Disneyland 1972 Love the old s

Không hẹn trước để yêu

Posted at 27/09/2015

156 Views


Nhưng tôi cũng không hề biết rằng trong cuộc đời muôn hình vạn trạng này, ngôi sao không hẹn trước ngày để rụng, cánh hoa không hẹn trước ngày để rơi, cơn gió không hẹn trước ngày thành bão tố và trái tim tôi, không hẹn trước ngày để yêu...
***
Tôi không phải là một sinh viên ngoan, nhưng tuyệt đối tôi không phải là một sinh viên hư, tôi có những mánh khóe của riêng mình. Tôi chỉ học vừa đủ để người ta biết mình thông minh. Tôi không học quá nhiều những thứ tư duy khoa học và khô cứng ấy. Hơn nữa bộ óc của tôi cũng không hứng thú với chúng.

Ngày tôi đăng kí học Ngôn ngữ học, không phải vì tôi yêu thích nó, cũng không phải vì nó sẽ mang lại cho tôi cơ hội kiếm cơm áo, gạo tiền mà vì tôi chả hiểu gì về nó và cứ thế là đăng kí mà thôi. Tôi nhiều khi liên tưởng việc tôi thi đại học như các cụ ngày xưa lấy vợ, lấy chồng ấy, cứ thế là lấy thôi, không yêu, không hiểu cũng chả thích... nhưng vẫn ở với nhau trọn đời, vẫn sinh con đẻ cái... giống như tôi sẽ có ngày nhận bằng tốt nghiệp cử nhân Ngôn ngữ học vậy!
Nhiều khi tôi thấy người ta nói sống cho đam mê, sống thì phải có đam mê hay có người nói, nếu không được sống cho những đam mê của mình thì họ không sống nổi. Vì thế, thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi mình, vậy rút cuộc đam mê của cuộc đời tôi là gì? Không trả lời nổi, vậy sao tôi vẫn sống nhăn răng như vậy? Có lẽ tôi là một bộ phận giới trẻ đang bị lên án vì sống không đam mê, không hoài bão? Tôi sống hoàn toàn theo quán tính sao? Cứ thế là sống thôi?
Nhưng cũng không phải, nếu tôi cứ thế mà sống thì tại sao tôi lại có nhiều thứ day dứt trong lòng tới vậy? Tại sao tôi lại nhạy cảm quá thế với mọi thứ xung quanh mình? Tôi biết rõ thứ tôi không thích, vậy tại sao tôi lại không thể biết rõ thứ tôi yêu hay là tôi muốn yêu, sẽ yêu?
Thỉnh thoảng tôi cũng vò đầu bứt tóc mình vì điều đó, không lẽ tôi sẽ yêu một anh chàng nào đó và hi sinh cả cuộc đời mình vì anh ta bởi anh ta chính là tình yêu, chính là đam mê cả đời tôi? Nhưng cho đến chính giây phút này, quả thật chưa có người đàn ông nào mang lại cho tôi thứ cảm giác mãnh liệt ấy! Nếu đàn bà ai cũng như tôi thì có lẽ mọi đứa trẻ khi được thụ thai, chúng đều muốn mình là đàn ông hết! Vì thế, nếu đàn bà ai cũng như tôi thì đàn bà sẽ tuyệt chủng mất.
Đêm qua, trời bắt đầu trở lạnh, cái lạnh đầu tiên của một mùa đông mới. Những ánh đèn pha như vàng hơn, hắt hiu và có chút lạnh lùng hơn. Mùa hạ, khi nhìn ánh đèn pha trên phố tôi thường có cảm giác nóng nực, bức bối hơn, còn mùa đông thì lại thấy như cô đơn hơn, ủ rũ hơn, nó giống như là một người đàn bà đứng cúi mặt giấu đi vẻ buồn rầu hết sức riêng tư của mình vậy! Tôi vốn là kẻ nhạy cảm và đa mang, nhưng tôi nghĩ, phụ nữ tốt nhất nên có ít những thứ đó thôi thì cuộc đời họ sẽ thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Không phải là những người phụ nữ đa sầu, đa cảm thì thường khổ đó sao?
***
Mấy đứa con gái trong nhóm tôi đang tranh luận xem có nên yêu một người đàn ông nhiều tuổi và thành đạt. Họ sẽ có mọi thứ họ muốn. Còn tôi thì nghĩ, một người đàn ông trung niên, nếu người ấy có thể đánh cắp thứ gì đó của một người con gái thì thứ đó chỉ có thể là lòng kính trọng, sự tôn thờ, ngưỡng mộ chứ tuyệt đối không thể là tình yêu. Tôi đã suy nghĩ như vậy, bởi tôi thích những anh chàng thông minh và đẹp trai hơn là những người đàn ông với mái tóc hoa tiêu, một cái bụng hơi quá cỡ và vợ con ríu rít phía sau... Cho nên, tôi chưa bao giờ có một ý nghĩ ngoại đạo nào khi đứng trước một người đàn ông như thế!
Ngay khi thầy giáo môn mới bước vào, cả lớp đang nhộn nhạo tự dưng im bặt. Tôi lặng lẽ quan sát vị giáo sư mới của chúng tôi, khuôn mặt ngăm ngăm nghiêm nghị ấy, đôi mắt màu nâu từng trải với cái nhìn thấu suốt ấy... tôi đã tự nhủ mình: chỉ cần nhìn thấy con người như thế thôi là đã đủ cho một thông điệp mạnh mẽ: đừng đùa cợt với tôi!
Nhưng tôi cũng không hề biết rằng trong cuộc đời muôn hình vạn trạng này, ngôi sao không hẹn trước ngày để rụng, cánh hoa không hẹn trước ngày để rơi, cơn gió không hẹn trước ngày thành bão tố và trái tim tôi, không hẹn trước ngày để yêu, không hẹn trước để đau và không hẹn ngày từ bỏ...

