Old school Easter eggs.

Ốc Sên Chạy

Posted at 27/09/2015

657 Views


Vệ Nam lạnh lùng nói: “Anh cũng ra dáng nhà văn phết đấy, triết lý sâu xa. Xét về tâm lý học thì em tinh thông hơn anh nhiều, dám múa rìu qua mắt thợ”.
Vệ Nam nhếch mép: “Họ Lục nhà anh là dòng dõi nho học, trong huyết mạch của anh tràn đầy một thứ gọi là văn vẻ. Thế nào là văn vẻ? Văn vẻ tức là bốc phét có nghệ thuật”.
Vệ Nam cười.
Lục Song không cười nữa mà nhẹ nói: “Thôi, em đi ngủ đi, anh lên mạng hợp sức với anh trai em chơi game”.
“Chẳng phải anh phải viết phần kết sao?”
Lục Song đặt tay lên cằm, nghiêm túc nói: “Đối với con trai, chơi là quan trọng nhất. Quan trọng như linh hồn của mình vậy”.
Vệ Nam nhìn dáng anh bước đi, nhẹ nói: “Cảm ơn anh”.
Lục Song quay đầu lại, mỉm cười, hất tóc rất gợi cảm: “Không có gì, tiện thể nói luôn em nên giảm béo đi. Lôi em lên cầu thang mà…. Tay anh sắp gãy rồi”.
Sau đó anh quay người, đóng sập cửa.
Vệ Nam rất muốn nói, Lục Song, tuy anh viết văn về xác chết, nhưng xin đừng dùng từ “lôi” với người “còn sống”.

Chương 6. Mùa hè năm ấy
Vệ Nam nhấc điện thoại trong phòng ngủ nhấn số của anh trai.
“Alô, bố, mẹ hay em gái đấy ạ?” Mỗi lần nhấc điện thoại nhà gọi đến, anh Vệ Đằng đều nói câu ấy.
“Em đây, anh đang làm gì đấy?”
“Em gái à, anh đang phối hợp với Lục Song chơi Đột kích, sao em dậy sớm thế? Mặt trời mọc ở đằng tây à?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua em uống say, hôm nay vẫn còn phấn khích nên dậy sớm. Anh cũng máu phết nhỉ, mới sáng sớm ra mà đã đột kích rồi”.
“Hả? Em nói gì? Em uống rượu say? Em dám uống rượu say à, con gái con đứa….”
“Thôi thôi em xin anh, mẹ vừa ca cẩm một hồi rồi. Có Lục Song đi cùng mà. Em không sao cả, anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt. Thế nào, Lục Song được đấy chứ? Đẹp trai lại cao ráo, phong độ, lễ phép. Nó học phần mềm, rất giỏi, chỉ cần ném một con virus là có thể làm cho máy tính của em đi đời nhà ma luôn. Quan trọng là nó chưa có bạn gái. Thực ra nó vẫn chưa chính thức tìm hiểu ai. Haha, em mà với nó thì coi như là mối tình đầu rồi của nó rồi. Cố lên nhé!”
Đợi anh trai nói xong, Vệ Nam nói: “Anh, nếu vượt qua không gian về thời cổ đại thì anh sẽ biến thành ai nhỉ?”
Vệ Đằng nghĩ một lúc: “Anh á? Tướng quân chinh chiến bốn phương? Hoàng đế? Thư sinh thanh bạch?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Nói cho anh biết câu trả lời này: Anh rất thích hợp làm tú bà ở lầu xanh, Lục Song là hoa khôi trong lầu xanh của anh, được anh ba hoa chích chòe, hết lời ca ngợi”.
“Phải khâu cái mồm của em lại mới được”. Vệ Đằng bị chọc tức, một lúc sau mới thở dài: “Em thật là, anh giới thiệu bạn trai cho em chẳng qua là muốn tốt cho em. Sau này không ai người ta đến rước bố mẹ lại chẳng đến chỗ mai mối tìm chồng cho, lúc ấy thì nằm ở nhà mà khóc”.
Vệ Nam cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Anh, hôm qua em gặp Hứa Chi Hằng”.
“Hả? Hứa Chi Hằng là ai cơ….”
“Anh đừng giả vờ nữa, Lục Song đã nói cho em biết rồi. Chẳng phải là luật sư Tiêu Phàm điều tra anh ta mới bảo anh bảo vệ em sao?”
Vệ Đằng im lặng một lúc: “Haha, Hứa Chi Hằng, uh, em gặp rồi thì sao?”
Vệ Nam thản nhiên nói: “Cậu ta có bạn gái mới rồi, hơn nữa lại còn sống thử. Bạn gái có thai, cậu ta sắp được làm bố rồi. Tuy em và cậu ta đã từng yêu nhau nhưng chỉ trong một tháng rồi chia tay. Bây giờ chuyện của cậu ta chẳng liên quan gì đến em cả. Anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt”.
“Anh…..Họ điều tra vụ án gì vậy?”
“À, vụ án hình sự”.
“Hứa Chi Hằng giết người à?” Dù Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run.
“Chuyện ấy anh nói em cũng không hiểu được đâu, tóm lại là…bọn lưu…à, bọn nó đánh nhau, làm thương một cô gái vô tội. Nhà cô gái ấy rất “cơ cấu”, mời luật sư nổi tiếng kiện. Khi điều tra vụ án thì thấy có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, chắc là đàn em của bố nó làm. Cụ thể thế nào đang điều tra. Em gái ngoan của anh đừng quan tâm đến chuyện này nhé, biết chưa?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nhẹ nói: “Vâng, em không quan tâm đâu, anh yên tâm”.
Vì chủ đề này mà hai anh em không trêu đùa nhau, không khí có chút nặng nề, một lúc sau, Vệ Đằng cười và nói: “À, đúng rồi, bắt đầu học kỳ này là em phải đến bệnh viện thực tập à?”
“Học kỳ này là kỳ thi tổng hợp chín môn cuối cùng, thi xong mới đến bệnh viện thực tập”.
“Chín môn? Nhiều thế à…”
“Nội khoa, Ngoại khoa, Phụ sản, Nhi khoa, Bệnh thần kinh, Bệnh tinh thần….”
“Thôi thôi thôi, đừng kể nữa, kể xong chắc anh ngất”.
Vệ Nam cười: “Học ngành Y nhục thế đấy anh ạ”.
“Còn Kỳ Quyên, Tiêu Tinh thì sao, tốt nghiệp cả rồi chứ?”
“Vâng, khi nào vào học chúng nó phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Tiêu Tinh học ngoại thương, chắc là làm việc ở công ty của bố nó. Còn Kỳ Quyên định làm luật sư”.
“Vậy thì tốt, ai cũng có nơi có chốn cả rồi. Anh cũng thấy yên tâm. Em đừng lo, tuy em học năm năm, tốt nghiệp muộn hơn một năm nhưng sau này có thể trở thành bác sĩ chữa bệnh cứu người. Chúng nó ốm đau gì đều phải tìm em. Cố lên nhé. Mặc áo blouse trắng nhớ chụp ảnh cho anh xem. Em gái anh làm bác sĩ thế nào anh vẫn chưa được nhìn thấy”.
“Vâng, có cần vào nhà xác chụp một cái cho anh xem không?”
“Em đừng có sợ xanh mắt mèo là được”.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên Vệ Nam khẽ nói: “Anh ơi!....”
“Sao?”
“Nhất định anh phải hạnh phúc nhé!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới vang lên giọng nói có vẻ không tự nhiên: “Ừ…Em cũng thế, chuyện với Hứa Chi Hằng em nghĩ thoáng lên, thất tình chẳng có gì ghê gớm cả. Loại con trai ấy không đáng để em yêu lâu như vậy. Trời đất bao la thiếu gì người đẹp trai. Em gái anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn”.
“Em biết rồi. Anh yên tâm”.
“Vậy anh cúp máy nhé, bye bye, em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, biết chưa?”
“Vâng, bye”.
Đầu dây bên kia cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.
Vệ Nam mỉm cười rồi dập máy.

