80s toys - Atari. I still have

Nơi ấy có anh

Posted at 25/09/2015

790 Views

Cô bỗng nghe tiếng Gia Bảo gọi chị.
Sự hoảng hốt vì sắp bị chia xa bỗng tĩnh lặng lại, Ngân Hằng nhìn Lâm Phong với đôi mắt tuyệt vọng hối lỗi, cô khẽ lắc đầu rồi từ từ buông tay Lâm Phong ra.
Lâm Phong nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn kinh ngạc, sửng sờ.
Bà Kim Lương lôi Ngân Hằng đi vào trong nhà, bà tát mạnh vào mặt cô, khiến cả người cô nằm sấp xuống sàn nhà. Ba ta phẫn nộ chỉ tay vào cô mắng.
– Mày có biết mày vừa làm gì hay không hả? Mày đang muốn dồn cái nhà này vào chỗ chết đúng hay không? Mày biết rõ họ là người có thể cứu giúp công ty thoát cảnh nợ nần mà. Sao mày còn dám làm trái ý họ chứ hả. Nếu như họ nổi giận không đồng ý giúp chúng ta nữa thì sao hả.
Ngân Hằng nằm vật ra đất, cắn chặt răng, để dồn nén nỗi đau vào lòng. Ánh mắt của Lâm Phong rời đi khiến cô đau đớn vô cùng.
Gia Bảo đang trong vòng tay của Ngân Quỳnh bỗng vùng thoát chạy lại ôm lấy cô, Ngân hằng cũng ôm chầm lại em trai mình.
– Chị. Chị đừng bỏ em….
Gia Bảo đả đủ tuổi hiểu biết, lúc nó thấy cảnh giằng co, nó rất sợ hãi, lên tiếng gọi Ngân hằng. Giờ đây thằng bé ôm chặt Ngân hằng trong lòng mình, chỉ sợ buông tay là cô sẽ lập tức rời khỏi nó.
– Chị xin lỗi, chị xin lỗi Gia Bảo.
Bà Kim Lương lấy ra một số tờ giấy phto ném vào mặt Ngân hằng.
– Mày nhìn đi. Mày nhìn kỹ đi. Đây chính là giấy đòi nợ của bọn họ đó.
Ngân Hằng đưa mắt nhìn vào những tờ giấy đó, đó là những tờ giấy chứng nhận công ty ba cô vay tiền của nhà tên Hào. Bây giờ nhà bọn họ cũng đã không còn như xưa, muốn đòi tiền cho công ty cô mượn lại. Họ còn đặt điều kiện, nếu không trả tiền, thì bắt Ngân Hằng phải đến chăm sóc tên Hào giờ đây đã bị tàn phế, sau này đủ tuổi thì làm giấy đăng ký kết hôn.
– Tao vì nghĩ đến ba mày, không bắt mày gã đi, nhưng mày lại làm ra những chuyện thế này. Tao nói cho mày biết, tao quyết định gã mày qua bên đó để gán nợ.
– Dì ôi, con xin dì mà….Ngân hằng gào lên cầu xin bà Kim Lương, cô ôm lấy chân bà ta khóc lóc van cầu, nhưng bà Kim Lương lạnh lùng hất tay cô ra rồi bỏ đi lên lầu.

