Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)

Posted at 25/09/2015

925 Views



_Thì đó! Tự nhiên tại cái vụ mối mai làm gì mà bà với tui lại trở mặt thành thù. Cho nên... Tui quyết định... - Di chợt trầm ngâm.

_Gì?

_Haizz... Tui sẽ cạnh-tranh-công-bằng-với-An-để-chinh-phục- Dolly! Dù bà có cản trở thế nào nhưng tui tin bằng tấm chân tình của tui thì "Có công mài sắt, có ngày nên xà ben" thôi! - Di gật gù.

_Ông hay quá ha! Học sinh xuất sắc trường Thanh Du mà đến câu tục ngữ quen thuộc thế cũng sai nữa! Ưm, nhưng mà ông nói cũng...có lý! Tại sao mấy chuyện vặt vẳn đó lại khiến tụi mình hiềm khích nhau? Thôi, Samuki nha! Tui hứa, tui hông đứng về phe ai cả! Không giúp ai cả! Thế là công bằng hết hen! - Tôi liêu xiêu vì cái lý luận chuẩn không cần chỉnh của Hạ Khánh Di.

_Bà hứa nha! Quân tử đó! Được rồi! Samuki hoà bình, hữu nghị, hợp nhất! Bắt tay làm huề cái coi! - Di chìa cái tay đầy bọt xà bông ra.

Tôi đưa tay ra rồi thụt lại:

_Thôi đi! Tay ông xà bông không hà! Giơ cờ trắng tượng trưng được rồi! Tui giơ nè! - Tôi nói và giơ cái khăn lau tay màu trắng lên.

Di ngó qua ngó lại xung quanh tìm khăn trắng, không có. Cậu bèn xách hai cái nách con chó trắng tinh đang run cầm cập lên thay thế.

_Được rồi nhé bà!

_Ừ, thôi xả con chó lẹ lên! Nó run như cầy xấy rồi kìa! - Tôi mếu máo nhờ Di xối nước cho sạch con cún lại.

Chúng tôi cười hí hố bắt tay làm hoà. Kể từ đó, tôi không xen vào ba cái vụ tình cảm lằn nhằn đó nữa. Đúng là khỏi mích lòng ai! Sướng!

Kết thúc Hiệp cuối: Tắm chó

Sau sự giác ngộ kịp thời của Di và tôi, Thế chiến đã thực sự kết thúc.

Thành tích:

+"Ngâm dấm" con chó hơn nửa tiếng dưới lớp bọt xà bông.

+Dọn sạch chiến trường đã bày ra.

+Kí hiệp ước "Giờ-né-vờ" , hoà thuận, không gây chiến với nhau nữa.

Tỉ lệ thương tật:

+Hạnh Phúc: nguy cơ trụi lông và cảm lạnh là không thể tránh khỏi.(60%)

+Hết gần một chai xà bông tắm chó. (80%)
+Tốn gần cả khối nước chỉ để xả sạch lớp xà bông đó.

Kết thúc: vô cùng mỹ mãn khi cả hai đều nhận thức được tai hại của chiến tranh: Không chỉ tổn thất về tiền của mà thiệt hại về người và vật cũng là rất lớn. Hoà bình vĩnh cửu! Hoà bình muôn năm!

Cuối cùng, sau một ngày dài đăng đẳng với nhiều biến động không thể lường trước, tôi cũng nói "say goodbye" được với nó.

Đám bạn về trong ồn ả. Trời bắt đầu đen kịch, những ngôi sao gần trái đất đang nháy lên những tia sáng đẹp mắt. Không gian thanh mát vè vợn. Mọi thứ như chìm sâu vào một lòng đại dương rộng lớn.

Tạm biệt lũ bạn trong niềm vui. Biết rằng sau đó sẽ là một màn "kỉ luật" của mẹ nhưng tôi vẫn vui vẻ đón nhận vì mẹ chưa bao giờ trách phạt tôi khắc khe. Hình phạt chỉ là cắt phân nửa tiền tiêu vặt trong tháng này. Kể cũng hơi tiếc một tý nhưng cũng không sao, nhiêu đó còn chưa đền đủ mấy thứ tôi đã làm hư hại. Tính ra ngày hôm nay là một trong những ngày vui nhất mà tôi nhớ mãi chứ bộ.

Tôi điểm lại từng sự kiện một lần nữa:

+Đi lãnh thưởng bị em chỉa lấy xe.

+Trưa về bị giựt đồ và gặp Chí Linh.

+Sau đó đụng vào xe của tên thiếu gia đáng ghét.

+Bàn kế hoạch với Dolly và bị Di phát hiện.

+Chiều, chơi một trận "đại chiến tả-pín-lù" với tên khỉ vàng đó rồi lại kết thúc trong hoà bình.

+Cuối cùng là bị mẹ phạt đứng úp mặt vô tường sám hối nãy giờ.

Oa, còn sót cái gì hông ta? Đúng là một ngày "dữ dội" của tôi. Hic, quá trời biến cố luôn!

Để xem, hình như Di nhắc tôi đừng có làm cái gì mà tôi quên mất! A! Đừng chat với cái nick mới nữa!

Ngẫm lại mọi thứ đều quá kịch liệt! Ôi thôi, thật như đống xà cừ! Rối ren thật nha! Tạm thời tổng kết lại nhiêu đó. Bây giờ tôi mệt rồi! Đi tắm và thăng thôi! Ôi, giường ơi, chờ chị nhé!