“Vệ Nam, loại người ấy không đáng để mày yêu, loại đàn ông thối tha”.
“Vệ Nam, Hứa Chi Hằng là thằng khốn nạn, toàn thân trên dưới đều nồng nặc mùi cặn bã, rác rưởi”.
“Nam Nam, loại người ấy em quan tâm đến làm gì?”
“Tiểu Nam, loại con trai ấy không đáng để em yêu. Em sẽ gặp được người tốt hơn”.
Giọng nói của bạn bè, người thân văng vẳng bên tai.
Có lẽ, trong mắt tất cả mọi người, loại con trai ấy không đáng để yêu. Những người từng thích anh ấy sau khi biết được gia cảnh của anh đều từ bỏ anh.
Chỉ có điều, trên thế giới này, chỉ có người con trai ấy, mỗi lần gọi điện cho mình đều chờ mình cúp máy trước. Nói bye rồi nhưng vẫn chờ máy. Một lần Vệ Nam ngạc nhiên hỏi: “Vì sao cậu không cúp máy?” Anh ấy nói: “Cậu cúp trước đi, mình chờ cậu”.
Trên thế giới này cũng chỉ có người con trai ấy luôn luôn ở bên khi mình học hành vất vả. Dù rằng anh ấy cảm thấy rất chán, nằm bò ra bàn ngủ. Vệ Nam đã rất nhiều lần bảo Hứa Chi Hằng đi tìm bạn chơi nhưng anh ấy không chịu. Anh ấy nói: “Chán lắm, thích đi cùng cậu hơn”.
Anh ấy là người chơi bời lêu lổng. Gia đình phức tạp, tính cách lầm lì, quái dị, tính tình nóng nảy, xấu xa, không đáng được yêu.
Nhưng Vệ Nam có thể cảm nhận được điểm tốt, điểm khác biệt của anh ấy.
Cảm nhận được sự quan tâm, sự dịu dàng của anh ấy.
Sống trong môi trường khác nhau, cùng xuất hiện sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn và bất đồng. Vứt bỏ người thân bạn bè, bỏ nhà đi, chuyện này Vệ Nam khinh thường không thèm làm. Hứa Chi Hằng lại thường xuyên làm...