Còn lại của tình yêu

Posted at 27/09/2015

161 Views


Cô chôn chặt nỗi đau âm ỉ trong lòng, nhiều đêm nỗi đau như cào xé tâm can cô khi cô biết gia đình anh sắp chuyển đi. Bạn cô nói đã đặt cọc căn hộ ấy. Cô sẽ xa anh thêm lần nữa. Và có thể lần này là vĩnh viễn. Nhân không hề nhận ra cơn bão lòng thốc xoáy tâm can cô.

       - Hôm nào rảnh rảnh, mình đi đâu đó đi. Đã lâu chúng ta không hẹn hò.
       …
       - Này, em đang nghĩ đi đâu thế? Không nghe anh nói gì à? – Nhân gõ cái thìa “cách cách” lên miệng cốc nước cam của Vy khiến cô giật mình ngoảnh ra. Vy cười ngượng nghịu.
       - Anh bảo gì em cơ?
       - Em không nghe anh nói thật à? – Nhân lắc đầu khe khẽ
       - Anh bảo hôm nào chúng mình hẹn hò đi. Ngồi với anh mà đầu óc em để đi đâu vậy?
       - Tại em đang nghe bài hát. – Vy cười trừ. – Mà chẳng phải mình đang hẹn hò đấy thôi anh?
       - Không, ý anh là hai đứa mình đi đâu đó, cùng vui chơi, cùng chia sẻ. Lâu rồi, anh không đi cùng em
Những lời của Nhân trôi qua tai trái rồi vòng sang tai phải Vy và thoát ra ngoài theo làn gió nhẹ. Cô chống cằm đăm chiêu, cảm tưởng như đang bị thôi miên theo bài hát. Suốt ngày hôm nay, cô nghe Trưa vắng qua giọng ca day dứt của Mỹ Linh không biết bao lần. Lời bài hát là cả trời tâm trạng trong cô.
Vẫn biết mây trời bay là bay đi mãi
Vẫn biết anh chẳng như lời anh vẫn nói
Vẫn thương thật nhiều
Vẫn yêu thật nhiều
Vẫn luôn chờ mong
Dù trưa nay phố biển không có anh…
 
***
 
Người ta có thể yêu bao nhiêu lần trong đời và yêu một người trong bao lâu? Phải chăng tình yêu sống bằng nỗi nhớ và dù xa cách bao lâu, bao nhiêu dặm dài chăng nữa, nỗi nhớ tình yêu cũng sẽ đưa con người ta trở về bên nhau?
Ai đó từng nói tình yêu chỉ có một, còn những thứ na ná tình yêu thì nhiều lắm.
Nếu những gì Vy có với anh là tình yêu đích thực, thì tình cảm giữa cô và Nhân là gì đây? Cô không phủ nhận rằng cô đã yêu Nhân, yêu tha thiết, và Nhân cũng vậy. Họ đã có những phút giây thật hạnh phúc bên nhau.
Mùa Thu thứ năm cô xa anh, cũng là mùa Thu thứ năm cô có Nhân bên cạnh. Song, cô đến với Nhân không phải để tìm quên anh.
Ngày ấy, dù khổ đau, dù nhớ thương anh quay quắt, nhưng chính cô là người quyết định rời xa anh. Phút giây đó, cô mới hiểu rằng, đôi khi, người ta chia tay không phải vì đã hết yêu nhau.
Cô yêu anh bằng tình yêu trong trắng đầu đời. Anh hơn cô nhiều tuổi đời, hơn cô khoảng thời gian từng trải, lang bạt đó đây. Bao nhiêu người con gái đã đi qua anh, cô không thể biết.
Song, điều đó chỉ càng khiến cô thấy thương anh hơn. Thương người đàn ông leo qua bao con dốc tình vẫn một mình trên đường đời lẻ bóng. Cô hơn anh tháng năm tuổi trẻ, hơn anh cái ước mơ hoài bão rực cháy trong tâm. Cô đã từng đặt nhiều câu hỏi làm chướng ngại vật cho tình yêu của hai người. Nhưng rồi cô nghĩ cô có thể đạp bằng tất cả vì cô yêu anh.
Giờ đây, cô vẫn không biết tại sao cô lại lựa chọn ra đi khi lửa yêu trong tim cô còn nồng nàn. Những ngày tháng xa anh, cô gần như quỵ ngã. Nhân đã đến bên cô bằng tình cảm dịu dàng, ấm áp. Nhân cho cô thấy được tình yêu sâu sắc, không mong chờ, không đòi hỏi.
Chính điều đó khiến cô mở rộng tim mình với Nhân. Cô yêu Nhân bằng tình yêu chân thành. Trong lãng quên yên tĩnh, đôi lần cô thầm cầu mong có người con gái yêu anh thật nhiều như cô từng yêu anh, người ấy sẽ thay cô ở bên anh như điều mà con tim cô không đủ mạnh mẽ để chọn lựa.
Hẳn là cô sẽ bình tâm với cái mong ước ấy nếu không có một ngày anh xuất hiện trước cô. Gia đình nhỏ của anh trở thành hàng xóm của cô trên cùng một tầng của khu chung cư. Cô còn nhớ như in cái cảm giác lần đầu cô đứng sững lại, chôn chân trước cửa nhà anh khi nghe vọng ra bài hát Gió vô tình.
 
