80s toys - Atari. I still have

Anh có thích nước Mỹ không

Posted at 27/09/2015

621 Views

Nói rồi Trần Hiếu Chính lấy tay kéo cô, lần này đến lượt cô giãy ra, “Thích gây sự là gây sự, thích giảng hòa là giảng hòa, anh vẫn không chịu nói ra lý do, anh coi em là ai?”.

“Về rồi anh nói sau.” Trần Hiếu Chính cố nhịn, lại kéo tay cô lần nữa, cô đứng im không nhúc nhích.

“Em không chịu đi có phải không, thôi nhé.” Trần Hiếu Chính một mình bước đi, đi được vài bước thì quay đầu lại, lôi từ trong túi ra quyển Truyện cổ Andersen của cô, nhét vào tay cô, “À, quyển truyện này anh đọc xong rồi, gửi lại em, cảm ơn”.

Mãi cho đến khi Trần Hiếu Chính hòa vào dòng người nhộn nhịp, Trịnh Vi vẫn không thể tin rằng anh thực sự bỏ cô một mình trên đường phố như thế này. Cô muốn gọi anh lại nhưng chưa mở miệng nước mắt đã trào ra, đành nức nở ngồi lại. Giữa khu vực ồn ào náo nhiệt nhất trong thành phố, lần đầu tiên Trịnh Vi cảm nhận nỗi cô đơn trống vắng đến vậy.

Trịnh Vi vùi đầu xuống đầu gối khóc không ra tiếng, cho đến khi nước mắt cạn khô, tay vẫn ôm chặt quyển Truyện cổ Andersen đó. Tại sao trong truyện cổ tích không nói hoàng tử bỏ đi rồi, công chúa phải làm thế nào? Cô có linh cảm rằng cốt lõi vấn đề nằm ở quyển truyện này, đột nhiên cô như sực nhớ ra điều gì vội giở ra xem, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô đã tìm thấy một bức ảnh nhỏ kẹp giữa quyển truyện. Trong ảnh, cô bé Trịnh Vi mười bảy tuổi cười tươi như hoa, Lâm Tĩnh đứng bên cũng mỉm cười, một tay đặt lên vai cô.

Cánh cửa ký ức chợt mở ra, đó là bức ảnh chụp chung cuối cùng của cô với Lâm Tĩnh, địa điểm là miếu hội ở quê, khung cảnh nhộp nhịp sau lưng càng làm nổi bật vẻ tình cảm của đôi trai gái... Lúc đó Trịnh Vi chưa hề biết chữ “buồn” là gì. Ảnh chụp bằng máy ảnh nhà Lâm Tĩnh, nhờ người qua đường chụp, sau đó không lâu Lâm Tĩnh đi Mỹ, vì thế cô chưa từng nhìn thấy bức ảnh này. Sau khi đem cuốn Truyện cổ Andersen từ phòng Lâm Tĩnh về, cô vẫn đặt nó ở đầu giường, ngay cả mở ra xem cũng không dám, cô càng không thể ngờ anh lại kẹp nó trong quyển truyện.

Trịnh Vi sững sờ lật bức ảnh, phía sau là nét chữ gọn gàng vô cùng quen thuộc, “Tiểu Phi Long của tôi - LT ngày x tháng x năm 19xx”. Lâm Tĩnh viết thư pháp rất đẹp, ngay cả chữ viết bằng bút mực cũng rất rắn rỏi, làm sao cô không nhớ nét chữ này! Cô thẫn thờ ôm bức ảnh và túi xách trước ngực, vẫn không biết nên mừng hay nên tủi. Một thời tưởng rằng một người suốt đời sẽ ở bên mình nhưng rồi không nói câu gì mà bỏ ra nước ngoài, không phải cuối cùng anh đã để mất Tiểu Phi Long đó sao? Giống như Trần Hiếu Chính để mất cô giữa đường.

Nhớ đến Trần Hiếu Chính, đột nhiên cô mới vỡ lẽ ra rằng lẽ nào đây chính là nguyên nhân khiến anh hậm hực không vui hay sao? Anh nhìn thấy bức ảnh này nên bực mình ư? Có phải ghen không, lẽ nào một người lạnh lùng ít biểu lộ tình cảm như Trần Hiếu Chính lại ghen vì cô ư? Có thể như thế không nhỉ? Bản thân cô cũng không dám khẳng định.

