơ tay ra, mặt dày ngồi trên bậc thềm không chịu đứng dậy.

Cô đang định mở miệng thì có người đứng chắn trước mặt cô, nói:

- Là anh.

Rõ ràng là lỗi của cô nhưng người ấy lại muốn thay cô gánh tội danh này.

Khi cô gái kia vung tay lên, đột nhiên Quân Lương đẩy chàng trai ra, hứng chịu cái tát trời giáng ấy.

Về sau Quân Lương nói với tôi, chính trong khoảnh khắc ấy, cô đã hạ quyết tâm sẽ không từ bỏ.

Cô ấy nói trước đây đã từng đọc bài viết của một cô gái. Trên thế giới này có hơn sáu tỷ người nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ một người có thể thắng được thiên binh vạn mã, chiến thắng lẫy lừng. Trong khoảnh khắc ấy, Quân Lương đã hoàn toàn hiểu được cảm giác này.

Quân Lương không thể giấu tôi quá lâu, có lúc thế giới thật nhỏ bé.

Chiều thứ Sáu, Lương Tranh kiên quyết đòi họp lớp thảo luận về chuyện gia nhập xã đoàn. Tôi sốt ruột đến toát mồ hồi, chỉ muốn chạy lên bục giảng, cho cái tên lớp trưởng ngu ngốc lúc nào cũng "Cái này OK, cái kia OVER" hai cái bạt tai.

Ánh mắt của Đường Nguyên Nguyên ẩn chứa vẻ bỡn cợt:

- Trời ơi, người đàn ông của cậu chờ cậu ở cửa, cậu nóng lòng muốn đi hẹn hò à?

Tôi sững người, sau đó nhìn ra ngoài cửa, thấy Cố Từ Viễn đứng đó, cười tít mắt với tôi. Trong phút chốc, tôi không nhớ ra phải "đáp trả" Đường Nguyên Nguyên.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc họp xong, tôi đeo cái túi nặng trịch, giống như mũi tên rời khỏi cung, "vút" một cái chạy thẳng qua người Cố Từ Viễn. Không ngờ cậu ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tôi. Tôi tức đến phát điên lên:

- Bỏ mình ra, đồ lợn, mình phải đến ga tàu!

Cố Từ Viễn tròn mắt nhìn tôi hai giây, đột nhiên lớn tiếng chửi bới:

- Sặc, sao cậu lại như thế, mình còn đặt chỗ chuẩn bị mời cậu đi ăn!

Tôi mếu máo nói:

- Đại ca ơi, nếu còn cằn nhằn nữa thì sẽ không kịp tàu đâu!

Tình thế cấp bách, cậu ta nói:

- Để đại ca đi với cậu.

Chúng tôi chờ taxi ở cổng trường, một người vốn dĩ đang sột ruột đến nỗi muốn giết người như tôi đột nhiên bị đôi tình nhân bên kia đường thu hút.

Họ... sao trông quen thế nhỉ?

Nhìn kỹ mới thấy, trời ơi, cô gái kia thật giống Quân Lương! Còn chàng trai kia giống hệt Đỗ Tầm mà tôi đã gặp tối hôm ấy.

Tôi dụi mắt, không sai, đúng là hai người họ. Nhưng sự thân mật giữa họ thì không giống như vừa mới quen.

Có lẽ là đôi mắt không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài người yêu, Quân Lương không hề phát hiện ra người đang đứng đờ ra như khúc gỗ ở bên đường. Tôi sững người nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ấy, đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Chẳng phải chúng tôi là bạn thân sao? Vì sao cô ấy yêu mà lại giấu tôi? Đâu phải cô ấy tìm một người đàn ông già cỗi ngoài bốn mươi tuổi, vì sao không cho tôi biết?

Còn anh chàng Đỗ Tầm này nữa, chẳng phải cậu ta là bạn thân của Cố Từ Viễn sao? Điều đó có nghĩa là chỉ có mình tôi không biết đã xảy ra chuyện gì?

