Tháng ngày ngất ngưởng
Posted at 27/09/2015
437 Views
”
“Vớ vẩn! Lần sau mà chơi trò nhử nhau thế thì đừng trách tôi ác.”
“Cô sẽ làm gì tôi?”
“Tôi chưa nghĩ ra, có lẽ anh phải băng bó một vài chỗ đấy!”
“Cô làm gì tôi cũng được, nhưng nhớ trừ cái mặt đẹp trai để tôi còn cưa gái nhé!”
Ối trời cao đất rộng ơi, trên đời này sao có kẻ tự tin đến trơ trẽn thế kia chứ. Tôi lườm hắn một cái dài cả mét rồi điềm nhiên đẩy xe vào trong. Bắp Ngô lại chạy theo, kéo xe tôi lại.
“Này, đi đâu đấy?”
“Vào nhà chứ đi đâu!”
“Tôi đứng đợi cô từ chiều đến giờ mà cô đối xử với tôi thế à? Thất là bất lịch sự.”
Tôi ngẩn người nhìn hắn, ừ, kể cũng có chút bất lịch sự thật, nhưng mà từ cái hôm bị ép “gặm ngô” ấy, cứ nhìn thấy hắn là tôi lại mất đi sự tự nhiên của trước kia, cảm giác như mình không còn là mình nữa. Bắp Ngô nhìn xoáy vào mắt tôi vẻ trách móc, công nhận, mắt hắn đẹp thật, đôi mắt rất trong và ánh nhìn cương nghị. Tôi dù có cứng rắn đến mấy cũng khó lòng cưỡng lại đôi mắt ấy, đành chép miệng:
“Thế bây giờ anh muốn gì?”
“Đi... gặm ngô không?”
Hả? Cái gì? Tại sao hắn dám thốt lên điều đó chứ! Lần trước, hắn cả gan hôn tôi rồi “phán” là đang “gặm ngô” còn chưa đủ trơ trẽn hay sao mà giờ còn mở mồm đề nghị như thế nữa? Máu nóng bốc lên đầu, lên cả hai má khiến tôi cảm giác như mặt tôi đang rực lửa. Bắp Ngô thoáng chút bối rối, vuốt vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán.
“À, ừm... đừng hiểu nhầm, ý là đi ăn ngô nướng ấy, không phải ý gì... kia kia đâu.”
Phù! Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà trong lúc choáng váng tôi chưa kịp thốt lên điều gì bất lợi nếu không thì xấu hổ không biết để đâu cho hết. Rõ ràng, người ta trong sáng còn tôi thì chưa gì đã nghĩ xiên nghĩ xẹo rồi.
Bắp Ngô thấy tôi chần chừ hơi lâu nên mỉm cười, lấy lại vẽ đĩnh đạc thường thấy.
“Hay là cô thích gặm ngô kiểu đấy hơn?”
“Vớ vẩn! Đi ăn KFC! Tôi đang thèm KFC.”
Tôi gào lên cố giấu sự bối rối của mình. Bắp Ngô đẩy tôi ra, lùi xe của tôi lại.
“Vậy thì đi! Cầm lấy tí ăn tráng miệng.”
Bắp Ngô leo lên yên xe, đưa túi nho ra phía sau cho tôi cầm. Tôi thắc mắc:
“Xe anh đâu mà đi xe tôi?”
“Thỉnh thoảng đi xe cô để tôi tiết kiệm xăng một tí không được à?”
Thế mà là đàn ông cơ đấy, đàn ông mà mở mồm ra là tiền tiền rồi tiết kiệm này nọ. Đúng là ở đời đừng bao giờ “trông mặt mà bắt hình dong”, trông hắn phóng khoáng là thế nhưng cũng tính toán vô cùng chứ chẳng chơi đâu.
Tôi chả muốn đôi co gì nhiều, lẳng lặng ôm túi nho ngồi lên, Bắp Ngô nổ máy mấy lần không được, hắn ngoái lại lườm tôi:
“Cô lại quên bảo dưỡng xe à?”
“Không phải quên, mà tôi thấy nó vẫn còn đi được.”
“Đi được cái đầu cô ấy, mỗi lần đi như thế này thì tổn thọ mất vài năm đấy.”
“Tôi đi nhiều có sao đâu, anh vừa mới leo lên đã chê bai này nọ, không thích đi thì xuống đi, tôi đèo.”
“Điên à! Tôi không bao giờ ngồi sau xe con gái.”
“Tốt! Thế thì vận hết nội công mà đạp cho nó nổ đi!”
Bắp Ngô mắm môi mắm lợi đạp phành phạch ba lần thì con chiến mã già mới chịu rú lên một tiếng. Tôi chả vội, vẫn ngồi vắt vẻo phía sau, thò tay vào túi nho vặt mấy quả bỏ vào miệng nhai ngon lành. Con chiến mã Tàu của tôi chỉ rú lên một tiếng rồi im bặt, Bắp Ngô lại chổng mông lên đạp tiếp. Tôi thì vẫn kiên định với mấy quả nho phía sau.
