Anh có thích nước Mỹ không
Posted at 27/09/2015
623 Views
“Từ giờ trở đi tớ không thèm quan tâm đến chuyện của cậu nữa, sống chết mặc kệ, chẳng liên quan gì đến tớ”, Trịnh Vi nói với vẻ giận dỗi.
Nụ cười trên môi Nguyễn Nguyễn tắt dần, “Chuyện hôm qua là tớ đã sai, không phải tớ đang xin lỗi cậu đó sao? Giận tớ thật hả?”. Thấy Trịnh Vi không nói gì, cô liền thở dài một tiếng, “Bọn mình ra ngoài nói chuyện đi”.
Trịnh Vi cầm cốc nước, miễn cưỡng đi theo Nguyễn Nguyễn ra ngoài, đến chỗ hành lang ít người qua lại, Nguyễn Nguyễn mới nói: “Thực ra tớ biết là cậu lo cho tớ, cậu không nghe sai, tớ cũng không nghe lầm, chỉ vì tớ không chịu thừa nhận mà thôi. Lúc đó trong lòng tớ không được vui nên nói hơi xẵng giọng, cậu đừng chấp”.
Thấy bạn nói như vậy, mọi giận dỗi trong lòng Trịnh Vi lại chuyển sang vẻ quan tâm, “Thế tức là anh ấy nói dối cậu thật à? Bọn cậu làm sao vậy, không phải vẫn rất yêu nhau đó sao, có chuyện gì vậy?”.
Nguyễn Nguyễn lấy tay gõ vào lan can rồi nói: “Thực ra tớ biết hai người xa nhau quá lâu sẽ rất dễ có chuyện. Thật đấy, nhưng tớ luôn tâm niệm rằng tớ và anh ấy đều có đủ sự chung thủy, chắc chắn cả hai sẽ đợi được đến ngày về với nhau. Tớ cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, tự nhiên tớ cảm thấy giữa hai đứa tớ chẳng có chuyện gì để nói, anh ấy bảo, “xxx ngốc quá, chân đi đôi tất khác màu mà không biết”, thực ra tớ rất muốn hỏi anh ấy, xxx là ai? Tớ kể, “Giảng đường trong Học viện bọn em, sau khi sửa sang trông có hồn hẳn lên”, anh ấy nói, “Anh có biết Học viện của bọn em trước đây thế nào đâu”… Cứ như thế, bọn tớ bắt đầu không hiểu những chuyện đang xảy ra xung quanh nhau, hàng ngày có bao nhiêu chuyện phải trải qua và bao nhiêu người xuất hiện bên người mình yêu nhưng bọn tớ đều không biết. Những lúc bọn tớ chán nản, những lúc vui, lúc buồn đều không có người kia ở bên cạnh, cả hai chỉ có thể gọi điện thoại, trước kia mỗi lần gọi điện là nói cả tối, chỉ mong kể hết mọi chuyện cho nhau nghe, dần dần càng nói càng ngắn, kể cho nhau nghe những chuyện xa lạ quả thực là vô vị. Những chuyện cả hai cảm thấy hứng thú chỉ còn là những kỷ niệm mà thôi, nhưng quá khứ dù đẹp đến đâu, nói mãi sẽ thấy nhạt nhẽo. Thế rồi tớ mới phát hiện ra rằng không ngờ tớ đang rất cố gắng tìm kiếm chủ đề, càng tìm càng không biết phải nói gì, tớ nghĩ chắc anh ấy cũng như vậy. Bây giờ bọn tớ gọi điện cho nhau, chỉ là thông báo cho người kia biết mình đang ở đâu, làm gì, nhưng anh ấy ngốc quá, ngay cả nói dối cũng không biết”.
Trịnh Vi cau mày, “Thế tức là Triệu Thế Vĩnh nói dối cậu thật? Nguyễn Nguyễn, sao cậu không tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ, xem xem rốt cuộc anh ấy giở trò gì?”.