Từ ngày mình xa nhau anh vẫn chưa quên em một ngày
Từ ngày mình xa nhau anh vẫn nhớ mãi bóng hình em.
Có những lúc anh muốn cố quên em cho tim thôi buồn
Nhưng sao anh vẫn nhớ trong từng giấc mơ…
 
Bài hát đầu tiên anh tặng cô. Nó từng cho cô linh cảm về một kết cục buồn giữa cô và anh. Mãi sau này, khi anh sẻ chia với cô về mối tình đầu, cô mới hay rằng, lần đầu chạm mắt cô gợi cho anh nhớ về tình yêu trong sáng đầu đời với một nữ sinh văn khoa hiền dịu.
Phải chăng Gió vô tình là dành cho chị ấy? Anh đến bên cô bằng tình yêu thiết tha và đằm thắm. Nhưng giờ đây, anh đã có hạnh phúc của riêng mình. Nhìn cái cách anh nâng niu đứa con gái bé bỏng, cô biết cô không có quyền đánh cắp niềm vui ấm áp đó. Cô vẫn đi về với chiếc kính nâu và cái khẩu trang che kín mặt.
***
Cô chôn chặt nỗi đau âm ỉ trong lòng, nhiều đêm nỗi đau như cào xé tâm can cô khi cô biết gia đình anh sắp chuyển đi. Bạn cô nói đã đặt cọc căn hộ ấy. Cô sẽ xa anh thêm lần nữa. Và có thể lần này là vĩnh viễn. Nhân không hề nhận ra cơn bão lòng thốc xoáy tâm can cô.
Ngoài Nhân ra, cô chẳng buồn trò chuyện với ai. Nhưng ngay cả Nhân lúc này, cô cũng không muốn.
“Sao em tắt máy hoài vậy? Em đóng cửa viết văn ư?” - Nhân lo lắng sau những cuộc gọi cho cô chỉ có nhân viên tổng đài trả lời.
“Em ra Nha Trang rồi. Em muốn về với biển.”
Vài giây yên lặng, Nhân cười trong điện thoại: “Em đi lúc nào sao không cho anh biết? Ừ, em cứ ở chơi thoải mái rồi hẵng về. Lâu lâu đổi gió một chút. Anh ủng hộ em.”
Cô lặng lẽ tắt máy. Một chút chạnh lòng khi Nhân ủng hộ những chuyến đi của cô. Cô đã nghĩ Nhân sẽ thảng thốt khi biết cô không còn ở thành phố nữa. Nhân sẽ sốt sắng mà bảo cô mau quay về. Nhân sẽ đặt câu hỏi vì sao cô muốn những chuyến đi một mình?
Song, tất cả chỉ là ước muốn của cô. Có thể Nhân vì yêu cô mà nghĩ cho cô thật sự. Vậy mà lúc này đây, cô chỉ muốn có anh bên cạnh. Muốn sống lại những tháng ngày hai người còn yêu nhau. Cái ý nghĩ đó khiến cô mặc cảm tội lỗi với Nhân thì ít, mà day dứt về anh thì nhiều.
Cô vừa muốn có anh, lại vừa không muốn phá vỡ đi cái hạnh phúc yên ấm của gia đình nhỏ bé ấy. Khi biết anh sắp chuyển đi, cái khát khao được gần bên anh như ngọn lửa cứ bùng thốc trong cô. Có thể đó sẽ là những ngày cuối cô được gần anh, rồi đây anh sẽ xa cô. Cô sẽ lại trở về bình yên bên Nhân, điều đó có gì là tội lỗi?
***
Vy có mặt ở thành phố sau hai ngày ở biển Nha Trang. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ nán lại cho đến khi anh rời khỏi khu chung cư. Nhưng hai ngày trước biển mênh mông, ngụp sâu trong nỗi cô đơn tột đỉnh, cô thấy mình thật hèn nhát khi là kẻ trốn chạy cả chính mình. Cô quyết định trở về đối diện với anh. Cô muốn đi tìm câu trả lời cho con tim tội nghiệp.
Sân ga ngày mưa. Mất ba mươi phút để cô đi taxi về nhà. Cô xuống xe, co ro trong mưa lạnh. Chiếc áo mưa tiện lợi mỏng mảnh làm cho cô thấy khá hơn. Cửa thang máy bật mở, cô vội vàng bước ra và đứng chôn chân trước sảnh.
Người đàn ông đang chờ thang máy đứng đối diện cô, đôi mắt mở to với cái nhìn đầy ngạc nhiên. “Em?!” Như bừng tỉnh, cô chạy về phía nhà mình lật đật mở túi tìm chìa khóa.
         - Cảm ơn vì em đã quay về.
         - Sao anh biết? – Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh, không chút bối rối. – Anh biết em bỏ đi ư?
Anh gật đầu thay cho câu trả lời...

Snack's 1967