Nghĩ cũng kỳ lạ, chiếc xe của tôi cũng “khôn” giống chủ, nó biết chọn người mà hành đấy! Rõ ràng lúc nãy tôi mới đi làm về có sao đâu, mà Bắp Ngô nhảy lên thì nó “làm mình, làm mẩy” thế nhỉ. Bắp Ngô thở hồng hộc, ngoái về phía sau lườm tôi, há mồm định nói gì đó, nhưng tôi nhanh tay đút hai quả nho vào miệng hắn.
“Ăn đi mà lấy sức.”
Chẳng hiểu vì hành động của tôi quá đột ngột, hay vì hai quả nho quá to mà tôi thấy Bắp Ngô trừng mắt, phồng má lên. Tôi chả bận tâm, tôi nhìn hắn mỉm cười kiểu rất “vô tội”. Bắp Ngô quay ngoắt đi, chả biết vì giận tôi hay giận cái xe nữa.
Bắp Ngô tiếp tục vừa nhai vừa “chiến đấu” với con chiến mã của tôi. Loay hoay một lúc nó cũng chịu nổ máy, Bắp Ngô thở hắt ra một tiếng.
“Xe cũng đỏng đảnh như người! Đúng là mệt!”
Ơ hay, xe thì liên quan gì đến người mà so với chả sánh! Thật là vớ vẩn quá đi! Tôi định cãi lại vài câu nhưng chợt nhận ra hôm nay mình đã “cãi cọ” quá nhiều rồi nên đành “ngậm nho” im lặng.
Chúng tôi gọi hai suất KFC, Bắp Ngô không nhìn tôi mà cứ nhìn trừng trừng vào chiếc túi đựng dầu gội sếp Kều tặng mà tôi khăng khăng đòi mang vào chứ nhất định không để treo ngoài xe. Tất nhiên là phải mang vào rồi, để ngoài đấy nhỡ có đứa nào tiện tay nó xách mất thì có phải phí của không chứ. Bắp Ngô có vẻ không thể trấn áp được sự tò mò của mình bèn hất hàm về phía chiếc túi.
“Có vật báu gì trong đó mà cô ôm khư khư thế?”
“Cái này á? Dầu gội đầu chứ vật báu gì!”
Bắp Ngô phì cười:
“Thế mà nãy giờ tôi cứ tưởng cô giấu kim cương trong đó cơ đấy! Cô mà thế á, có khi ra đường bọn cướp lại tưởng cô cầm tiền tỷ chứ chẳng vừa đâu.”
“Kệ tôi! Của tôi thì tôi giữ, với lại nó không phải dầu gội bình thường đâu.”
“Là sao? Cô giấu của hồi môn vào đấy à?”
Tôi lườm Bắp Ngô rồi lôi chai dầu gội ra như để minh chứng là nó “không hề bình thường” như hắn nghĩ. Bắp Ngô cầm chai dầu, nhíu mày săm soi:
“Tôi chả thấy có gì bất thường cả!”
“Anh không thấy toàn tiếng Anh à?”
“Ừ, thì sao?”
“Còn sao nữa... nó là dầu ngoại chứ sao nữa!”
Bắp Ngô phá lên cười, không những thế hắn còn nằm bò ra bàn cười ha hả, mặc cho hàng chục con mắt trong quán đang đổ dồn về phía chúng tôi. Lúc đầu tôi có phần tức giận, nhưng càng lúc thấy hắn cười không dừng lại được thì tôi đâm ra bối rối, không lẽ mình nói gì sai sao?
Bắp Ngô cố nhịn cười, giơ chai dầu lên trước mặt tôi.
“Vì thế mà cô nói nó không bình thường sao? Dầu ngoại thì cũng là dầu gội chứ có gì đâu!”
Ừ nhỉ, thì chẳng qua cũng chỉ là một loại dầu gội, chả có gì to tát thế mà tôi cứ huếnh lên làm gì nhỉ? Tôi mím môi, cố chống chế:
“Nó không bình thường vì đó là quà của sếp tặng tôi!”
“Cái gì? Quà của sếp á? Có phải ông sếp lùn tịt, mắt ốc nhồi mà bà Vịt giới thiệu cho cô không?”
“Chuẩn đấy! Sếp tôi hơi xấu một tí nhưng được cái thoáng và tốt tính.”
Bắp Ngô không nói gì, giật ngay chai dầu gội trên bàn lên săm soi một lúc rồi đặt xuống.
“Hãng này cũng xịn đấy!”
“Xịn chứ sao không! Sếp tặng phải khác chứ!”
Bắp Ngô lại cầm chai dầu lên săm soi lần nữa, rồi thở dài:
“Nhưng mà cô xem này, ở đây có thành phần chất tẩy gàu rất nguy hiểm cho da!”
“Ở đâu?”
