XtGem Forum catalog

Thất tịch không mưa

Posted at 25/09/2015

433 Views

'>

[Anh Tề?'> Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại, [Hai người khi nào thân đến vậy rồi?'>

Thẩm Thiên Tình mím môi cười nhẹ. [Anh ấy nói [Ca ngô ca dĩ cập nhân chi ca'>* (Bắt nguồn từ câu nói của Mạnh Tử mà thay đổi thành: Khi kính yêu anh trai mình thì cũng đừng quên kính yêu người ngoài), tình cảm anh và anh ấy tốt như vậy, lại chăm sóc em thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng một nửa anh.'>

Thẩm Hàn Vũ ho nhẹ: [Thằng cha này!'> Đến điều này cũng định lợi dụng để được lợi.

[Anh ấy nói đang mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?'>

Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một chút. [Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh.'>

[Vậy anh có muốn đi cùng không?'>

Anh quay đầu nhìn báo cáo viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ. [Chắc không còn cách nào, thứ hai này phải làm xong báo cáo, em đi đi, bản thân cẩn thận an toàn.'>

Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa cô ra ngoài chơi, khiến anh càng cảm thấy day dứt, có người đưa cô ấy đi, không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán thành, con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ anh ta chăm sóc Tình, anh cũng rất yên tâm.

Bọn họ chắc có thể coi là cùng loại người, khi đối diện với tình cảm, tâm hồn bất an, nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.

Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh, trăm lần nhìn không chán.

[Tối nay em có thể ngủ ở đây không?'> Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc rất đẹp.

[Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.'>

[Không đâu!'> Cô trề môi phản đối.

Anh suy nghĩ một chút. [Cho chân vào trong, đắp chăn lên, cảm anh không quan tâm đến em đâu.'>

Cô không thu đôi chân đong đưa, mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh ra sức hôn một cái. [Cám ơn anh trai!'> Sau đó vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không chú ý Thẩm Hàn Vũ đực mặt tại chỗ.

Tay trái xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ chấn động tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh.

Tề Quang Ngạn và Thiên Tình càng ngày càng gần gũi, gần tới mức cuối cùng cô hoàn toàn đối xử với cậu ấy như người nhà, những điều này hoàn toàn là bộc phát.

Nhận ra điều đó vào 1 tháng trước khi Thẩm Hàn Vũ sắp kết thúc cuộc đời thực tập.

Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn – –

[Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình ra ngoài.'>

[Đi hỏi Tình có muốn đi không chứ, cậu nói cho tôi biết làm gì?'> Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này có nhầm đối tượng không?

[Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn cô ấy, mười lần thì có chín lần rưỡi cô ấy trả lời: [Em phải về hỏi anh trai em.'> Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nói được? Tiểu Tình coi lời cậu còn quan trọng hơn cả pháp luật Trung Hoa dân quốc, không bằng trực tiếp hỏi cậu cho nhanh.'>

Trực một ngày, tinh thần có chút mệt mỏi, Thẩm Hàn Vũ thả lỏng xương cốt, dựa nửa người lên thành ghế, tiện mồm hỏi: [Cậu dự định đưa cô ấy đi đâu?'>

[Miêu Không uống trà, nhân tiện đi xem cảnh đêm tâm sự.'>

(Miêu Không*: Người Đài Bắc quen gọi khu trà Mộc San là Miêu Không.)

[Uống trà?'> Anh ho khẽ. [Tề thiếu gia, bổn nhân quen cậu sắp 7 năm rồi, đến cốc nước trắng cậu còn chưa từng mời tôi uống qua, còn xem cảnh đêm tâm sự nữa! Sao tôi biết cậu có tâm sự tới mức thú tính đại phát không? Cậu nói tôi yên tâm giao em gái vào mồm sói không?'>

[Bị cậu phát hiện rồi?'> Tề Quang Ngạn cười lưu manh: [Thực ra tôi thèm thuồng Tiểu Tình rất lâu rồi, con gái xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người vậy không rung động được sao? Cùng là đàn ông, cậu chắc rất rõ --'>

Thẩm Hàn Vũ đột nhiên thu lại nụ cười. [Tề Quang Ngạn! Tốt nhất cậu nên nói với tôi, cậu chỉ đang nói đùa?'>

[Ai đùa với cậu? Tôi thực sự muốn theo đuổi Tiểu Tình.'> Nếu không ai nhàn rỗi đến thế, sớm tối hỏi han ân cần; nhận được điện thoại của cô ấy, xa mấy cũng đều không từ vất vả; có cơ hội thì liều mình hẹn người đẹp, chỉ thiếu chút chưa moi tim móc gan ra đưa cô ấy, chăm sóc em gái của bạn cũng có giới hạn chứ?

