XtGem Forum catalog

Thất tịch không mưa

Posted at 25/09/2015

436 Views



[Từ khi chia tay đến nay, anh nói thật cho em, anh có từng nhớ em, có một chút cảm giác đau khổ không? Cứ coi chỉ có một chút chút?'>

[…'>

[Anh biết không? Có lúc thực sự rất hận anh, hận anh quá thành thật, đến nỗi lừa dối em cũng không muốn.'> Anh chưa bao giờ lừa dối cô, là cô quá ngốc, tưởng rằng chỉ cần anh và cô cố gắng, cuối cùng sẽ thấy tình yêu mong đợi. Nhưng, rốt cuộc cô vẫn thất bại, cái giá phải trả là vết thương toàn thân, điều này chưa bao giờ có thể trách anh.

[Tuy chia tay là em nói, em cũng chưa từng hối hận đưa ra quyết định như vậy, vì em biết anh không thể cho em tình yêu em cần, nhưng anh biết không? Cho dù trải qua bao lâu, nhìn gương mặt khôi ngô này, tim vẫn thấy đau, đau tới nỗi không thể giả vờ tự nhiên hơn nữa…'>

Thẩm Hàn Vũ chỉ trầm mặc, im lặng, nhẫn nại nghe cô nói.

Cô cay đắng ho nhẹ. [Đáng cười biết bao, tưởng rằng bản thân có thể đủ lý trí, mới phát hiện hóa ra em vẫn còn muốn yêu anh hơn cả trong tưởng tượng, nếu bây giờ anh muốn tái hợp, em nghĩ em nhất định sẽ đồng ý với anh…'>

Anh không nói, nhưng cô cũng không hy vọng anh thể hiện gì, tiếp tục: [Nhưng em cũng biết, đây là điều không thể nào, anh không thể yêu em như em yêu anh, em cũng không thể nhân nhượng thứ tình cảm không trọn vẹn. Biết vì sao em muốn nói chia tay không? Vì anh không có linh hồn! Em hiểu anh rất cố gắng để yêu em, nhưng đôi mắt không lừa được người, anh không có trái tim, không có linh hồn, chỉ cần một ngày anh không tìm lại được thì anh mãi mãi không thể yêu bất cứ người con gái nào!'>

Cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt gương mặt tuấn tú vẫn làm tim cô đau nhói. [Nguyên nhân mỗi một người con gái anh qua lại đều không thể hận nỗi anh chính là vì anh rất nghiêm túc với mỗi một đoạn tình cảm, anh chưa bao giờ chơi đùa với tình yêu, không thể yêu được bọn em, trong lòng anh khổ hơn ai hết, vì vậy bọn em không cách nào hận, thậm chí còn đau lòng thấy anh như vậy. Hàn Vũ, em có thể hỏi không? Vậy người con gái khiến anh mất đi trái tim, là ai?'>

[… Không thể.'> Anh nhẹ nhàng nói ra hai từ.

Biết sẽ có đáp án này. [Đây là điều cấm kị sâu thẳm trong trái tim anh mà không một ai có thể chạm vào, nhưng chí ít em có quyền biết, nguyên nhân anh có thể cùng em qua lại, là vì [cô ấy'> ư? Có lúc em cảm thấy, anh nhìn xuyên qua em để tìm kiếm cái gì đó….'>

Anh nhắm mắt, ngón cái men theo viền môi đẹp đẽ của cô nhẹ nhàng vuốt ve. [Khi em mỉm cười, hai má có lúm đồng tiền…'>

Chẳng trách, anh có thể thất thần khi nhìn cô mỉm cười.

Hạ đầu anh xuống, cô chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh, đây là lần cuối cùng, để cô nhớ mãi cảm giác dây dưa cùng anh.

Thẩm Hàn Vũ không từ chối, ôm nhẹ cô, lướt qua hình dáng đôi môi đẹp đẽ anh yêu nhất, đồng thời cũng nếm bờ môi, giọt lệ trái tim tan vỡ của cô.