Nhưng tại sao anh để một mình ấm ức trong lòng mà không hỏi cô cho ra lẽ? Nếu cô cũng tìm thấy một bức ảnh như thế này trong đồ vật của anh, cô sẽ không hề do dự mà hỏi ngay cho rõ vấn đề. Tiếc rằng anh không phải là cô. Cô tự hỏi mình, nếu anh chất vấn cô, cô sẽ trả lời thế nào? Nói bức ảnh này là một sự hiểu lầm mà thôi à? Không, không thể, cô sẽ không nói như thế, cô sẽ nói với anh rằng người trong bức ảnh này là người con trai một thời cô quý mến, kể cả anh đã rời xa cô mà không một lời từ biệt nhưng anh vẫn là một trong những người quan trọng nhất trong trái tim cô, đây là một ký ức cô không thể và cũng không muốn xóa mờ; chỉ có điều, hiện giờ Trần Hiếu Chính mới là người mà Tiểu Phi Long một lòng một dạ yêu thương, cô muốn được cùng anh đi hết cuộc đời, cô sẽ không nói dối người cô yêu.

Rất nhiều lần Trịnh Vi cũng cảm thấy lạ, tại sao sau khi mất Lâm Tĩnh, cô lại có thể yêu được Trần Hiếu Chính nhanh đến vậy, lẽ nào tình cảm của cô dành cho Lâm Tĩnh lại không chịu được thử thách đến thế ư? Thực tế là trong những năm qua, cô thường nhớ đến Lâm Tĩnh, không biết anh sống ở Mỹ thế nào, có cô đơn không? Cô đã từng yêu anh, anh còn gần gũi với cô hơn cả người thân, vì thế sau một thời gian ngắn ngủi trách anh, trong cô không còn sự giận hờn mà là nỗi nhớ và nỗi canh cánh bên lòng trước sự ra đi không một lời từ biệt của anh. Cô không thể nói tình cảm của cô đối với Lâm Tĩnh là sự ngộ nhận nhưng nếu người đi sang Mỹ là Trần Hiếu Chính - ngay cả nghĩ cô cũng không dám, nhưng có thể khẳng định rằng cô sẽ hận anh, suốt đời không thể tha thứ cho anh!

Tiếc rằng anh không hỏi - nếu anh thực sự ấm ức vì chuyện này, ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho cô. Trịnh Vi lau những giọt nước mắt còn chảy dài trên má rồi đứng dậy, sụt sịt một lúc rồi đi đến chỗ đổi xe bus. Cô nhớ đường không tốt, đoạn đường này có quá nhiều chỗ rẽ giống nhau, cô phải vòng đúng một vòng mới tìm ra được trạm xe bus.

Khoảng năm phút sau, Trần Hiếu Chính thở hổn hển chạy lại chỗ cũ nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Vi đâu. Anh nắmchặt tay mình với vẻ thất bại, cô đã bỏ đi, anh không thể ngờ rằng khi cô không đứng đợi anh, hóa ra anh cũng sợ hãi.

Đúng vậy, anh rất ấm ức, khi anh vô tình nhìn thấy bức ảnh đó, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chua chát. Trịnh Vi của anh cười thật ngọt ngào trong vòng tay người khác. Sao anh lại không biết lúc chụp bức ảnh này, Trịnh Vi vẫn chưa quen anh, tư thế của hai người trong bức ảnh mặc dù thân mật nhưng một tay khoác trên vai hoàn toàn cũng có thể là hành động của những người thân hoặc bạn bè thân thiết, kể cả đằng sau có hàng chữ “Tiểu Phi Long của tôi” cũng chỉ có thể chứng minh rằng đó là quá khứ của cô, anh không thể điều khiển quá khứ.