“Không, tớ không muốn hỏi.” “Tại sao?”
“Vì tớ vẫn chưa muốn chia tay.”
“Đó là kiểu logic gì vậy?”, Trịnh Vi thắc mắc.
Nguyễn Nguyễn nói: “Có rất nhiều cái giống như quả bóng bay, nhìn thấy rất đẹp nhưng cậu không thể châm nó, chỉ cần châm vào nó sẽ nổ “đoàng” một tiếng và chẳng còn gì nữa. Tớ không quan tâm đến việc thỉnh thoảng anh ấy nói dối, thật đấy, chẳng sao cả, tớ chỉ sợ rằng bọn tớ ngày càng trở nên xa lạ với nhau. Thế Vĩnh là mối tình đầu của tớ và mong đó cũng là mối tình cuối cùng, tớ sẽ làm cho tình yêu của bọn tớ được nồng thắm như xưa, hiện tại chỉ mong anh ấy không nhận ra vết rạn nứt này. Thực ra là hôm đó tớ không được vui, Vi Vi, thông cảm nhé”.
Trịnh Vi uống một ngụm nước, “Thật chẳng hiểu bọn cậu nghĩ gì nữa. Nhưng nói thực, tớ cũng giống cậu, chỉ mong khi đã yêu một người thì cứ được yêu như thế cho đến hết cuộc đời, chỉ đơn giản vậy thôi, thật tuyệt biết bao”.
Kỳ nghỉ Quốc khánh năm đó, Nguyễn Nguyễn một mình ngồi tàu đến thành phố Triệu Thế Vĩnh đang học đại học, Hà Lục Nha đi thăm anh bạn trai mới tốt nghiệp, đang làm giáo viên dạy cấp ba ở quê, Duy Quyên và Trác Mĩ về nhà, ngay cả Tiểu Bắc dạo này cũng nghiện hình thức du lịch ba lô, tụ tập được một đám bạn qua mạng, cùng đi du lịch Vân Nam. Lúc đầu Trịnh Vi định về nhà nhưng lại không muốn để Trần Hiếu Chính ở lại một mình nên đành phải ở lại.
Hôm Tiểu Bắc lên đường, Trịnh Vi ôm chặt cô bạn, tỏ vẻ nức nở nói: “Trư Bắc, cậu cũng đi rồi, để lại một mình tớ ở phòng bảy ngày, tớ biết làm thế nào bây giờ?”.
Tiểu Bắc lục lọi trong phòng một hồi lâu, lôi ra một chiếc búa tự làm trong giờ học cơ khí, nhét vào tay Trịnh Vi nói: “Nếu có kẻ địch, cần thiết thì cậu dùng cái này. Thôi, bảo trọng nhé”. Nói rồi hăm hở ra đi, chỉ để lại một mình Trịnh Vi, muốn khóc mà không có nước mắt.
Thời gian nghỉ Quốc khách, Trần Hiếu Chính tranh thủ làm mô hình cho một công ty trang trí nội thất, đây là công việc làm thêm đem lại nguồn thu nhập chính cho anh. Trịnh Vi cũng không dám quấy rầy, đành ngồi bên cạnh làm thợ giúp việc, mặc dù không giúp được gì nhưng ít nhiều ban ngày hai người cũng có bạn để nói chuyện. Nhưng đêm đến, cô phải quay về căn phòng ký túc vắng vẻ lạnh lẽo, giờ mới phát hiện cả dãy ký túc xá nữ gần như phòng không nhà trống, đặc biệt sau khi tắt điện, trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đêm đầu tiên cô không ngủ được, liền đặt cây búa Trư Bắc tặng xuống cạnh gối, lấy chăn trùm kín mặt, chỉ có đôi tai, như chú nai con lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Thỉnh thoảng có tiếng sột soạt bất thường, các chuyện khủng bố và những câu chuyện ma mà cô đọc từ nhỏ đến lớn lần lượt hiện về trong đầu, cô cảm thấy trong bóng đêm, luôn có một bộ mặt gớm ghiếc đang rình rập ở ngoài màn.