[Cho dù thế nào, anh đã từng cho em hồi ức đẹp đẽ nhất, tự đáy lòng em cảm ơn anh, cho dù người đó là Tâm Bình hay bất cứ người nào, em cũng hy vọng anh có thể sớm tìm lại được trái tim đánh mất đó.'> Cô buông tay, rời vòng tay anh. [Em về trước, giúp em nói một tiếng với mọi người.'>

[Anh tiễn em về --'>

Cô lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, [Anh là nhân vật chính hôm nay, sao có thể đi trước?'>

[Nhưng em uống rượu --'> Anh sao yên tâm để cô về một mình?

[Vẫn chưa say tới nỗi không về nổi nhà. Con người anh, rõ ràng không yêu, nhưng lại đối với em tốt thế, anh biết không? Sự dịu dàng như vậy đối với con gái mà nói, thực ra càng tàn nhẫn, có lúc lạnh lùng một chút, ngược lại mới là sự giải thoát.'>

Anh không nói, lặng lẽ nhìn cô…

[Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất, chúc anh hạnh phúc.'>

Lưu luyến hôn lên khóe môi anh, vượt qua anh, lẻ loi cuộc sống không anh. Anh không giữ lại, dựa lên tường, mắt tiễn cô đi xa, cho tới khi không còn nhìn thấy nữa, anh thu lại ánh mắt, quay người định về lô hát, thình lình đối diện với đôi mắt trong – –

Một gương mặt dịu dàng, lặng lẽ, không nói lời nào nhìn thẳng anh…

Tim gan anh siết chặt một hồi.

Mãi tới khi về nhà, Thẩm Thiên Tình không nói gì từ đầu đến cuối, trầm mặc khác thường, anh không biết, rốt cuộc cô đứng đó bao lâu, nhìn thấy bao nhiêu, cô không nói, anh cũng không hỏi.

Đến Tề Quang Ngạn cũng nhận ra không khí bọn họ không ổn, thăm dò nhiều lần.

Sau khi vào phòng, anh luôn đứng ở ban công hút thuốc, Thẩm Thiên Tình tắm xong đi ra, đứng sau lưng anh rất lâu, anh đều không phát hiện.

[Bây giờ trái tim anh rất rối loạn là vì chị Uyển Huyên à?'>

Không lưu ý, đầu thuốc hút cháy tới tận ngón tay, anh hoảng hồn, vội vàng dập lửa.

[Tình yêu của chị Tâm Bình, anh dè dặt, không dám tiếp nhận; Nhưng còn tình yêu của chị Uyển Huyên, anh tiếp nhận nhưng lại không đáp trả nổi, anh đều quan tâm bọn họ, nhưng ai anh cũng làm tổn thương rồi.'>

Không dám đón nhận ánh mắt trong trẻo của cô, anh bối rối quay đi, lại châm một điếu thuốc nữa. [Em mới mấy tuổi đầu, hiểu gì về tình yêu chứ?'>

[Em hiểu! Anh biết em hiểu! Em không giống anh, không dám đối diện, chỉ có thể trốn tránh!'>

Anh chấn động, ra sức hút hơi thuốc, lại lặng lẽ nhả ra, giống như trái tim rối loạn, suy nghĩ tê liệt cũng thoát ra ngoài theo làn khói.

Thẩm Thiên Tình nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú mông lung trong khói thuốc lượn lờ, thở dài hỏi khẽ: [Anh, trong lòng anh rốt cuộc yêu ai? Có thể giấu tận nơi sâu thẳm trong tim đến bản thân cũng nhìn không rõ ư?'>

Anh yêu ai? Đây là lần thứ hai cô hỏi câu này.

Anh yêu ai, điều này trước nay không cần nghi ngờ, nhưng, anh có thể nói không?

Giống như lần trước, anh không thể trả lời, chỉ có thể ảm đạm hút thuốc.