Trần Hiếu Chính hoàn toàn có thể tin rằng tình cảm mà Trịnh Vi dành cho anh sâu đậm hơn người trong bức ảnh, từ sân bóng rổ dưới ánh trăng đến những cử chỉ thân mật sau này, vẻ thẹn thùng và bẽn lẽn của cô hoàn toàn không phải giả tạo. Rốt cuộc điều gì đã làm tổn thương một Trần Hiếu Chính kiêu hãnh? Đó là lúc cô đưa sách cho anh, ánh mắt nâng niu do dự hay vẻ điềm đạm thực sự trong đôi mắt chàng trai có cái tên “LT” đó? Vẻ điềm đạm xuất phát từ nội tâm là điều mà Trần Hiếu Chính khát khao nhưng không thể có. Anh kiêu ngạo, bình tĩnh nhưng điều duy nhất anh không có là vẻ điềm đạm của “LT” - đó chính là sự tự tin bẩm sinh. Thậm chí anh còn để ý thấy anh ta có một đôi tay thon dài và rất đẹp, đôi tay này giống tay Trịnh Vi biết bao, chỉ có những người được sống trong môi trường đầy đủ mới có được đôi tay như thế.

Tối hôm qua, Trần Hiếu Chính đối diện với tấm ảnh này, trằn trọc suy nghĩ không biết chủ nhân của tấm ảnh này đã đi đâu. Nếu người đó vẫn còn ở đây, liệu người hiện tại có được Tiểu Phi Long có phải là anh hay không và anh có thể che chở cho đôi tay Tiểu Phi Long tốt hơn người đó hay không, không để cô phải chịu khổ vì anh, anh có làm được hay không? Anh cảm thấy tuyệt vọng vì không dám khẳng định điều gì và quan trọng hơn là anh phát hiện thấy mình tự ti đến mức không dám hỏi cô chuyện này. Vũ khí cuối cùng của anh là lạnh nhạt với cô, để tự lừa dối rằng trong trái tim anh cô không đến mức quan trọng như thế.

Nhưng anh đã lầm.

Trịnh Vi về đến trường, đúng lúc bạn bè cùng phòng đang tụ tập đi ăn lẩu, sáu người đến quán lẩu ở cổng phụ của trường, gọi một bàn đầy ắp các món nhúng, Tiểu Bắc còn mua thêm cả một thùng bia được giảm giá ở siêu thị gần trường cho kinh tế.

Bữa lẩu cay xè khiến mấy người vừa ăn vừa xuýt xoa, Trịnh Vi bất chấp uống một hơi bia dài đến nỗi bị sặc, cô vội lấy giấy ăn lau khóe mắt. Mặc dù cô vẫn sôi nổi nói cười như mọi bận nhưng Nguyễn Nguyễn vẫn cảm thấy sau khi cô đi chợ sách cùng Trần Hiếu Chính về, tâm trạng có gì đó bất thường, nhưng giữa lúc đông người nên cũng không vội hỏi ngay.

Trong số Lục đại Thiên Hậu, ngoài Hà Lục Nha, còn lại tửu lượng đều không đến nỗi tồi, chẳng mấy chốc thùng bia đã vơi đi nửa già, họ bắt đầu tán gẫu. Đến lượt kể chuyện cười, Trịnh Vi và Tiểu Bắc đều là hai cây hài xuất sắc, Tiểu Bắc lớn tiếng kể một câu chuyện cười hơi sex, mấy người cười nghiêng ngả.

“Trư Bắc, cậu sexy thật đấy!”, Trịnh Vi tựa vào Nguyễn Nguyễn cười ngặt nghẽo.

Tiểu Bắc nói: “Gì vậy, người như tớ giống như quả chuối, vỏ màu vàng, ruột lại trắng ngần, cắn một miếng, thơm nức, không giống như một số người, bề ngoài nhẵn nhụi, thực ra lại là quả trứng thối, đập ra, thối không thể ngửi được!”.

“Nói ai đó hả?”, Trịnh Vi chỉ vào Tiểu Bắc mắng, “Tớ thấy cậu chính là quả sầu riêng, hôi nhất là cậu!”.

“Sầu riêng có người thấy hôi nhưng có người lại thấy là thứ quả thơm nhất trên thế gian.” Trác Mĩ tiếp lời, “Ví dụ như tớ, tớ cảm thấy rất thơm, ha ha…”.

“Cậu thì cái gì chả thơm”, Duy Quyên lườm Trác Mĩ một cái,

“Tớ thích quả lựu, bóc ra từng hạt từng hạt, con gái phải biết để ý nhiều vấn đề”.