Mãi mới mơ màng đi vào giấc ngủ, đột nhiên Trịnh Vi láng máng nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì thầm trước cửa phòng, thỉnh thoảng còn có tiếng động. Cô liền tỉnh giấc, nín thở lắng nghe, hình như đúng là có người đang lén lút làm gì ngoài cửa, không biết giở trò gì, sau một hồi nghe ngóng, tiếng nói chuyện đó có cả nam cả nữ, cả hai đều nói rất nhỏ.
Chân lông trên người Trịnh Vi đều dựng đứng lên, cô lén nhìn đồng hồ đầu giường, hơn hai giờ đêm, tại sao vẫn còn người đứng nói chuyện ở lan can, càng không thể có sinh viên nam xuất hiện ở ký túc xá nữ. Nhưng rõ ràng tiếng nói chuyện đó là có thật, đôi tai cô không thể nghe nhầm, cô dám khẳng định rằng tiếng nói đó xuất phát ở ngay cửa phòng cô. Lẽ nào cô xui xẻo đến thế thật sao, bị Trư Bắc rủa trúng đầu, đêm đầu tiên ngủ một mình đã có chuyện xảy ra? Âm thanh đó, không biết là có ý đồ gì hay định đột nhập vào phòng cướp bóc? Trong phòng đồ đạc đáng giá không nhiều, đáng giá nhất là cô mà thôi, nếu đám côn đồ đó không những cướp đồ mà còn tiện thể làm nhục cô thì cô phải làm gì? Cô quờ quạng tìm cây búa trên đầu giường, Trư Bắc vốn chẳng phải là người khéo tay, đây chắc là sản phẩm đầu tay của nàng ta, quai búa mỏng manh lắm, chẳng ăn thua, Trịnh Vi thầm nghĩ thế, khắp người lạnh toát, chỉ còn nước run lẩy bẩy trong chăn mà thôi.
Sau một hồi sợ hãi, đột nhiên Trịnh Vi trấn tĩnh lại, cô là ai? Cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long, thà xông ra một mất một còn với chúng còn hơn là nằm trên giường run rẩy, cô phải xem xem kẻ đang đứng ngoài cửa phòng cô là người hay ma. Nghĩ đến đây, cô bất chấp mọi nỗi sợ hãi, cầm cây búa lên rón rén xuống giường, đi chân đất về phía cửa, nín thở ghé sát tai vào lắng nghe, chỉ thấy có tiếng con trai giục, “Mau lên, mau lên”.
Cô bất ngờ đẩy mạnh cửa ra, giơ cao cây búa xông tới. Đúng là ngoài cửa có hai bóng đen thật, Trịnh Vi hét lên một tiếng, thấy hai bóng đen đó cũng hét lên, dường như còn bất ngờ hơn cả cô.
“Ai đó?” Nhờ ánh sáng ngoài hàng lang Trịnh Vi định thần nhìn lại, hai bóng đen đó là một nam một nữ, cô nàng mặc quần áo ngủ chính là cô bạn học khoa Vật lý Điện tử trên cô một khóa ở cạnh phòng cô, còn anh chàng kia trông rất lạ.
“Làm trò gì vậy?” Cây búa của Trịnh Vi vẫn chưa hạ xuống, cô chưa kịp nghĩ đến việc sao giờ này còn con trai ở đây, chỉ đoán chắc bọn họ chẳng làm chuyện gì tốt đẹp, lén lén lút lút, khiến cô hết hồn.
Rõ ràng anh chàng kia cũng giật bắn mình, ấp úng nói: “Bọn mình phơi… phơi quần áo!”.