Vì vậy câu nói của Tiểu Tình: [Em phải về hỏi anh trai em.'> mới có thể khiến anh buồn rầu tới mức muốn về nhà ôm chăn khóc lóc, anh thực rất sợ có ngày tỏ tình với cô, cô còn ngốc nghếch trả lời anh:

[Em phải hỏi anh trai em có thể cho phép anh làm bạn trai em không.'>

Có nhầm không! Cô chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, đâu cần phải việc gì cũng trưng cầu người nhà đồng ý chứ?

Cả đời này anh chưa từng tận tâm với người con gái nào như vậy! Thế mà nhân vật tiểu nữ cứ như người đứng ngoài cuộc, một chút cũng không cảm nhận được thành ý theo đuổi mãnh liệt của anh, toàn nói ra những lời giết chết phong cảnh.

Sau này tốt rồi, ban đầu vì muốn gần gũi cô ấy, lấy danh nghĩa [anh trai'>, không ngờ ngược lại tự chui vào rọ, cho dù anh tốt với cô hơn nữa, cô đều cho rằng đó là sự yêu thương [kiểu anh cả'>, ức tới nỗi anh chỉ muốn đâm đầu vào tường, chết cho cô xem cho xong!

Chính lúc dường như uất ức thành nội thương, cuối cùng anh rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định chiều theo cô. Trong lòng cô, lời anh trai chiếm phần hết sức quan trọng, thế không bằng anh trực tiếp bắt tay vào thực hiện với phía Thẩm Hàn Vũ, chỉ cần Thẩm Hàn Vũ đồng ý, sẽ có hiệu quả hơn việc anh mặc áo màu làm vui lòng người thân *(điển cố: Có một cụ già, hơn 70 tuổi nhưng vẫn mặc áo màu mè, hóa trang như trẻ con để bố mẹ vui mà cười.), giở hơn 100 trò bịp bợm theo đuổi ngu ngốc.

Tuy cách này hơi mất nhân cách, nhưng ông trời có thể thấy, anh thực không nghĩ ra cách nào hay hơn, anh là luật sư, chỉ biết sử dụng cách nào có lợi cho bản thân để thắng tố tụng, trong tình yêu cũng như vậy.

Nhưng, anh không ngờ, cái bàn tính như ý của anh càng gõ càng sai!

[Tề Quang Ngạn! Tôi giao Tình cho cậu, là muốn cậu chăm sóc tốt cho cô ấy, không phải muốn cậu cả ngày nghĩ làm thế nào để chấm mút xà xẻo cô ấy, đến em gái của bạn cậu cũng không tha, loại cầm thú như cậu còn có nhân tính không hả?'>

Tề Quang Ngạn suýt chút bị tiếng thét làm thủng màng nhĩ, vài giây sau mới đặt điện thoại về bên tai. [Cái gì gọi là chấm mút xà xẻo? Tôi thực sự nghiêm túc theo đuổi Tiểu Tình, cậu phản đối có quá kích động không?'>

[Nghiêm túc? Bạn gái thay mấy lần rồi, cậu còn mặt mũi mà tự ngắm mình không? Tôi cảnh cáo cậu, tránh Tình xa ra một chút, cô ấy không phải đối tượng cậu có thể vui đùa!'> Thẩm Hàn Vũ nổi điên, không ngờ ngay từ đầu cậu ta tiếp cận Tình là đã có mưu đồ bất lương!

[Vậy thì làm sao? Số bạn gái cậu từng thay chỉ có thể nhiều hơn, không thể ít hơn tôi, có tư cách gì mà nói với tôi những lời đó?'> Tề Quang Ngạn bị làm cho tức điên, bật lại.