Trịnh Vi ôm đôi má đỏ ửng của mình, cười trừ, “Thế chắc chắn tớ là táo đỏ, vừa đẹp lại vừa ngon, Lục Nha là quả hồng, chín rồi nên không được bóp mạnh, Trác Mĩ là quả chôm chôm…”.

“Sao lại thế?” Ngay cả người dễ tính như Trác Mĩ cũng không chịu.

“Cậu giống quả chôm chôm, vừa nhìn đã thấy rất Á Đông.” Mọi người đều cười, Trịnh Vi lại nói tiếp: “Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta là nhân sâm, mọi người đều muốn ăn nhưng không phải ai cũng ăn được, chỉ béo tên khỉ Triệu Thế Vĩnh thôi”.

Nguyễn Nguyễn liền cười, “Cậu chỉ bẻm mép thôi, theo tớ, con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, trong quá trình bóc chàng sẽ không ngừng làm cho cậu phải chảy nước mắt, cuối cùng cậu mới biết rằng hóa ra hành tây không hề có trái tim”.

Trịnh Vi sững người một lát, “Hoàng tử hành tây không có trái tim... nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?”.

Duy Quyên đứng dậy, hai tay ấn xuống, “Mọi người nghe tớ nói, tớ thấy người đàn ông tốt nhất chính là loại hoa quả đắt nhất trên giá hàng. Rất ngon, nhưng cậu phải xem xem cậu có khả năng và thực lực để ăn nó không, mọi người đều là con em gia đình bình thường, không ai là hậu duệ của vương công quý tộc, vì thế đây chính là một ván cờ, quan trọng là mắt phải tinh, tay phải nhanh, dùng giá tiền hợp lý nhất để có lựa chọn tốt nhất. Bạn cũng đừng ngắm loại quả đắt nhất, mình không đủ tiền mua, đợi đến khi giảm giá thì cũng thối rồi và cũng đừng tham rẻ mua loại quả rẻ tiền, ăn một miếng nhè ra không kịp. Cách lựa chọn đúng đắn là tiến hành điều tra thị trường rộng rãi, tìm hiểu giá cả thị trường, lúc cần ra tay thì ra tay, dùng hết số tiền của mình để mua món đồ xứng đáng nhất”.

Tiểu Bắc vỗ tay nửa đùa nửa thật, “Lê đại sư, cậu nói thật là chí lý, bọn tớ lại được mở mang tầm nhìn”.

Trịnh Vi không hiểu, “Lê Duy Quyên, tớ thấy cậu nói không đúng, nếu tớ không thích ăn loại quả xứng đáng nhất đó thì sao, vẫn phải tìm cái mà mình thích chứ”.

Duy Quyên không chịu, “Đây chính là điểm ngốc của cậu. Thực ra loại quả dù vị có ngon, bề ngoài có đẹp đến đâu nhưng ăn vào cũng na ná như nhau mà thôi. Cậu xem cậu kìa, rõ ràng trong túi có tiền, có thể mua được loại quả nhập khẩu như Hứa công tử nhưng cậu lại mua hàng nội địa Trần Hiếu Chính”.

Lục Nha tặc lưỡi, “Trần Hiếu Chính không được à, tớ thấy anh ấy rất tuyệt, chỉ có điều hơi ít nói. Tớ nghe nói có rất nhiều cô thầm thích anh ấy đấy”.

“Cậu thì hiểu gì, giá trị có được nhờ so sánh, đúng là Trần Hiếu Chính không tồi, đối với rất nhiều người trong số chúng ta, anh ấy là thứ quả mà ta không đủ tiền mua, nhưng trong tình huống Trịnh Vi có nhiều vốn như thế, hoàn toàn có thể chọn được loại quả ngon hơn. Ví dụ, cậu nhìn Nguyễn Nguyễn, người ta thông minh, ai dám bảo Triệu Thế Vĩnh người yêu cậu ấy không phải là con nhà cán bộ to?”, Duy Quyên nói.

Nguyễn Nguyễn nói: “Cũng không thể nói như thế được, tớ tìm Thế Vĩnh là do tớ thích vị của loại hoa quả như anh ấy, tớ nghĩ Trịnh Vi tìm Trần Hiếu Chính cũng giống như thế và Trần Hiếu Chính ngoài điều kiện gia đình, không có điểm nào thua kém Hứa Khai Dương cả. Đàn ông chỉ cần có chí tiến thủ thì sẽ có tương lai, anh ấy thông minh và có tài như thế, sau này chắc chắn tương lai sẽ rất sáng sủa”.

