Ôsin nổi loạn
Posted at 27/09/2015
769 Views
Chi Mai bỗng chuyển tông :
- Từ Kỳ là Idol của tớ mà có gì mà không nhận ra đuwocj chứ. Nhìn hang cúc áo là nhận ra liền.
Trố mắt. Đến giờ thì Kim Anh thật sự tin lời Tử Kỳ là thật. " Cúc áo cậu ta hoàn toàn bằng vàng". Kim Anh giọng khinh khỉnh :
- Cậu có vẻ si mê tên đạo đức giả ấy nhỉ.
Chi Mai nghe nhỏ bạn thân đụng chạm tới thần tượng của mình cô cũng không tha. Quay sang lườm Kim Anh bén ngót:
- Sao cậu lại nói Tử Kỳ của tớ là đạo đức giả. Cậu ấy luôn đối xử tốt và than thiện với mọi người. Đặc biệt luôn nở nụ cười " thiên thần" của mình trong mọi hòan cảnh. Nụ cười của cậu ấy làm ấm lòng tớ. nó như liều thuốc bổ làm ấm lòng mọi người đấy.
Kim Anh nghe bạn lải nhải, cô bĩu môi :
- Có gì mà điên lây. Xì.
Chi Mai đánh vào tay Kim Anh :
- Cậu không biết gì về Tử Kỳ thì đừng nói. Cậu ấy rất tốt đấy.
- Tốt cái gì. VD xem nào.
Chi Mai bắt đầu mơ màng kể.
- Một lần mình đang đi xe đạp trong trường để vào chỗ gửi xe. Tự nhiên trời xui quỷ khiến gì lại đâm trúng Tử Kỳ làm cậu ấy ngã lăn ra. Mọi người đứng xem đều trách móc tớ vì làm tổn hại đến cục vàng của trường. Tồi tệ nhất là mấy đứa con gái cứ xúm xít lại đỡ Tử Kỳ dậy hỏi han tới tấp. Còn tớ cũng bị ngã mà trả ai quan tâm đỡ dậy. Chính lúc ấy Tử Kỳ đã đưa bàn tay ra giúp đỡ tớ đứng lên. Cậu ấy rất rất rất tốt đúng không. Bị tớ đâm không những không trách móc mà còn mỉm cười với tớ nữa.. Nụ cười "thiên thần" của cậu ấy dường như làm tớ tan hết cơn đau ý.
" Chi Mai kể cảm động thật đấy. Đúng là cái tên đạo đức giả. Đảm bảo sự thật là vì chỗ đó đông người muốn quát Chi Mai cũng không được. Để giữ hình tượng nên cậu ta kéo Chi Mai dậy để nhỡ rõ mặt mai kia trả thù sau cho mà coi. Khổ thân Chi Mai nhà mình. Nhẹ dạ cả tin. " Cô cảm thấy khổ thân Chi Mai, nhưng cũng kô đành lòng phá vỡ hình tượng đẹp của Chi Mai, cô đáp:
- Ừ, vậy à.
Đúng lúc, trống vào lớp làm cho Chi Mai không kể được tiếp sự tích về lòng nhân ái của Tử Kỳ nữa. Hai cô trờ về chỗ ngồi. Mỗi người một cảm xúc.
Chương 17:
Kim Anh vừa đi đến trường vừa lẩm bẩm :
- Hôm nay là Thứ 7 No. 1 sẽ xuất hiện, mình phải mai phục sẵn ở trường mới được.
Vừa nói, Kim Anh chạy nhanh đến lớp, cất cặp rồi đứng rình ở chân cầu thanh rình Trịnh Kim đến. Cô vừa đứng vừa tủm tỉm cười vì kế hoạch sắp cho ra lò của mình. " Cậu ta sẽ phải động lòng thôi."
Chờ mãi, chờ mãi Kim Anh vẫn chưa thấy mục tiêu xuất hiện mà giờ vào lớp đã đến. Thấy giáo viên đang bước trên cầu thang cô đành ngậm ngùi bước vể lớp. " Hôm nay chẳng nhẽ không đến."
Ngồi trong lớp, không học hành gì. Kim Anh cứ nhìn liên tục lên đồng hồ. Cuối cùng thì giờ đổi tiết cũng đến. Kim Anh đứng bật dậy như lò xo, chạy với tốc độ ánh sang lên phòng y tế xem có "mục tiêu" không. Cô thất vọng vì căn phòng trống không. Kim Anh đi lên tầng bỗng thấy thấp thoáng bong của Trịnh Kim, hình như đang hướng lên phía sân thượng. Cô tươi cười chạy thật nhanh về lớp, lôi từ trong cặp một túi bột mì đã chuẩn bị sẵn. Rồi cô lại chạy ngược lên sân thượng. Kim Anh đứng bên ngoài chuẩn bị hóa trang. Cô tự mở bột rồi rắc lên người mình. Hít một hơi thật sâu.
Cô mở bật cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài sân thượng hét to :
- Tử Kỳ tên đạo đứa giả, cậu thật quá đáng. Cái gì mà No. 2. cái gì mà có nụ cười thiên thần chứ. Tất cả đều là giả tạo. Rồi sẽ có ngày tôi cho cậu biết tay, tôi sẽ...
Có tiếng động. Cô quay lưng lại , ngạc nhiên, sửng sốt. "Anh đẹp trai" đang đứng trước mặt cô. Cô lắp bắp :
- Cậu ... sao cậu ... cậu lại ở đây.
Trịnh Kim nheo mắt nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Quét ánh mắt khắp người cô. Vẻ mặt khó hiểu không biết anh đang nghĩ gì.
" Sao cậu ta lại đứng im thế nhỉ, phải dìu mình rồi cầm khăn lau cho mình và nói "sao thế" rồi mình sẽ kể lể nỗi khổ.. Rồi a...b...c như trong Vườn Sao Băng chứ nhờ."
Kim Anh cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt khó hiểu, chờ đợi một phản ứng giống như mình nghĩ, thấy anh vẫn đứng yên, cô đâm quạu :
- Này, nhìn gì.
Không trả lời.
- Này, cậu thôi ngay cái ánh mắt "thương hại" tôi đi nhớ.
Lúc này Trịnh Kim mới thở ra được một câu. :
- Vậy thì xuống soi gương xem cậu có giống hề không.
Kim Anh ngượng chin mặt. Cái này không có trong kịch bản, không biết phản ứng sao. Cô nhát gừng :
- Kệ tôi. Bực mình.
" Quê muốn chết đi được. Sao cậu ta có thể dửng dưng trước một người con gái tội nghiệp như mình được cơ chứ. Hay mình diễn không đại, rõ ràng giống y hệt Goo Jan Di trong phim mà...