“Hai người có bình thường không hả, đêm hôm phơi quần áo gì?” Trịnh Vi ngó đầu ra xem, lại càng lộn ruột hơn, vắt ngay trước cửa phòng cô là một chiếc quần đùi của con trai. Giờ thì cô đã hiểu, rõ ràng là đôi uyên ương này tranh thủ thời gian mọi người trong phòng cô nàng đi vắng, giở trò thất đức trong phòng, không hiểu tại sao nửa đêm nửa hôm lại đi tắm giặt. Cô nàng kia không dám phơi quần đùi của người yêu trước lan can phòng mình, tưởng rằng phòng bên không có người, bèn phơi cái của nợ ở đó, kể cả người khác nhìn thấy, cũng chẳng liên quan gì đến cô nàng.
“Có nhầm không đấy, hai người làm trò gì thì cũng mặc hai người nhưng sao để phòng chúng tôi bị mang tiếng oan. Thật quá đáng quá, tôi phải để cô quản lý ký túc xá giải quyết vụ này mới được!”, Trịnh Vi đã bớt sợ, lưng cũng ưỡn thẳng hơn.
Đôi uyên ương đó năn nỉ hết lời, ai cũng biết nếu gọi cô quản lý ký túc xá đến thật thì sự việc sẽ bung ra hết, ngang nhiên đưa bạn trai về phòng để ngủ, chuyện này chắc chắn sẽ bị nhà trường kiểm điểm, chưa nói đến việc mang tiếng với mọi người.
Trịnh Vi quát một hồi, để bọn họ thu hết đồ đạc trước cửa phòng mình, cuối cùng cũng không gọi cô quản lý ký túc xá đến giải quyết. Mặc dù hai người này hơi quá đáng nhưng cũng chỉ tranh thủ cơ hội để gần nhau mà thôi, tha được thì nên tha, hà cớ gì phải để họ thân bại danh liệt?
Cô đóng chặt cửa lại, hình như vẫn chưa hết sợ, cũng chẳng quan tâm đến việc bây giờ là mấy giờ, liền gọi ngay điện thoại cho Trần Hiếu Chính, nghe thấy giọng anh vẫn còn đang ngái ngủ, mới thấy yên tâm, sụt sịt kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.
Trần Hiếu Chính nghe xong, phản ứng đầu tiên là “Đầu óc em sao vậy, nếu là trộm thật thì sao, em xông ra để mà chết à? Bây giờ em mới biết gọi điện thoại, sao vừa nãy không gọi?”.
Trịnh Vi khóc, “Em không biết, em không ở chỗ quỷ quái này nữa đâu”.
Hôm sau, Trịnh Vi xách một túi du lịch căng phồng, vai đeo ba lô, hăm hở sang phòng Trần Hiếu Chính. Vừa nhìn thấy cô lỉnh kỉnh đồ đạc, Trần Hiếu Chính khóc dở mếu dở, “Em không định chuyển tất cả đồ nghề sang đây đó chứ?”.
Cô vừa nói “toàn bộ gia sản của em đâu chỉ có chỗ này” vừa đổ tất cả đồ đạc trong ba lô ra giường Trần Hiếu Chính. Anh liếc nhìn, từ dép, quần áo ngủ, bàn chải đánh răng, khăn mặt đến lọ lọ chai chai của con gái, cái gì cũng có.
“Chắc chắn là em sẽ ở chỗ anh?”, Trần Hiếu Chính lại tỏ ra nghi ngờ lần nữa.
Trịnh Vi lập tức xị mặt xuống, nói: “Anh không thích à? Em cũng không còn cách nào khác, sự việc xảy ra đêm hôm qua suýt nữa làm em mắc chứng tâm thần phân liệt”.
“Nhưng em là con gái mà ở phòng anh, nếu mọi người biết, e rằng sẽ không hay.”
“Thế thì làm thế nào, ở đây em không có họ hàng nào cả, trước khi mọi người trong phòng trở về, kiểu gì em cũng không về phòng nữa đâu. Nếu anh không cho em ở đây, em sẽ ngồi suốt đêm ở hàng internet.”