Chương III. Cậu là một ngôi sao


One.

Vụ đụng độ rắc rối

***

Nắng Sài Gòn vào mùa hạ. Cánh phượng trên những con đường và một không khí oi ả. Tiếng xe cộ náo nức, người qua lại nườm nượp. Phố đông, chật chội nhưng náo nhiệt. Tiếng kèn, tiếng nói, tiếng nhạc xập xình trên những con đường làm nên một vẻ xa lạ với một con người đến từ một xứ sở văn minh khác - một phong cách Việt Nam làm con người ta choáng ngợp.

Một thiếu niên tuấn tú đang đi dọc theo những con đường sầm uất của phố thị, trên tay cậu là một chiếc máy ảnh Canon hiện đại. Chàng trai có mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đang say sưa ngắm nhìn phố xá sầm uất dưới vẻ đẹp bình dị không cố nguỵ tạo bằng vẻ tối tân hay sang trọng. Bản chất đúng với một đô thị năng động trên đà phát triển làm người thiếu niên phải say mê. Đây là nơi cậu đã nghe kể đến rất nhiều lần, là một phần quê hương mà cậu chưa hề biết tới. Hiện giờ cậu đã trực tiếp cảm nhận được nó, quả là khác với những điều đã được kể. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy! Đây mới đúng là Việt Nam.

Sự lịch lãm, sang trọng hằng ngày của cậu ấy được thay vào bằng phong cách trẻ trung và năng động: quần jean trắng, áo thun dài tay màu lam ôm sát vào người, ngoài khoác thêm áo ghi lê trắng, mũ lưỡi trai trắng và một cái kính to bản nâu, chân mang đôi bata trắng sọc đen dễ dàng chạy nhảy, thêm phần nhấn bằng tai nghe màu đen trên tai ngân nga những bản nhạc Âu Mỹ sôi động.

Hôm nay cậu vào vai một nhiếp ảnh gia nghiệp dư đang chụp những khoảnh khắc bình dị của cái thành phố nhộn nhịp này.

Vẫn như cảnh tượng cũ, mỹ nam luôn đi kèm với tai hoạ, nơi mà cậu đi qua để lại không ít "dư chấn" của mọi người vì mải mê chú ý đến cậu. Người thiếu niên chỉ lắc đầu cười trừ, cậu thích sự chân thật ở đây. Cứ thế mà tận hưởng một ngày thật vui trên đất nước xinh đẹp này.

***

Ở một công viên.

_ Cắt! Tôi đã bảo cảnh này cậu phải tỏ ra thật khó chịu. Gắt gỏng lên! Bị người khác bám đuôi mà! Cậu không hiểu tôi nói gì sao? - Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc chải sướt cao đạo mạo, dáng dấp to lớn, tay cầm một cuộn giấy đang quang quác chỉ trỏ cho một thanh niên đang đứng lóng ngóng bên cạnh.

Xung quanh ông, các vật dụng như phản quang, âm thanh, ánh sáng, máy phát điện và máy quay dàn trải đầy đủ. Đây đúng là quang cảnh của một đoàn phim lớn.

Nhìn băng rôn tuyên truyền, có lẽ bộ phim họ đang quay mang tên là "Hoàng tử truyện tranh". Xung quanh hiện trường ban sáng còn khá vắng vẻ, lác đác vài người đứng xem rồi lại đi. Không gian có phần buồn tẻ.

_ Xin lỗi đạo diễn, thực lòng vai diễn này quá khó để thể hiện. Nam chính không nói chuyện được mà chỉ biểu lộ qua ánh mắt, điều mà một sinh viên chưa ra trường như em không thể xử lý tốt được. Em e rằng... em... không gánh được nó. - Cậu thanh niên đó nhíu mày ái ngại, ánh mắt có phần bất lực mà e dè.

_ Ừm, tôi hiểu rồi. Thực sự khá khó khăn để tìm một diễn viên vào được vai này. Nếu dùng diễn viên đã dày kinh nghiệm thì không thể bắt họ "cưa sừng làm nghé" được. Vai Kay là một thiếu niên chừng 17 tuổi có tâm lý phức tạp, biểu cảm chủ yếu bằng đôi mắt, tôi cần một gương mặt mới nhưng có đủ trình độ để lột tả nó. Rất tiếc để nói là cậu không nhận được vai. Tôi xin lỗi! - Người đàn ông là đạo diễn ảo não trả lời, vỗ vai người thanh niên cảm thông.

_ Không sao ạ! Quả thật em rất thích vai này nhưng tiếc là mình vẫn chưa đủ bản lĩnh nhận một vai khó như vậy. Thôi, em xin phép về! Chúc đạo diễn Huy sớm tìm được diễn viên thích hợp. - Cậu mỉm cười hiền, cúi đầu chào người đạo diễn.

_ Cám ơn cậu đã tới casting. Mà nè, nếu cậu thấy ai trong trường hợp với vai thì nhớ giới thiệu cho tôi với nha! Nếu phim sau có vai hợp với cậu thì tôi sẽ nhất định mời cậu tham gia. - Đạo diễn kề vai cậu trai trẻ trìu mến.

_ Tất nhiên em sẽ giúp đạo diễn tìm ra người đó mà. Thôi, cảm ơn anh. Em về trước nha! - Cậu ấy cười đáp lễ và xốc chiếc ba lô để một góc mà rời đi...

Ring ring