[Anh, anh đừng như vậy, muốn ai, phải thể hiện rõ, nếu không, người anh yêu cũng xao động bất an theo thái độ không rõ ràng của anh, không có được câu trả lời chắc chắn, người anh không yêu cũng không thể hết hy vọng hoàn toàn, anh như vậy – sẽ khiến mỗi một người yêu anh rất đau khổ, anh biết không?'> Cô nói, âm thanh khàn khàn, quay lưng đi, không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của cô.

[Tình --'> Anh chán nản, giơ tay ra, nhưng lại không có tư cách sự an ủi, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đơn của cô, không thể ôm cô.

[Thực ra, những người yêu anh đó không hẳn thật sự mong chờ đạt được cái gì, cái bọn họ cần, chỉ là một đáp án chính xác mà thôi, khó đến thế sao?'> Từ từng từng câu đều là oán giận, không thể nhầm lẫn.

Anh không phải không hiểu, chỉ là – –

[Tình, xin lỗi.'>

Anh không nói gì, khẽ nhủ trong lòng những mắc nợ không thể thành lời.

Trong đêm khuya, tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Tâm Bình tháo trang sức, vừa nằm lên giường, bị ép rời khỏi cái giường ấm áp.

Không ngờ, người đứng ngoài cửa – –

[Hàn Vũ?'> Cô ngạc nhiên kêu. Mấy tiếng trước vừa chia tay ở lô hát, thực không ngờ sẽ thấy anh lúc này.

[Anh có thể vào ngồi một lát không?'>

[Được chứ!'> Giơ tay kéo anh, phát hiện nhiệt độ bàn tay thấp kỳ lạ, ấn anh ngồi trong ghế, vuốt mặt anh, cũng lạnh giá.

[Hàn Vũ, anh không sao chứ?'> Cô khom người lo âu nhìn xuống anh.

Anh lắc đầu, ngước mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ không có nghi ngờ này, trong mắt cô đang tràn ngập sự lo lắng và quan tâm không thể nhầm lẫn – –

Người con gái có đủ sự cao thượng, thông minh, nội tâm như vậy, bất luận yêu ai, cô ấy cũng đều có thể hạnh phúc, vì sao – hết lần này tới lần khác lại muốn yêu anh?

Thẩm Hàn Vũ ánh mắt âm u, giơ tay kéo cô xuống, bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ.

Cô hơi sững người trong chốc lát, chỉ cảm thấy sự ấm áp của khoang miệng anh, tiếp xúc thăm dò mềm mại, tâm hồn thiếu nữ tràn ngập thứ hạnh phúc đau xót, dường như muốn sa vào không tỉnh lại – –

Nhưng, cũng chỉ là phút chốc mà thôi!

Cô ra sức đẩy anh, không suy nghĩ bạt tai anh một cái. [Thẩm Hàn Vũ, anh coi em là cái gì?'>

Anh nhìn thẳng cô, thần sắc không thay đổi nửa phần. [Em còn yêu anh không?'>

Lại một cái bạt tai bên má. [Anh khốn nạn!'>

Anh dựa vào cái gì mà hỏi cô như vậy? Dựa vào cái gì?

[Anh hiểu rồi!'> Anh gật đầu, đứng lên. [Xin lỗi, anh không nên đến.'>

Đây là bi ai của mình anh, không nên kéo theo bất kỳ người nào xuống nước, anh không có quyền yêu cầu cô không oán không hận, cô cũng không có nghĩa vụ mãi mãi phải chờ đợi.

Anh liền đi như vậy.

Lưu Tâm Bình nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi của anh, trái tim trong chốc lát chua xót thít chặt. [Thẩm Hàn Vũ, anh đứng lại!'>