[Tôi chưa bao giờ nói bản thân sạch sẽ, chính vì như vậy, tôi rất tự biết mình, tôi muốn cũng chẳng có nổi phụ nữ tốt, như loại người chúng ta, chỉ có thể làm tổn thương phụ nữ.'> Cho dù khát vọng tới mức tim đau biết bao, anh mãi mãi chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám, cũng không thể giơ tay đi giành……

[Đó là cậu, tôi khác. Chính vì cậu tự ti một cách khó hiểu, không có dũng cảm đi giành lấy tình yêu, khiến Tâm Bình tổn thương bao lần? Nhưng tôi thì khác, yêu rồi tôi sẽ dũng cảm đối mặt với trái tim mình, chỉ cần tôi muốn, thì tuyệt đối tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy, bản thân cậu xấu xa, cũng đừng có coi tôi như thế!'>

[Yêu?'> Anh cười nhẹ, nghe Tề Quang Ngạn nói, lại cảm thấy tiếng cười đó lạnh lẽo tới mức sống mũi cay. [Đừng nói về tình yêu với tôi, cậu không hiểu nó nhiều hơn tôi đâu, ít nhất cậu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, một trái tim nhất định phải tàn ác mổ xẻ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng tồn tại bao giờ, cảm giác để những ngày tê liệt qua đi– –'>

Khoét rỗng trái tim? Trong đó còn lại những gì?

Ý của cậu ta là, trái tim cậu ta đã chết từ lâu rồi ư?

[Đã cắt bỏ đến mức đau tới vậy, vì sao không mạnh dạn đòi lấy? Tôi không hiểu rốt cuộc cậu do dự cái gì.'>

[Tôi --'> Thẩm Hàn Vũ mở miệng nhưng không nói gì.

[Tôi không quan tâm cậu nói thế nào, dù sao tôi vẫn theo đuổi Tiểu Tình, cậu tin cũng được, không tin cũng được, cô ấy là người con gái đáng để tôi trân trọng, tôi không chỉ vui đùa mà thôi.'>

Thẩm Hàn Vũ nắm chặt lòng bàn tay. [Nếu tôi kiên quyết phản đối đến cùng?'>

[Tôi vẫn dốc toàn lực đi giành lấy, tuyệt không từ bỏ.'>

[Cậu cho rằng Tình sẽ nghe lời cậu hay nghe lời tôi?'>

[Vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh vậy, nhưng, cho phép tôi không khách khí mà nói một câu: Thẩm Hàn Vũ, cậu thực ích kỷ XX! Lợi dụng sự coi trọng của em gái với người thân, trói chặt bước chân đi tìm hạnh phúc của cô ấy, như vậy là làm khó cô ấy, cậu được coi là thứ anh gì vậy? Nói thẳng một điều, cậu [chỉ là'> anh trai, không phải chồng cô ấy, dựa vào cái gì mà độc chiếm cô ấy, không cho phép cô ấy đi tìm tình yêu thực sự?'>

Từng lời từng câu, đánh mạnh vào chỗ sâu nhất trong trái tim anh, đánh nặng nề, tàn nhẫn, đau tới mức anh không thốt lên lời – –

Anh không nhớ bọn họ cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại như thế nào, anh thất thần ngơ ngẩn ngồi, tới khi Thẩm Thiên Tình từ ngoài trở về.

[Oái? Anh, chẳng phải anh nói muộn mới về à? Em vẫn chưa nấu cơm!'>

Anh ngỡ ngàng ngước mắt, nụ cười nhẹ trong trẻo ánh lên trên gương mặt cô, anh không thể nhoẻn nỗi cho dù chỉ là nụ cười yếu ớt.

[Em đi đâu?'>

[Em đi tới chỗ anh Tề lấy ảnh.'> Cô giơ giơ tập ảnh trong tay. [Khi về Cửu Phân chụp,vốn dĩ anh Tề nói muốn mang qua cho em, nhưng em nghĩ cũng không phải không quen đường, nên không phiền anh ấy nữa, anh có muốn xem chụp đẹp hay không không?'>

Không để ý thấy thần sắc anh không thoải mái, cô tràn đầy hào hứng dựa sát người anh, lật qua từng tấm, cùng xem với anh.

[Tấm này là thế nào?'> Anh chỉ một trong những tấm cô để Tề Quang Ngạn ôm, cử chỉ này thân mật biết bao, dường như có thể hiểu nhầm thành tình nhân, cô không biết ư?