Duy Quyên lắc đầu, “Nguyễn Nguyễn, cậu đừng quên rằng xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi”.

Cô vừa nói xong, mọi người đều im lặng. Rất lâu sau Nguyễn Nguyễn mới nói một câu, “Cậu nói cũng đúng, cuối cùng tuổi xuân sẽ tàn phai, với ai thời gian cũng công bằng như nhau, ai cũng chỉ có mấy năm trẻ trung xinh đẹp thế này thôi, không ai dám cược đâu”.

Tất cả đều là những cô gái đang độ tuổi hai mươi, ai không biết tuổi trẻ đáng quý, họ đều nghĩ về chuyện của mình. Trịnh Vi nghĩ đến Trần Hiếu Chính, lúc chiều trên đường về trường, cô đã thề rằng không đếm xỉa gì đến anh nữa, nhưng dần dần lại bắt đầu thấy hối hận, cô không nên bỏ đi nhanh như thế, nếu anh quay lại tìm cô thì sao? Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết phải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?

Trần Hiếu Chính yêu cô, mặc dù anh không nói, mặc dù cô không biết tình yêu của anh được mấy phần nhưng cô tin vào trực giác của mình.

Có thể cô khá ngốc nghếch, cô không nói được những điều triết lý như Duy Quyên nhưng cô biết rằng có những cái không thể suy tính như thế. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tại sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?

Cô không biết người khác yêu như thế nào nhưng tình yêu của cô là như vậy.

Và thế là Trịnh Vi đặt cốc bia trên tay xuống bàn, “Thôi đi, cái gì mà tuổi xuân rồi sẽ trôi qua, tớ cược một lần suốt đời!”.

Mọi người về phòng trong lúc dư âm của cuộc tranh luận vẫn chưa hết. Trịnh Vi là người đầu tiên đi tắm, cô cảm thấy hơi mệt, một ngày với nhiều tâm trạng nên chỉ muốn yên tĩnh nằm nghỉ, ngày mai, bất kể thái độ của anh thế nào, cô cũng phải tìm anh để nói cho rõ ràng.

Trịnh Vi vừa ra khỏi nhà tắm, Nguyễn Nguyễn ôm quần áo chuẩn bị thay đi vào, cô cười nói với Trịnh Vi, “Vi Vi, tớ uống nhiều quá, thấy hơi khát nước nhưng lại không muốn uống nước lọc, cậu xuống dưới tầng mua hộ tớ hộp sữa nhé”.

Việc này có gì là khó, Trịnh Vi vui vẻ nhận lời. Cô khoác tạm một chiếc áo, cầm tiền rồi chạy xuống dưới. Vừa xuống sân, cô nhìn thấy Trần Hiếu Chính đang đứng dưới gốc cây.

Cô bước về phía anh như người bị ma ám, đứng trân trân trước mặt anh, quên cả lên tiếng.

Mặc dù đã tắm nhưng Trần Hiếu Chính vẫn tinh ý ngửi thấy hơi bia, anh nói: “Lại uống bia rồi, ghét nhất em uống bia”.

Trịnh Vi cười hiền, “Đừng nói ghét em, nói một lần thích em đi”.

Anh cúi đầu không nói gì.

Cô lại bắt đầu lắc tay anh vùng vằng, “Nói đi, nói đi, hôm nay anh đã khiến em khóc, nói gì để em vui đi, một câu thôi”.

Anh ôm chặt lấy cô thay cho câu trả lời, anh ôm chặt quá, khiến cô tưởng mình nghẹt thở, cô ngốc nghếch nghĩ, nếu có thể cô muốn được chết trong lòng anh như thế này.

Lúc hai người ngồi trong khuôn viên tượng Mao Dĩ Thăng, Trịnh Vi gục đầu vào vai Trần Hiếu Chính, anh hỏi cô, “Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên”.

Trịnh Vi nói: “Nếu đổi anh thành em, để anh có những suy nghĩ của em, sống cuộc sống của em, chỉ cần một ngày thôi, có lẽ anh sẽ hiểu”...