Anh dừng lại, vừa mới quay người, hương thơm mềm mại ấm áp đối diện nhào đến, oán giận đánh anh. [Anh thật quá đáng! Dựa vào cái gì nói đến là đến, nói đi là đi? Đầu tiên là hôn em một cách khó hiểu, lại rời xa em không một lời giải thích, giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra, em không trách anh, vì chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhìn anh thay hết bạn gái này tới bạn gái khác, hết lần này đến lần khác chia tay, em chỉ có thể lặng lẽ đứng gần anh, thăng trầm cùng anh trong thế giới tình cảm… Nhưng, vì sao anh lại tới đùa cợt với em? Chơi đùa với em như vậy rất vui à? Vì em yêu anh, nên anh có thể gọi cái là em đến, vẫy tay thì đi ư? Em cũng có tôn nghiêm! Anh còn muốn chà đạp lên tình cảm của em đến bước nào mới từ bỏ? Em chỉ muốn yên lặng yêu anh, nhìn anh hạnh phúc là đủ rồi, chưa bao giờ yêu cầu quá điều gì, khó lắm ư? Vì sao phải hồn bay phách lạc chạy tới tìm em? Vì sao phải giày vò em như vậy? Anh biết rõ, biết rõ em thấy sẽ đau lòng, biết rõ em không thể buông anh, biết rõ… em đã yêu tới mức đến tôn nghiêm cũng không còn…'>

Cô khóc nức nở, mỗi lần nói một câu thì đánh một cái, anh cũng không phản kháng, để mặc cô trút ra hết, tới khi cô đánh mệt, hai tay không biết lúc nào đã ôm lấy eo anh, ôm chặt.

[Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…'> Thẩm Hàn Vũ nâng hai gò má còn vương giọt lệ. [Anh chưa bao giờ muốn làm em tổn thương.'> Cúi đầu hôn cô cùng sự day dứt ngập lòng.

Cô nhắm mắt, lệ rơi, trái tim tan vỡ đau xót, hưởng ứng anh, vì cô biết đây là cơ hội duy nhất có thể ôm anh, cô không muốn buông rơi, cô biết như vậy rất ngốc, nhưng cứ coi như chỉ có một đêm.

Chỉ cần có thể ôm anh chân thực thế, lấy nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm trái tim lạnh lẽo trống rỗng của anh, cô tình nguyện!

[Tâm Bình --'> Anh kịp thời dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm. [Nếu anh là em, sẽ lập tức buông tay.'>

[Em biết.'> Nhưng cô không muốn. Hai tay ôm anh càng chặt, ngẩng đầu chủ động tiếp tục nụ hôn còn dang dở.

Đêm nay, cô đã giữ lại được anh.

Sau sự việc xảy ra, cô vào phòng tắm, quấn khăn tắm bước ra, anh đã mặc quần áo lại, trầm mặc hút thuốc bên đầu giường. Cô nhìn chăm chú gương mặt trong khói thuốc dày đặc, cái gì anh cũng không nói, nhưng mải miết hút thuốc. Cô cười đau khổ, không định làm khó anh, chủ động mở miệng hỏi: [Phải về à?'>

Anh ngẩng đầu, nhìn cô.

Câu này không chỉ là ý nghĩa về mặt ngôn từ, mà là đang hỏi anh: Chỉ như vậy ư? Như bao năm trước, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.

[Đừng có nhìn em như vậy, anh biết bề ngoài em không tự nhiên, em cũng muốn tùy ý giữ anh lại, nhưng, em có thể làm như vậy không? Anh cho phép em làm như vậy không?'>

Thẩm Hàn Vũ im lặng một lúc, dập tắt đầu thuốc, nghiêm túc nhìn cô. [Tâm Bình, anh rất cảm ơn em đối với anh như vậy, luôn bên anh khi anh cô đơn vô vọng nhất, nhìn những người phụ nữ bên anh đến rồi đi, em chưa bao giờ rời một bước, anh không phủ nhận, đêm nay tới tìm em là mượn một cách khác để trốn tránh vài việc nào đó, điểm này em cũng rất rõ, nhưng em vẫn giữ anh lại, khi anh cần em nhất thì em đến dùng tình cảm dịu dàng để ôm anh, cho anh tình yêu và sự chân thật đáng quý nhất của người con gái, chính vì vậy, sự khoan dung vô tư của em mới càng khiến anh xấu hổ --'>

[Anh không có nghĩa vụ phải giải thích với em --'> Mọi việc đêm nay đều là em tình nguyện, anh đồng ý, anh không cần phải có áp lực, càng không cần day dứt, cho dù anh là người đàn ông đầu tiên của cô.

