Nơi ấy có anh

Posted at 25/09/2015

792 Views

Tin mình đi, mình sẽ không để chúng ta tổn thương nữa. Mình sẽ bù đắp tổn thương trong tâm hồn của hai chúng ta – Minh Nhật ôm lấy Ngân Hằng thổn thức nói.
Ngân Hằng nhẹ nhàng đẩy Minh Nhật ra, cô lắc đầu nói:
– Mình là một ngôi sao xấu, mình luôn đem lại bất hạnh cho người khác.
– Mình không sợ….- Mianh Nhật tiến về phía cô.
– Nghe mình nói đi – Ngân Hằng lùi bước mĩm cười buồn nói – Cám ơn bạn đã dành tình cảm cho mình. Nhưng ở bên cạnh mình bạn chỉ gặp bất hạnh mà thôi. Lâm Phong đã là một ví dụ. Tên Hào cũng như thế. Mình không muốn bạn lại giống như họ, bạn hiểu không? Còn nữa, nếu như ông nội đã nghiêm cấm Lâm Phong gặp mình, bạn cũng sẽ như vậy thôi. Họ sẽ không cho hai người gặp mình nữa đâu, trừ khi bạn chịu vứt bỏ tất cả vì mình.
Minh Nhật bối rối lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, trong lòng cậu nhất thời bị vật chất cuốn lấy. Ngân Hằng cười nhạt nhìn Minh Nhật nói.
– Nhưng bạn không thể….mình hiểu bạn, bạn khó khăn mới tiến được vào nhà đó. Bạn khó lòng mà rời bỏ nó có đúng hay không? Cho nên, bạn rất khác Lâm Phong ở đó, nếu là bạn ấy, nhất định câu trả lời là chấp nhận vì mình mà vất bỏ tất cả.
– Mình…..
– Mình hiểu, mình không trách bạn. Minh Nhật, bạn là người lí trí, bạn biết suy nghĩ, còn Lâm Phong, bạn ấy có suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ thích làm theo tình cảm của bản thân. Nếu muốn nương tựa, người như bạn là thích hợp nhất. Nhưng bất kì cô gái nào, cũng mong người con trai hết lòng hết dạ vì mình, vì mình chấp nhận vứt bỏ tất cả. Cho nên hãy quên mình đi. Đi về đi, từ nay chúng ta chỉ là những người bạn, những người bạn bình thường của nhau mà thôi.

Minh Nhật rời khỏi nhà Ngân hằng trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ, Ngân hằng nói đúng, họ cũng sẽ không cho cậu gặp Ngân hằng, trừ khi cậu chấp nhận từ bỏ phần tài sản kia mà thôi. Nhưng mà nếu cậu rời bỏ thì những ngày qua phải chịu đựng , phải nhẫn nhịn vì cái gì? Nhưng nếu không rời bỏ……
Ngân Quỳnh đứng chờ Minh Nhật trước cổng nhà, cô nhân lúc mẹ đi vắng mà cho Minh Nhật vào. Bây giờ đứng bên ngoài trông cửa, thấy vẻ mặt trầm tư của Minh Nhật, Ngân Quỳnh đau lòng nói:
– Ngân Hằng tốt đến như vậy sao? Dù là phải cầu xin mình, vẫn chấp nhận à.
– Bạn không hiểu được đâu.
– Không! Mình hiểu! – Ngân Quỳnh buồn rầu đáp, đôi mắt đen chứa đựng một nỗi niềm thầm kín, một tình cảm đè nén – Đó là một sự ngốc nghếch, khờ dại. Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.
– Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận – Minh Nhật lẩm bẩm lập lại lời Ngân Quỳnh.
“…trừ khi bạn vất bỏ tất cả vì mình….” – Minh Nhật nhớ lại lời Ngân Hằng. Cuối cùng cậu đã hiểu mình thua Lâm Phong ở đâu.
Trong lòng cậu có quá nhiều nỗi đau, có quá nhiều món nợ, khó lòng vứt bỏ. Cho nên dù yêu thích Ngân Hằng đến đâu chẳng nữa, cậu vẫn không thể vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Cậu chưa hiểu tận tường cái gì là bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.