Bắp Ngô chỉ vào một dòng trên chiếc chai, dòng tiếng Anh dài ngoằng, nhỏ xíu như đánh đố tôi.
“Nó viết gì vậy?”
“Cô không đọc được à?”
“Tôi... tôi không giỏi tiếng Anh”
Bắp Ngô trợn mắt nhìn tôi rồi tủm tỉm.
“Dốt thì nói đi lại còn bảo không giỏi! Đây này, nó nói là gây kích ứng da nhẹ, nhưng với một người có da đầu mỏng như cô, nó sẽ gây ngứa và rụng tóc.”
“Ơ, thế à, nhưng sao anh biết da đầu tôi mỏng?”
Bắp Ngô khựng lại, đưa tay lên xoa xoa mũi vẻ bối rối.
“À... ờ... thì... tôi đoán! Mà cô quên tôi là bác sĩ à? Bác sĩ phẫu thuật quen rồi nên nhìn là đoán được ngay.”
Tôi gật gù, hắn nói cũng có vẻ hợp lý, nhưng tôi vẫn có gì đó rất băn khoăn.
“Này, không biết sếp tôi có biết không mà tặng tôi cái này nhỉ?”
Bắp Ngô lại liếc đi chỗ khác, vẻ không được tự tin cho lắm.
“Chắc không biết đâu, đàn ông không hay để ý lắm.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế!”
“Nhưng cô không được gội dầu này đâu đấy!”
“Thế là mất toi chai dầu ngoại à? Tiếc quá!”
“Tôi sẽ tặng cô dầu ngoại khác, nhưng cô phải hứa là không được dùng cái dầu này đâu.”
Tôi mừng quýnh, chẳng mấy khi có người đề nghị tặng, sao lại phải từ chối chứ. Tôi gật gù lia lịa. Bắp Ngô vui vẻ gạt chai dầu sang một bên rồi ngồi gặm gà rán ngon lành như một đứa trẻ con vừa được cho quà vậy. Nghĩ cũng buồn cười, đáng lẽ người vui phải là tôi mới đúng chứ nhỉ? Thế đấy, đôi khi chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một món quà, hay một lời hứa tặng quà, bạn sẽ thấy mình có một ngày ý nghĩa và hay ho ngay.
Tôi trở về nhà đúng mười một giờ đêm, mở cổng nhẹ nhàng nhất có thể rồi chui vào phòng trùm kín chăn. Đêm mùa đông lạnh cóng mà được đi ăn rồi được về ủ mình trong chăn ấm thì còn gì bằng nữa. Tôi nằm im, tưởng tượng ra cảnh gió rít bên ngoài, tự nhiên thấy khổ thân cho Bắp Ngô phải thui thủi đi về một mình. Mà không, hắn đi taxi cơ mà, lo gì gió lạnh chứ! Mình đúng là “lo bò trắng răng” quá!
Giấc ngủ chập chờn trước mặt, tôi chìm vào khoảng tối mờ ảo của những đêm trăng ở vườn nhà thuở bé, trong giấc mơ, trăng của tôi có màu xanh, ánh sáng màu xanh nhè nhẹ len vào những tán cây, lan ra cả mặt hồ. Mẹ tôi mặc bộ đồ lụa trắng nhẹ nhàng đi trong ánh trăng tiến lại gần và mỉm cười trìu mến với tôi. Mẹ đẹp huyền bí và ma mị. Tôi giật mình ngồi dậy, hình ảnh của mẹ tưởng đang rất gần hóa ra đã vụt tắt mất. Trùm kín chăn quanh người, tôi lại nằm xuống, cố gắng nhắm mắt và chờ đợi được gặp mẹ lần nữa, thêm một lần nữa thôi, dù chỉ là trong giấc mơ. Mẹ không còn ở đó nữa, chỉ còn lại ánh trăng, mặt hồ, sương khói và nỗi khát khao thơ trẻ của tôi mà thôi.
Lần thứ hai thức dậy trong đêm, tôi quyết định ngồi dậy, quấn chặt chăn quanh người và cố nhớ lại giấc mơ hai lần dang dở trước đó. Tự nhiên, tôi nhớ đến bộ sưu tập Mùa Xanh của công ty New style, chẳng phải Quỳnh Chi nói muốn làm một đêm biểu diễn lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng ma mị đó sao?
Tôi tung chăn ngồi dậy và say sưa viết như thể chưa bao giờ được viết vậy. Đôi khi, ý tưởng đến từ giấc mơ và giấc mơ có thể biến thành một phần sự thật nếu như bạn quyết tâm hành động. Tôi sẽ biến giấc mơ của tôi thành đêm diễn lung linh của Mùa Xanh.
Chương 11.3
Sáng đến công ty, tôi lao ngay vào phòng sếp Thành mà không chút e ngại nào. Tôi bắt đầu “diễn thuyết” ý tưởng của tôi nghĩ ra từ đêm qua...