[Nhưng anh nghĩ, vì anh biết, trên thế giới này, người con gái yêu anh nhất mà anh cũng nên yêu nhất là ai, vì vậy anh thực sự muốn đối diện với em, cũng đối diện với bản thân mình.'> Anh đứng lên, từng bước kiên định tới trước mặt cô, chỉ vào ngực từng chữ từng câu nói: [Trái tìm trong này đã vỡ một lổ hổng, bất luận em đưa nhiều hơn nữa, bỏ ra tới mức hoàn chỉnh cũng không thể lấp đầy nó, anh là người đang ông khiếm khuyết, vì vậy không dám dễ dàng lấy bản thân khiếm khuyết như vậy để không tôn trọng em, em xứng đáng có được thứ tốt hơn, còn anh, cái gì cũng không dám chắc cho em, cũng có thể cố chấp tới cùng, cái gì em cũng không đạt được, cho dù như vậy, cũng không sao chứ?'>

Lưu Tâm Bình không ngờ anh có thể nói những lời này với cô, xúc động lắc đầu, lệ tràn khỏi khoang mắt. [Không sao, không sao --'>

Thẩm Hàn Vũ nâng mặt cô lên, ngón cái vẽ theo dấu vết của nước mắt. [Không cần anh nói, em cũng biết rõ, em đối với anh mà nói có một ý nghĩa khác, tuy đây không phải tình yêu, nhưng anh hy vọng có một ngày nó sẽ trở thành tình yêu, em tình nguyện bên anh đợi tới lúc đó, cùng anh sửa chữa chỗ hổng của trái tim này, đặt em một cách hoàn chỉnh vào đó không?'>

Cô cắn môi, không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu, lại gật đầu lần nữa, giọt lệ rơi xuống nóng hổi.

Anh nặng nề thở dài, ôm lấy cô một thân mật, đã không phân biệt rõ quyết định này là đúng hay sai, càng sợ lần này lại lỡ một người con gái tốt… Mỗi lần sai, lại phải gánh vác thêm một phần day dứt, một phần trừng phạt, trái tim đã nghìn loét trăm hở, anh thực sự hy vọng lần này có thể khác, anh không muốn sai thêm nữa, cái cảm giác càng tìm kiếm lại càng trống rỗng, thật đau khổ, thật giày vò.



Phần 3: Khúc ca triền miên mùa thu


Nếu như, em còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết – Em yêu anh!

Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của 24 tiếng đồng hồ cuối cùng, vỏn vẹn em có.

Chờ đợi kiếp sau, hoá thành con ve mùa thu, hát cho anh khúc ca du dương mùa hạ.

-----------


Chương 10. Mất đi sự cân bằng


Một tuần cuối cùng trước khi đi Anh huấn luyện, quan hệ giữa Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình trở nên xa cách như cố ý lại như vô tình.

Anh bận, cô cũng bận, ít có cơ hội ngồi xuống tâm sự, khi ở cùng, cũng thường rơi vào cục diện bế tắc lạnh lẽo không lời, khi cô dùng ánh mắt có điều suy nghĩ, không nói mà nhìn anh kỹ lưỡng, anh sẽ theo bản năng lẫn trốn.

Không nhớ bắt đầu từ khi nào, cô không còn ngủ cùng giường với anh, hoặc có lẽ là phát hiện một người khác ngủ bên anh, cũng không còn chỗ chứa cho cô nữa.

Không còn nhớ bắt đầu từ khi nào, nụ cười của cô ít đi, hoặc có lẽ là từ đêm đó, cô hỏi anh – [Trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?'> Cùng với sự im lặng của anh, nụ cười của cô cũng vắng lặng theo.

Cô không còn gọi anh là anh trai, từ hôm phát hiện Lưu Tâm Bình đứng cạnh anh, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc gọi anh, cũng không còn gọi nữa.