Dù cô có van xin thế nào, bà Kim Lương vẫn một mực không chấp nhận.
– Dì à, con xin thề, con không hề có ý định bỏ đi cùng với bạn ấy đâu. Con xin dì để con ở lại đây, để con có thể chăm sóc ba và Gia Bảo, dì bắt con làm gì cũng được hết. Dì đừng đưa con sang bên đó, con xin dì….
Trước lời cầu xin của Ngân hằng, bà Kim Lương giả bộ thở dài nói:
– Ngân Hằng à, dì cũng không muốn ép buộc con như thế đâu. Nhưng con cũng biết mà, từ lúc gánh hết mọi chuyện của công ty, dì vất vả nhiều như thế nào mà. Nếu không vì ba con giờ đã bị liệt nữa người như thế, dì cũng không ép con gã đi như thế. Con phải biết, đưa con đi qua đó, không phải vì dì, mà là vì ba của con. Nếu con muốn nhìn ba con phải ngồi xe lăn đến tòa án thì con có thể ở lại, vì đây là nhà con. Thật ra vì người thằng hào chọn là con chứ không phải Ngân Quỳnh, nếu không, dì cũng đành nén lòng đưa Ngân Quỳnh qua đó mà thôi. Chúng ta nợ họ mà….
Lời của bà Kim Lương dù Ngân Hằng biết rõ không hoàn toàn là sự thật, nhưng cô lại không thể nào phản đối được. Hai bàn tay đang nắm lấy tay bà Kim Lương cầu xin vô lực rời ra, cả người cô sụp xuống đất, đã không còn cơ hội lựa chọn nữa rồi. Dù cô có van xin thêm nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.
Ngân Hằng rửa sạch gương mặt thấm đẫm nước mắt của mình, dặn lòng cố nặn ra một nụ cười, chẳng phải trước kia cô đã chấp nhận phần số mà ông trời đã ban cho cô hay sao. Vậy thì bây giờ không có lí do nào lại sợ đối mặt với nó.
Huống hồ bây giờ tên Hào đã tàn phế, hắn sẽ không còn dịp hành hạ cô như trước đây để trút giận nữa. Đây có thể xem là chút may mắn mà ông trời ban cho cô.
Chấp nhận, vì gia đình này, chấp nhận vì ba cô, thế là đủ rồi.
Cố chôn dấu nỗi đau, Ngân Hằng như thường lệ mĩm cười tươi tắn đi đến giúp ba cô lau người. Ngân hằng như thường lệ kể vài câu chuyện bên ngoài cho ba cô nghe, mặc dù ông vẫn thường xem tin tức trên tivi, nhưng cô vẫn thích kể cho ba nghe, đó là sự kết nối tình cảm của hai cha con cô.
Từ ngày bị té từ trên cao xuống, ông bị liệt, không có khả năng đi lại, tay ông cũng di chuyển khó khăn, nhưng may mắn là thần trí vẫn minh mẫn, dù nói chuyện hơi khó khăn nhưng ông vẫn thường trò chuyện với Ngân Hằng.
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều che dấu ông, để ông trong phòng đóng chặt cửa lại, không để ông biết điều gì. Ngân hằng cũng cảm thấy may mắn là ông không biết, vậy thì cuộc sống còn lại của ông sẽ thanh thản hơn.
Nhưng mà…hôm nay , bỗng nhiên ba cô nắm chặt tay cô bằng bàn tay yếu ớt của ông. Ngân hằng tưởng ba cô muốn nói gì bèn ngẩng đầu hỏi:
– Có chuyện gì vậy ba.
Nhưng thay vì mấp mấy môi trả lời, ông lại nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt khiến Ngân Hằng lo lắng:
– Ba…ba sao vậy.
Cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng nói khó khăn nhưng rất rõ ràng.
– Ba..xin..lỗi.
Ngân Hằng ngây người nhìn ông, cô không hiểu vì sao đột nhiên ba lại nhìn cô nói như thế thì cánh tay kia của ông cố gắng giơ lên cao vươn về phía gương mặt cô. Ngân hằng liền kề mặt mình vào sat tay ba, để ông có thể chạm vào gương mặt cô âu yếm như những khi còn nhỏ.
Một hồi lâu, ông mới rời tay khỏi gương mặt cô, ánh mắt nhìn lên trần nhà, ẩn chứa một nỗi đau đớn khôn cùng. Ông chậm rãi nói:
– Ba bỗng muốn nghe con hát, hồi nhỏ con hát rất hay.
Ngân hằng nắm tay ba cô rồi khẽ mĩm cười gật đầu, cô chọn bài hát “ Tình cha”, bài hát lúc nhỏ cô vẫn thường hay hát tặng ông:
Tình Cha ấm áp như vầng thái dương.
Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn.
Suốt đời vì con gian nan.
Ân tình đậm sâu bao nhiêu.
Cha hỡi ! Cha già dấu yêu.

Và con nhớ mãi những ngày tháng qua.
Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng.
Nhớ hoài tuổi thơ bên Cha.
Gian khổ ngày đêm chăm lo.
Mong muốn con được lớn khôn.

Còn nhớ những ngày ấy, những đêm trường giá lạnh.
Và Cha nằm ôm con sưởi ấm những canh dài.
Nhẹ nhàng ôm con và Cha khẽ nói :
“Này con yêu ơi ! Con hãy nhớ. Hãy nhớ lời Cha sống cho nên người và con ơi chớ bao giờ dối gian”.
Nghèo thì cho sạch, rách rau cho thơm. Những lời của Cha năm xưa.
Con nguyện ghi sâu trong tim.
Cha hỡi ! Cha già dấu yêu.
Khi cô kết thúc bài hát của mình, ba cô siết chặt tay cô nhìn cô xúc động. Ông khẽ nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Cuối cùng nụ cười dừng lại trên môi ông, ông trầm mặt nhìn cô cất lời.
– Đáng lí ra, ba không nên đặt tên con là Ngân Hằng. Hằng của sự vĩnh hằng, nghĩa là mãi mãi, tình yêu mãi mãi dành cho mẹ con. Nhưng Ngân lại là bạc, đời người con gái không nên gắn với chữ bạc ( đây là lí do cái tên Ngân hằng đó bà con à, nhiều người bảo không thích cái tên này. Haiz! Giờ thì càng ghét thêm ) , bạc là thứ lạnh lẽo vô cùng, bạc của bạc phước. Cuộc đời của con vì có thêm chữ bạc này mà trở nên bất hạnh, chịu nhiểu đau khổ.
– Không có đâu ba – Hai mắt cô kéo màn nước lắc đầu nói – Chỉ cần có ba và Gia Bảo bên cạnh, con luôn cảm thấy hạnh phúc.
– Con là đứa con ngoan nhất của ba. Là đứa hiểu chuyện nhất.
– Vì con là chỉ cả mà.
– Ba hạnh phúc khi có một đứa con như con.
Cô khẽ cười ấm áp, tựa đầu vào vai ông, để ông vuốt mái tóc dài của cô giống như lúc nhỏ.
– Đi đi, hãy rời xa nơi này đi. Đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
Ngân hằng giật mình ngẩng đầu nhìn ba mình, cô lắp bắp gọi:
– Ba….
– Ba đã biết hết rồi – Ông buôn ra câu nói nặng chĩu – Ba thật là quá ngốc, lại lần nữa yếu lòng mà tin bà ấy, chấp nhận cho bà ấy một cơ hội, còn đưa hết tài sản cho bà ấy...