Tôi quay sang nhìn Cố Từ Viễn. Cậu ta nhún vai:

- Quân Lương nói cô ấy sẽ tự nói với cậu, thế nên mình cũng không nhiều lời.

Tôi muốn nói thêm điều gì đó nhưng một chiếc taxi dừng lại trước mặt chúng tôi. Cố Từ Viễn nhanh tay mở cửa xe đẩy tôi vào trong, sau đó nói với tài xế:

- Đến ga tàu.

Trên đường đi tôi không nói gì, nhớ lại tối hôm ấy Đỗ Tầm nói: "Tống Sơ Vi đúng không? Nghe danh đã lâu". Thì ra hôm ấy cậu ta đã nói ý này...

Cậu ta biết tôi là Tống Sơ Vi, biết tôi là con ngốc theo đuổi Cố Từ Viễn từ hồi trung học phổ thông, biết tôi là kẻ quay bài điêu luyện mỗi lần thi tiếng Anh đều bảo Quân Lương dùng ký hiệu "1234" thay cho "ABCD", biết tôi là con bé nổi tiếng ở trường trung học Đức Nhã, cậy có mẹ là giáo viên trong trường mà không coi ai ra gì...

Nhưng tôi không biết cậu ta, không biết cậu ta chính là người đã khuyên Cố Từ Viễn không phải suy nghĩ gì mà tỏ tình với tôi, không biết cậu ta chính là người đầu tiên thắp cháy nhiệt tình của Quân Lương bao nhiêu năm nay, không biết cậu ta chính là người đỗ thủ khoa khoa tự nhiên của thành phố Z được tuyển thẳng vào đại học A...

Cố Từ Viễn liếc nhìn tôi nhưng tôi không thèm để ý đến cậu ta.

Tôi ghét nhất là bị người khác lừa. Tô Quân Lương, Cố Từ Viễn, hai người đã phạm đại kỵ rồi!

Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, đến sân ga thì chỉ còn hai phút nữa là tàu chạy. Cảm giác mùi máu tanh trong cổ họng, tôi bị Cố Từ Viễn kéo lên tàu, chen chúc trong khoang tàu chật cứng, không khí ngột ngạt, nồng nặc.

Điều khiến người ta suy sụp nhất là những người bán tất. Họ giống như lên cơn thần kinh, ra sức kéo tất đến mức không thể kéo được nữa, sau đó hét lên:

- Hãy xem đây, tất của chúng tôi rất đặc biệt.

Ngồi trong khoang tàu này đúng là khiến người ta sống không bằng chết.

Bánh tàu cọ sát với đường ray phát ra âm thanh inh tai. Tôi dựa vào cửa sổ, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

Tôi không nói chuyện với Cố Từ Viễn. Cậu ta cũng im lặng nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ. Rồi đột nhiên cậu ta khẽ nói:

- Tống Sơ Vi, mình đã từng nhìn thấy cậu khóc.

Trong tiếng ồn ào hỗn độn, giọng nói của cậu ta rất khẽ nhưng lại truyền vào tai tôi rất rõ rệt.

Tôi gườm gườm nhìn cậu ta, dĩ nhiên là tôi biết điều này, tên khốn nào đã làm cho tôi phải khóc, cậu ta vẫn nhớ chứ.

Cậu ta hướng mắt nhìn về phía nào đó, không nhúc nhích:

- Không phải cái lần mình vứt ô của cậu...

Cậu ta quay sang nhìn tôi, nở nụ cười ấm áp.

- Có một hôm trời mưa, mình đi ra cổng trường, đang chuẩn bị gọi xe thì nhìn thấy mẹ Quân Lương lái xe đến đón cô ấy. Cô ấy bảo cậu lên xe nhưng cậu không chịu...

Chuyện mà cậu ta nói tôi vẫn còn nhớ.

Là một cô giáo, thông thường mẹ tôi vẫn chọn cách giảng đạo lý để nói chuyện với một đứa bướng bỉnh như tôi, có điều... cũng có ngoại lệ.

Lần duy nhất mẹ đánh tôi là vì tôi lấy tiền mẹ để trên bàn ăn đi mua truyện tranh...