Trước thái độ kiên quyết của cô, Trần Hiếu Chính đành nói với vẻ bất lực, “Đêm hôm khuya khoắt ra hàng internet lại càng chẳng ra làm sao cả. May mà phòng cũng chỉ còn lại anh và lão Trương, lão Trương đã mấy ngày nay không thấy tăm tích đâu, nếu em cứ đòi ở đây thì cứ việc ở, mọi người nói gì thì cũng mặc kệ.”
Trịnh Vi lấy tay huých Trần Hiếu Chính một cái với vẻ mờ ám, “Đừng ra vẻ như phòng bọn anh chưa có con gái đến ngủ qua đêm bao giờ, không phải thỉnh thoảng đồng chí giường trên giường anh lại đưa bạn gái về ngủ đó sao?”.
Như tất cả các trường đại học khác, công tác quản lý ký túc xá nam ở trường G không chặt chẽ như ký túc xá nữ, mọi người không còn thấy lạ trước việc thỉnh thoảng có cô ngủ lại ở phòng bạn trai. Trước đây có lần Trịnh Vi đến tìm Trần Hiếu Chính vào buổi sáng, nhìn thấy một cô nàng mặc quần áo ngủ bò từ giường trên xuống, mặt mày tỉnh bơ cầm bàn chải ra ngoài đánh răng, khiến cô tròn mắt vì ngạc nhiên. Từ trước đến nay cô tự nhận mình không sợ trời không sợ đất nhưng trước đây ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện này, trước mặt bá quan văn võ mà ngủ với nhau, thật xấu hổ biết bao. Nếu đêm qua không hết hồn vì chuyện đó, chắc chắn cô sẽ không nghĩ đến việc ngủ ở phòng anh, cô thầm nghĩ chỉ vì cô bị tình thế ép buộc, tạm thời ngủ ở phòng anh, về bản chất khác hẳn cô bạn gái của anh chàng giường trên. Nói như Tiểu Bắc là từ trong ra ngoài đều trong trắng như tuyết.
Nghĩ đến đây, cô lại ranh mãnh hỏi: “Anh Chính, ngày trước cô bạn gái của anh bạn giường trên ngủ ở đây, ban đêm anh có nghe thấy gì không?”.
Trần Hiếu Chính nhìn cô với vẻ coi thường, “Ai vô duyên như em, đang yên đang lành nghe cái đó làm gì?”.
“Nửa đêm yên tĩnh biết bao, người giường trên người giường dưới, mà em không tin là anh không tò mò, không nghe thấy gì”, cô hỏi với vẻ dò xét.
Trước cái nhìn tinh quái của Trịnh Vi, Trần Hiếu Chính thấy hơi ngượng ngùng, “Thỉnh thoảng nghe thấy một tí… Em đừng hỏi mãi chuyện đó được không, không nói được chuyện gì lành mạnh hơn à?”.
Trịnh Vi lẩm bẩm, “Không nói mới là không lành mạnh”.
Ban ngày Trần Hiếu Chính vẫn miệt mài với công việc lắp ráp mô hình của mình, Trịnh Vi ngồi bên cạnh nhìn anh làm, bất giác mép khẽ nhếch lên. Trước kia nghe nói, người đàn ông có sức hấp dẫn nhất là khi họ tập trung vào công việc, cô vẫn không tin, đến giờ mới biết quả là không sai.
Thực ra một mô hình kiến trúc trước khi thành hình cần có không ít các khâu lặt vặt, trong lĩnh vực này Trần Hiếu Chính rất khéo tay, điều này có liên quan mật thiết với sự tỉ mỉ và nhẫn nại của anh, nếu đổi sang người vụng về như cô, chắc chắn sẽ làm ít hỏng nhiều.