Minh Nhật vừa rời đi không bao lâu thì một người phụ nữ đã xuất hiện trước cửa nhà Ngân Hằng, bà Kim Lương lúc này cũng vừa về tới. Ánh mắt bà quét lên người đàn bà vừa xuất hiện trước cửa nhà mình. Bà thầm đánh giá người phụ nữ kia, bà ta ăn bận sang trọng, cho thấy là loại người có tiền tài, không thể đắc tội. Bèn nhỏ nhẹ hỏi chuyện.
– Chị này, chẳng biết chị tìm ai trong nhà này.
Người phụ nữ kia nghe hỏi bèn quay đầu lại, là một người phụ nữ đẹp, nhưng trông đôi mắt có phần mỏi mệt. Bà ta nhìn bà Kim Lương nói:
– Tôi muốn tìm cháu Ngân Hằng.
Vừa nghe câu trả lời, bà Kim Lương trong bụng cười thầm:” Xem ra đây sẽ là người sẽ bỏ tiền ra giúp công ty trả nợ đây”, cho nên bà ta vồn vã nói:
– Dạ chào chị. Mời chị vào nhà. Không biết chị tìm cháu Ngân Hằng nhà em có chuyện gì hay không?
Người đàn bà không đáp chỉ gật đầu rồi bước theo bà Kim Lương vào bên trong, thấy người đàn bà không đáp, bà Kim Lương có chút nổi giận, nhưng nghĩ đến đây là người giúp công ty bà như lời ba Minh Nhật nói nên bà nín nhịn.
– Chị ngồi chơi, em vào gọi con bé.
Bà Kim Lương nhanh chóng lên lầu gọi Ngân Hằng đi xuống. Ngân Hằng đi xuống lầu, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng Ngân Hằng có chút lạnh lẽo, nhưng cô biết thế nào cũng xảy ra chuyện này, nên bình thản bước xuống gật đầu chào người phụ nữ trước mặt.
– Con chào bác.
Người phụ nữ gật đầu rồi theo tay mời của Ngân Hằng mà ngồi xuống ghế.
– Bác nghĩ con biết bác đến đây làm gì chứ.
– Dạ con biết – Ngân Hằng cười nhẹ gật đầu.
– Con vẫn luôn là cô bé thông minh – Bà Ngọc lan nhìn Ngân hằng bằng đôi mắt yêu thương nói – Bác luôn luôn thích con.
Ngân Hằng được khen, cô khẽ cười, đưa mắt nhìn bà Ngọc Lan chờ đợi điều bà sắp nói. Bà Ngọc Lan nhìn ánh mắt của Ngân Hằng, cũng không muốn dài dòng nữa, bà liền kể.
– Chắc con biết, Minh Nhật là anh em cùng cha khác mẹ với Lâm Phong.
– Con biết.
– Lâm Phong không biết điều đó, nó luôn nghĩ nó và thằng bé kia là anh em sinh đôi. Nhưng thằng bé Minh Nhật kia luôn xem Lâm Phong là cái gai trong mắt, luôn có sự đố kị, cạnh tranh nhất là việc phân chia gia tài – Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng kể, bà cố ý nhấn mạnh từ “ phân chia gia tài “ – Con cũng biết, Lâm Phong bị chứng bệnh ung thư máu, dù được Minh Nhật hiến tủy, nhưng vẫn phải uống thuốc đều đặn, sức khỏe sẽ bị yếu đi rất nhiều, rất dễ bị các loại vi khuẩn gây bệnh khác xâm nhập. Cho nên bác vẫn luôn chăm sóc thằng bé, không để nó chịu bất kì tổn thương nào hết, vậy mà…..
Ngân Hằng hiểu bà muốn nhắc đến việc cậu và hai người bạn kia, cô cúi đầu buồn bã.
– Bác không có ý trách cháu. Chuyện bác muốn nói với cháu là ….- Bà ngập ngừng nhìn cô.
– Cháu biết, cháu có nghe nói, là ông nội bạn ấy không cho bạn ấy gặp cháu.