Thẩm Thiên Tình lè lưỡi. [Anh ấy đang chọc em! Biết em nhột, mỗi lần đều như vậy, đến chụp ảnh cũng nhân cơ hội bắt nạt em, em liền trốn, kết quả bị anh ấy tóm được, không cẩn thận bị chụp lại.'>

Anh hít thật sâu, lật qua vài tấm. [Cái này?'>

Anh phải cố gắng kiềm chế, mới có thể không ra sức hét cô – rốt cuộc em đang làm cái quái gì?

Một người con gái để con trai hôn bị chụp vào ảnh lưu lại, còn có thể không có gì ư?

Cô lặng lẽ liếc anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: [Là anh ấy nói muốn cá với em bậc thang này là số đơn hay số lẻ, nếu em thua thì em để anh ấy hôn một cái, em chưa đồng ý, là anh ấy hôn lén em.'> Cô không ngốc, đáy lòng láng máng nhận ra ý đồ của Tề Quang Ngạn, nhưng anh không nói rõ, cô cũng không thể tỏ rõ cái gì, dẫu sao anh ấy cũng là bạn của anh trai, không thể để anh trai khó làm người.

Em không thích thú vì bị tập kích chứ!

Thẩm Hàn Vũ nhìn dáng vẻ làm nũng dẩu môi oán giận trẻ con của cô, nén không nói ra.

Cuối cùng nhận thấy sự trầm mặc khác thường của anh, cô nghiêng đầu hỏi: [Anh, anh sao thế?'>

[Không sao.'>

[Anh Tề nói thứ bảy --'>

[Không được đi!'> Chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra, âm lượng cao đến nỗi anh cũng bị làm cho khiếp sợ.

[…Anh?'>

[Con gái từ sáng tới tối chạy ra ngoài, giống cái gì hả?'>

Anh hạ thấp âm lượng, chính là tự bào chữa.

[Nhưng, trước đây cũng là anh nói --'>

[Anh không nói em suốt ngày dính vào cậu ta không buông! Bản thân em để ý được không? Bây giờ từ sáng tới tối mở miệng đều là anh Tề, em còn học hay không? Còn có đặt anh trong mắt mình không? Trong đầu em chỉ còn chứa cậu ta thôi à?'>

Cô của bây giờ có phải không có anh cũng được?

Anh lo sợ, đột nhiên hoảng hốt.

Chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ không còn được cần tới, từ trước đến nay, cô coi anh quan trọng hơn bất cứ cái gì, tới khi một người quan trọng hơn xuất hiện, chiếm giữ nhân vật mà cả đời anh không thể đóng vai… đến tư cách người bảo vệ cuối cùng cũng bị mất đi, vậy thì, bên cạnh cô còn chỗ cho anh không? Anh có cảm giác… bị vứt bỏ.

[Anh – không thích em và anh ấy gần gũi quá à?'> Cô suy nghĩ hồi lâu, hỏi khẽ.

[Anh…'> Chỉ có anh mới biết, đây không phải chĩa mũi nhọn vào Tề Quang Ngạn, mà là bất cứ người đàn ông nào có ý đồ với cô, loại ích kỷ muốn độc chiếm cô đến anh còn cảm thấy chán ghét bản thân.

[Em biết -- cậu ấy muốn theo đuổi em không?'> Anh khó khăn nói.

[Theo đuổi em?'> Cô tròn to mắt. [Ai nói vậy?'>

[Không cần bất cứ ai nói, anh không phải tên ngốc, anh nhìn thấy được.'>

Là như vậy ư? Anh trai cũng nhận ra rồi, vì vậy hôm nay mới thể hiện khác thường thế, anh – – đang ghen?

Cô cười nhẹ, dựa vào lòng anh, dịu dàng ôm anh. [Cho dù anh ấy thích em hay không, đều không quan trọng, em chỉ cần ở cùng anh, như vậy là đủ rồi.'>

Thực sự có thể như vậy không? Cả đời bên nhau với thân phận anh em?

Cô dịu dàng tình cảm dụi vào ngực anh, nhưng không nhìn thấy khoảng trống của hai bên đầu lông mày nhíu sít lại, rất, rất lo.


