Như một giấc chiêm bao
Posted at 27/09/2015
178 Views
..
Những ngày của tháng cuối năm trở nên u tối và lạnh lùng hơn với Huyền. Từ ngày Quốc vô bệnh viện điều trị không ai nói cho Huyền biết Quốc đang nằm bệnh viện nào. Chắc vì Quốc sợ cô lo lắng, tiều tụy hơn khi nhìn thấy anh. Mọi thông tin cô nắm chỉ vọn vẹn thông qua Thế. Những ngày như thế Thế là người an ủi, động viên giúp đỡ Huyền vượt qua sóng gió. Nhưng với Huyền điều giúp cô bình an và níu kéo chút ấm áp, chút niềm tin đó là tin nhắn thoại của Quốc cài đặt đều đều gửi cho cô mỗi ngày.
Chưa kịp đến thăm anh tại bệnh viện Huyền lại nghe tin anh được chuyển ra ngoài Hà Nội để điều trị bệnh. Cô buồn lắm! Nhưng nghị lực của Quốc làm tăng thêm niềm tin cho Huyền. "Đừng buồn nhé mèo lười của anh! Anh chỉ đi xa chút thôi, rồi lại về mà. Phải chăm sóc bản thân tốt đấy! Khi trở về anh muốn có một tổ ấm của hai đứa mình. Anh thích có con gái đầu lòng. Vì con gái thì sẽ rất giống mẹ. Khi em vắng nhà, anh sẽ nhìn con mà đỡ nhớ em hơn, nhưng nhất quyết phải để mắt con gái giống bố, đôi mắt mẹ nó buồn lắm". Có dòng nước khẽ chạm vào môi nó, "Ừa, anh phải về chứ, không thì......" Câu nói ngập ngừng của Huyền chặn ngay bởi tiếng nấc nghẹn lên....Huyền không nghĩ đây lại là đoạn hội thoại cuối cùng cô được nghe anh nói. Bác Trịnh Công Sơn nói đúng "Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...".
Thênh thang một mình nơi con đường cũ thấp thoáng Huyền thấy dáng hình cao liêu xiêu với cặp kính cận đang nắm tay một cô bé dáng người nhỏ xíu bẽn lẽn mỉm cười. Giống Quốc và nó cách đây một năm quá. Lúc ấy người khác nhìn nó và Quốc chắc cũng với đôi mắt dễ thương và trìu mến như thế.
"Anh nhớ em khi hoàng hôn đã tắtÁnh trăng dịu dàng muốn nói bao lời nhớ emAnh biết đôi ta rồi sẽ khốn khóNhưng lòng vẫn hoài mong ước thật nhiềuChỉ biết yêu em vậy thôi.Ước thật nhiều, ước mong thật nhiềuƯớc một lần ôm dấu yêu vào lòngVà anh biết một ngày nắng lên rạng ngờiRồi em sẽ ra đi.
Ước một điều duy nhất trên cuộc đờiLà anh ước lòng mình sẽ yêu em nhiều thêm mỗi ngàyMong được hôn như anh khát khao.Và anh sẽ thật lòng mong thấy em mỉm cườiSẽ hạnh phúc trọn đời tựa như em ước mơHãy mỉm cười, hãy thật vui nhé em.* Rồi anh sẽ lặng thầm để cách xa nghìn trùngĐành chôn giấu vào lòng để em quên hết những ngàyTa đã luôn có nhauHãy mỉm cười, hãy thật vui nhé em.
Tiếng nhạc chuông bài hát Ánh trăng vỡ của Nguyễn Hồng Thuận vang lên làm cắt đứt luồng suy nghĩ của Huyền.
- Hóa ra em ở đây à (Giọng Thế vang lên). Em vẫn còn giữ bài hát Quốc hát tặng em à. Thấy Huyền không trả lời như biết mình không nên hỏi, Thế đánh trống lảng. Tối nay đón Giang sinh với anh nhé!
- Tối nay em muốn đón giáng sinh một mình anh à....Huyền ngập ngừng rồi quyết định nói: Cảm ơn anh đã thay anh Quốc chăm sóc em suốt một năm qua. Em hiểu tình cảm của anh nhưng.....Em xin lỗi em không thể quên anh ấy được.
Huyền vội vàng đứng lên bỏ đi bị giọng nói của Thế với lại.
- Nếu cái ngày về thăm lại trường cũ cùng Quốc rồi cùng thích em. Nếu anh không nhường thằng bạn thân thì em có chấp nhận anh không?
- Huyền chỉ biết cắm mặt đi. Cô không muốn nghe...Không muốn phải đau lòng...Hay nói cách khác là cô chẳng muốn mở cửa trái tim mình cho bất kỳ ai nữa. Nơi ấy cô chỉ muốn yêu Quốc mãi mãi và vĩnh viễn.
Một tháng sau đó Huyền nhận được một số điện thoại lạ giọng bên kia là Quốc. Không thể lẫn đi đâu được. Huyền không tin vào tai mình nữa rồi. "Anh xin lỗi đã để mèo lười của anh phải chờ lâu như thế. Hẹn em chỗ hai đứa mình gặp nhau lần đầu tiên nhé". Huyền vơ đống sách vở trên bàn chạy vội như bị ma đuổi.
Vẫn chỗ ngồi ấy, vẫn hình bóng ấy, vẫn cặp kính với gương mặt thư sinh ấy. Anh cầm trên tay hai chiếc nhẫn khắc tên chữ PL (Puppy & Lulu): "Làm vợ anh nhé Lulu"...Tiếng mưa ngoài trời có vẻ nặng hạt. Chắc lâu nữa mới dứt được.
- Lulu dậy đi. Nàng ngủ từ tận trưa đến giờ rùi đó. Dậy ăn đi, từ trưa qua đến giờ nàng chẳng ăn gì cả. Có muốn chết thì báo hiếu bố mẹ, trả nợ hết yêu thương còn nợ cho những người thương nàng đi rồi hẵng chết.
- Tiếng Huyền thều thào "Mưa lâu trưa hả nàng?"
- Từ chiều đến giờ rồi vẫn chưa ngớt. Tui nghe chuyện của nàng rồi. Chuyện Quốc vẫn còn sống rồi làm hai chiếc nhẫn khắc tên hai đứa nhưng trên đường đi thì gặp tai nạn. Haizzz....Riết rồi tui chẳng biết thật giả thế nào nữa còn hơn cả phim Hàn nữa, cứ như chuyện cổ tích ấy. Rõ ràng tui với nàng đã đến viếng mộ của anh Quốc cơ mà.
Ừm! Huyền cũng ước gì đó là chuyện cổ tích để tỉnh dậy không phải ngỡ ngàng, không phải đau đến xé lòng như thế này. Đã hàng trăm lần cô có ý định là đi theo Quốc, có ý nghĩ sẽ khóa chặt cuộc đời mình sau một cánh cửa của một dòng tu nào đó. Nhưng Huyền không thể.....