– Đúng vậy. Cháu biết không, là một người mẹ, bác luôn muốn giành cho con mình những thứ tốt nhất. Nhất là khi Lâm Phong trong tình trạng này, bác càng muốn cho con mình nhiều thứ hơn để nó có thể sống an nhàn vui vẻ về sau. Nhưng lại xuất hiện thêm một đứa cháu trai nữa, và vì cháu, ông nội Lâm Phong đã tuyên bố, sẽ rút lại toàn bộ tài sản mà ông muốn cho Lâm Phong mà trao cho Minh Nhật. Bác không thể để chuyện này xảy ra, cho nên đến đây gặp cháu. Hy vọng cháu hiểu được tấm lòng của bác mà rời xa Lâm Phong.
Ngân Hằng cắn chặt răng, dù dặn lòng rời xa Lâm Phong, nhưng vẫn không ngăn được nỗi buồn đau trong lòng . Mũi cô đỏ lên, hai tròng mắt đỏ hoe, cô cúi đầu xuống che dấu.
Bà Ngọc Lan nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của cô như thế thì đau lòng vô cùng, nếu không phải bà muốn tốt cho con trai, cũng không nhẫn tâm làm điều này với một cô bé như Ngân Hằng. Nhưng tất cả đều phải chấp nhận như một số mệnh đã an bài. Cho nên để bù đắp, bà bằng lòng làm tất cả để Ngân Hằng có thể sống tốt hơn.
Bà nhẹ nhàng đưa ra một xấp hồ sơ được bỏ trong phong bì cẩn thận rồi chậm rãi nói:
– Bác biết, hiện nay công ty của gia đình con gặp khó khăn, có nguy cơ phá sản. Cho nên bác và bác trai đã bàn với nhau, sẽ giúp đỡ công ty của con. Chỉ yêu cầu con, từ này đừng gặp Lâm Phong nữa. Bác và bác trai đang sắp xếp cho Lâm Phong đi du học. Mong rằng từ lúc đó, con và thằng bé sẽ không gặp nha nữa.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bầu trời tối sầm đầy buồn bã.
– Ngân Hằng….bạn ra đây đi, chúng ta nói chuyện – Lâm Phong đứng dưới hàng rào nhìn lên khung cửa sổ nhà Ngân Hằng hét lớn.
Đáp lại cậu là sự im lặng đến đáng sợ.
Ngần Hằng….bạn ra đây đi mà, mình xin bạn đó, chúng ta ra nói rõ ràng đi mà – Giọng lâm Phong khàn đi đau đớn cầu xin cô gặp cậu dù chỉ một lần.
Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên là muốn được gặp cô. Cậu không màng lo lắng của mẹ chạy đến nơi này, trên người quấn đầy băng quấn kèm theo một trận nhức nhói, chỉ sợ tên Hào kia làm khó cô. Vậy mà khi đến nơi, cậu chỉ nhận được một câu nói của Ngân Hằng nhờ Ngân Quỳnh truyền đạt lại rằng : “ Từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay nhau” Sau đó dặn Ngân Quỳnh không được nhận bất cứ lá thư nào của Lâm Phong nữa.
Điều này càng khiến Lâm Phong đau buồn không cùng, đành đứng bên ngoài hét to mong Ngân hằng sẽ chịu ra gặp cậu một lần nữa.
– Mày nghĩ cô ấy sẽ ra gặp mày sao – Giọng nói của Minh Nhật đầy mĩa mai vang lên sau lưng cậu.
– Liên quan gì đến mày – Lâm Phong quay đầu lại đanh mặt nhìn Minh Nhật đáp.
– Mày quên ông nội đã nói gì với mày hay sao?
– Tao không quan tâm đến mớ tài sản đó, nếu mày thích cứ việc lấy đi – Lâm Phong cười nhạt đáp, từ xưa đến giờ, cậu chưa từng nghĩ đến việc tranh giành tài sản với Minh Nhật.
– Có lẽ mày khinh thường tao, mày coi thường những thứ vật chất mà ai ai cũng muốn có. Mày chấp nhận vứt bỏ những thứ đó, nhưng mày không biết Ngân Hằng lại cần những thứ vật chất mà mày đang xem thuờng đó.
– Mày nghĩ Ngân Hằng cũng như mày chắc – Lâm Phong cười chế giễu...

Old school Swatch Watches