Buổi tối hai người ăn cơm ở nhà ăn lớn, trong thời gian nghỉ Quốc khánh, một số bàn phục vụ sinh viên đã đóng cửa, các món để lựa chọn cũng ít, hai người ăn qua loa cho xong bữa, cô lại theo anh về ký túc xá, anh bận việc anh, cô ngồi chơi điện tử ở máy vi tính của lão Trương.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ ba mươi phút, Trần Hiếu Chính ngẩng đầu lên, dụi mắt xem giờ, “Muộn thế này rồi, chắc là lão Trương không về đâu, em mau đi tắm đi”. Trịnh Vi ngoan ngoãn nói vâng rồi lục lọi một lúc trên giường Trần Hiếu Chính, ôm đống quần áo cần thay rồi đi vào nhà tắm, vừa cởi quần áo thì nghe thấy có người khẽ gõ cửa nhà tắm.
Trong phòng chỉ có hai người, lúc này anh gõ cửa, rốt cuộc là định làm gì? Đột nhiên Trịnh Vi đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, lắp bắp hỏi: “Gì… gì vậy?”.
Dường như cô nghe thấy anh khẽ ho mấy tiếng ngoài cửa, “Đồ… đồ của em rơi rồi”.
“Vậy hả?” Cô liếc vào các vật dụng cá nhân đang treo trong nhà tắm, bộ quần áo ngủ có điểm những bông hoa li ti, khăn tắm, dầu gội đầu, sữa tắm và sữa rửa mặt, không thiếu thứ nào. Cô cúi đầu nhìn mình đang trần như nhộng, cảnh giác nép vào sau cửa, “Anh nói dối, em chẳng rơi gì cả!”. Cô nhớ đến bài hát thiếu nhi hồi còn nhỏ, con sói già đứng ngoài cửa đóng giả là bà mẹ dụ dỗ chú thỏ con mở cửa, không mở không mở ta không mở, mẹ chưa về, ai đến cũng không mở.
Thấy cô nói vậy, không chịu được nữa anh bèn nói toạc ra, “Dối em? Anh dở hơi à! Quần lót của em rơi ra ngoài rồi đây này, không lấy thì mặc đấy!”.
Mặt Trịnh Vi liền đỏ lựng như trái gấc chín, cô kiểm tra lại một lần nữa, đúng là thiếu cái đó thật, cô kêu thầm trong bụng, xấu hổ chết đi được, trước lúc đi tắm sợ anh nhìn thấy, cô đã cố tình lấy khăn mặt gói quần lót lại và chạy vội vào nhà tắm, chắc là do gói không chặt, chạy lại vội vàng, nó rơi ra khỏi khăn mặt lúc nào cũng không biết, không ngờ bị anh nhặt được. Cô lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên ở phòng anh mà đã để xảy ra sự cố.
Trịnh Vi rón rén mở hé cửa, thò một tay ra, túm lấy món đồ rồi thụt ngay vào trong, đóng chặt cửa, lắc lắc đầu, chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi, chẳng có gì chẳng có gì cả, cô mở nước, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Ra khỏi nhà tắm, cô vẫn cúi đầu vì còn ngại chuyện vừa nãy, anh đang tựa người vào giường đọc sách, thấy cô đi ra, bèn nói: “Cái thói bừa bãi của em mãi không sửa được”. Trịnh Vi cười giả lả cho qua chuyện, chắc anh cũng ngại nói nhiều về chuyện này nên cũng đi tắm luôn.
Khi anh từ nhà tắm đi ra, thấy cô ngồi thẫn thờ ở mép giường, không biết đang nghĩ gì. Anh vừa lấy khăn lau tóc, vừa hỏi: “Em làm sao vậy?”.
Trịnh Vi ấp úng khác hẳn ngày thường, “Anh định để hai đứa mình chen trên cái giường này à? Em ngủ một mình còn thấy chật, em hay giãy lắm…”.
“Anh ngủ giường khác, em ngủ giường anh”, Trần Hiếu Chính nói bằng giọng quả quyết.
“Không, không, anh vẫn ngủ giường anh, em ngủ giường khác cũng được...