Tiếng gọi dịu dàng [Hàn Vũ'> của chị Tâm Bình có lẽ đã chạm được vào trái tim anh, nhưng làm đau linh hồn cô.

Thế là, cô cũng thử âm luật vướng vít đó để gọi, nhưng đổi lại anh gõ nhẹ lên trán cô, nghiêm túc uốn nắn: [Anh là anh trai em, không biết lớn bé!'>

Không giống nhau, bất luận gọi thế nào, cũng đều không thể như nhau, người khác dốc hết tiếng gọi dịu dàng có thể đổi lại cái ôm yêu thương thân mật, còn cô, cái được chỉ là quở mắng.

Không phải cô không muốn gần gũi anh, mà là anh từng bước đóng cửa trái tim, không cho cô lại gần.

Một tuần trước khi chia xa, lẽ ra nên biết trân trọng, nhưng quăng đi trong cứng lạnh, ngưng đọng không lời. Khi anh đi, cô xin nghỉ nửa ngày đưa anh ra phi trường, trước khi anh lên máy bay, cô lặng lẽ nói với anh đủ chỉ mình anh có thể nghe thấy: [Cho dù thế nào, em đợi anh.'>

Anh không quay đầu, nhưng nước mắt của cô rớt lại phía sau không muốn thương yêu của anh.

Ba tháng sau, anh trở về đúng thời gian, chị Tâm Bình nói muốn ở nhà chuẩn bị vài món ăn ngon để anh mời khách, ngữ khí ngọt ngào như đánh vào trái tim cô, hỏi Hàn Vũ của cô thích ăn gì…

Cô tưởng rằng có thể đọc được dấu vết thương nhớ trong mắt anh, nhưng anh trở về rồi, người đầu tiên anh ôm là chị Tâm Bình, dấu vết thương nhớ giữ lại cho người phụ nữ trong vòng tay anh.

Cô, cái gì cũng đều không có.

Nhìn bọn họ tình thắm ngọt ngào, ánh mắt đung đưa giao chuyển nhau trong sự hiểu ý vô tận, trái tim cô – – rất đau! Đau tới mức vượt quá sự chịu đựng, nỗi đau đặc sệt dường như tràn ra khỏi cổ họng, cô bắt buộc phải cầm thứ gì đó, ép xuống, thế là chai rượu vang chuẩn bị cho anh, một nửa đã xuống bụng cô.

Nỗi nhớ của cô, không ai có thể nói; sự dịu dàng của cô, không ai có thể thu nhận; đến trái tim đau cũng không có chỗ để diễn tả – –

Tiễn khách, Thẩm Hàn Vũ dìu Thẩm Thiên Tình say bí tỉ vào phòng nghỉ ngơi, vắt khăn nóng giúp cô lau mặt.

[Em nhất định phải khiến anh bận tâm ư? Không biết uống còn uống nhiều thế…'> Anh thở dài, vén tóc ẩm ướt của cô.

Sự khác thường của cô đêm nay, sợ đến Tề Quang Ngạn và Tâm Bình cũng đều nhận ra.

Tề Quang Ngạn còn xắn áo lên, khẽ hỏi: [Cậu khẳng định đây là lần đầu tiên Tiểu Tình uống rượu ư?'> Trong chốc lát, nửa chai rượu cô ấy giải quyết hết, mọi người đều bị cô ấy dọa cho sợ hãi.

[Nghe nói thế.'> Anh đáp lời với vẻ mặt vô cảm, trút sạch cốc, không cho Thẩm Thiên Tình uống thêm một ngụm.

Chia xa đã ba tháng, việc anh nên làm là ở bên bạn gái, bộc lộ nhớ nhung, nhưng anh lại tiễn bạn gái, giữ con bé uống tới mức say bí tỉ bên cạnh – –

Thẩm Hàn Vũ, mày đang làm gì?

Thẩm Thiên Tình, em lại đang làm gì?

Anh nhắm mắt, trái tim mâu thuẫn đã không thể cho bản thân đáp án.

Đứng lên định đổi khăn lạnh, cô giơ tay ra ngăn, không cho anh đi...