Chương 9. Trái tim khiếm khuyết


Năm thứ nhất đại học kết thúc, Thẩm Thiên Tình giành được học bổng với thành tích chói lọi, đồng thời cầm bảng thành tích lắc lư trước mặt anh, nhướng mày khoe khoang: [Em không làm mất mặt anh nè!'>

Thẩm Hàn Vũ cũng đưa ra quyết định phòng nhân sự, cười nói: [Anh cũng không khiến em mất mặt.'>

Cái này là cái gì? Cô tò mò mở ra. [Anh phải đi Anh huấn luyện?'>

[Em không cần căng thẳng, có 3 tháng thôi mà. Viện trưởng từng ngầm nói, đợi huấn luyện trở về, chức vụ và lương bổng của anh sẽ có sự thay đổi.'>

[Oa'> Nhưng – 3 tháng đấy! Vừa vặn đến sinh nhật cô, năm nay anh lại không thể ở bên cô rồi.

Cô hơi thất vọng, có điều nghĩ tới tiền đồ của anh trai, cô ép bản thân nở nụ cười, không muốn vướng chân anh.

Để chúc mừng thành tích xuất sắc của Thẩm Thiên Tình, đồng thời cũng mở tiệc tiễn đưa Thẩm Hàn Vũ, cả đám người hào hứng hẹn ra Tiền Cự hát cả đêm.

Suy cho cùng toàn là thanh niên, điên lên cũng hoàn toàn không cần hình tượng, lưu ý gì hết, mọi người đều có chút hơi men, bắt đầu giành ly rượu giành bia, giành microphone ra sức hát tới mức vỡ họng.

[Bài hát của tôi, bài hát của tôi, cậu đừng giành --'> Một chân đá văng học đệ, Lâm Uyển Hyên tranh cướp được, đắc ý căng cổ họng, hát, giọng bắt đầu khàn khàn, biểu hiện cố ra vẻ vô nghĩa ban đầu tan vỡ – –

[Anh bước tới dang hai tay vòng quanh em thật chặt giống trước đây, sự dịu dàng của anh thực ra như con dao, muốn em trả lại anh bằng nụ cười thế nào, rõ ràng em biết đây là cái ôm cuối cùng, anh cho em một cái bẫy, em không thể nhảy, không thể né tránh. Em lấy gì mà so đo với anh. Em muốn giữ, anh muốn quên, từng hạnh phúc, từng đau khổ, em, anh nên xóa sạch từ đây…'>

Đôi mắt mơ màng, giao với Thẩm Hàn Vũ trong không trung, nước mắt dâng trào.

Lô hát hỗn độn chìm ngập trong nước mắt không lời của cô, chỉ có Thẩm Thiên Tình – Cô nhìn thấy.

[Anh biết bài hát đó là hát cho anh nghe.'>

[Ừ.'>

Phía ngoài lô hát huyên náo, cuối hành lang vọng tới đối thoại khẽ của đôi nam nữ.

[Em thật vô dụng, đến việc muốn cố gắng hát cho anh cũng không làm được.'> Cô tự chế giễu.

[Tiểu Huyên --'>

Cơ thể lâng lâng hư ảo, Lâm Uyển Huyên mềm mại gối đầu dựa lên vai anh, cứ như thời còn yêu nhau.

[Tối nay về chỗ anh, được không?'> Cô giơ tay, vòng quanh cổ anh.

[Em say rồi.'> Thẩm Hàn Vũ đỡ nhẹ lưng cô.

Cô tùy ý dựa lên tường, tay dây dưa trên người anh không buông. [Em không say, anh biết tửu lượng của em, cái này chưa đủ khiến em say. Em chỉ lại muốn ôm anh lần nữa, cảm nhận cơ thể ấm áp của anh, như vậy mà thôi --'>

Thẩm Hàn Vũ cúi đầu nhìn chăm chú khoảng cách giữa anh và bức tường, gương mặt say ửng đỏ của cô.

[Chúng ta chia tay rồi.'> Anh nói khẽ nhắc nhở cô.

[Em biết. Nhưng anh muốn có người ở bên, đúng không?'>

[Không thể là em.'> Đã thử qua, rõ ràng biết không đưa được cho cô thứ cô cần, lại tùy tiện lợi dụng tình cảm sâu nặng của cô, bù vào sự trống rỗng của bản thân, hành vi này quá bỉ ổi.

Đúng, đây chính là Thẩm Hàn Vũ, anh có nhân cách của anh, nguyên tắc của anh, cũng vì anh như vậy khiến cô giẫm sâu vào bùn, yêu tới nỗi mất hết lý trí...