Trong khi mấy đứa ngồi xung quanh tôi đang thì thầm to nhỏ gì đó như là: thầy hắc xì dầu lắm, thấy không đùa được đâu, lại mệt đầu rùi... Thì tôi lại ngồi im trong cái cảm giác giữa màn đêm mênh mông ta nghe rõ cả tiếng con muỗi bay vo ve bên tai mình. Tôi nén một tiếng thở dài ngao ngán. Tôi cũng không thích những ông thầy như thế, họ khiến tôi áp lực và căng thẳng vô cùng. Giống như việc bạn phải ngồi nghe giáo huấn bằng một thứ ngôn ngữ mà bạn chỉ hiểu một chút giữa một buổi chiều mùa thu tuyệt đẹp: nắng ấm, trời trong, và người yêu đang chờ ngoài cổng! Như thế, chẳng phải rất dễ đau tim sao?
Và tôi cũng cam đoan một điều rằng: Những ông thầy như thế này cũng chẳng thích những đứa sinh viên thuộc loại như tôi. Một bên nhìn thấy nhau đã ngấm ngầm thất vọng, một bên nhìn thấy nhau đã âm thầm mệt mỏi. Cái hình hài đóng khung một vị giáo sư ấy càng khiến nỗi phiền muộn trong tôi dâng cao. Ấn tượng đầu tiên đậm sâu như thể vết của chiếc bánh xe bò nặng nề in trên con đường đất lày lội lấm bùn, dù có nắng lên thì cũng không thể mờ được.
Tôi ngồi im lặng hơn ngày thường, không phát ngôn, không liếc ngang liếc dọc, không thở mạnh, không thở dài, dù không khí đang ứ đọng trong phổi, chưa có cuộc gặp gỡ nào lại mang cho tôi cái cảm giác nặng nề như thế, khiến tôi chỉ biết vặn hai bàn tay của mình ở dưới bàn.
***
- Hôm nay lạnh quá, nhưng khi vào lớp, tôi đã thấy ấm rồi!
Những âm thanh ấy khiến tất cả chúng tôi đều ngơ ngác, một giọng nói êm và ấm như quét sạch mọi ý nghĩ vừa rồi trong đầu tôi, thổi tan hết cái giá lạnh của mùa đông đang không ngừng rít bên cửa phòng học giữa tầng ba của lớp tôi. Giọng nói của một người đàn ông trung niên lại có thể có sức hút tới mức đó sao? Nó khác hẳn với giọng nói ồn ào của đám thanh niên, những giọng nói lướt qua tôi hàng ngày rồi bay theo gió bụi không vướng lại một chút nào. Vậy mà âm thanh ấy, tiếng nói của một người đàn ông trung niên xa lạ lại có sức lay động tôi đến thế. Không phải giống như một lãng tử cưỡi ngựa bay đến bên tôi mặc gió cát tơi bời trên hành trang quen mùi phiêu bạt. Mà nó giống như cái cảm giác trong một buổi chiều đông lạnh giá và u ám, tôi rét run trong áo mỏng thì bất chợt hình ảnh một người đàn ông với làn khói thuốc lan tỏa xung quanh, khuôn mặt trầm tư sâu lắng, ánh nhìn đăm chiêu nghĩ ngợi, mỗi điểm trên khuôn mặt hồng lên theo ánh thuốc cháy, rồi lại từ từ mờ dần trong làn khói hư ảo chập chờn... Hình ảnh ấy, khiến trái tim tôi bỗng trở nên ấm áp lạ kì. Người đàn ông ấy gợi cho tôi cái cảm giác thật vững trãi biết nhường nào.
Bạn thấy không, không cần phải có bàn tay của một phù thủy tài ba ta vẫn có thể thấy thế giới này hoàn toàn thay đổi chỉ trong giây lát.
Và khi tôi còn đang say mê ngắm nhìn người đàn ông mang lại cho tôi quá nhiều cảm xúc ấy thì bất chợt, người ấy quay sang tôi mỉm cười. Nụ cười ấy, hiền như một làn gió, đậm như một buổi hoàng hôn, dịu dàng như một tia nắng giữa chiều đông... Nó phá tan tất cả những quy phạm, những khuôn đúc mà người ta ngỡ đã đóng khung nó một cách chắc chắn. Người ta gọi đó là gì? Đó là sự hấp dẫn thực sự của một người đàn ông, đó là sức cuốn hút đầy nội lực... Hình hài không làm nên tất cả, khuôn mặt không vẽ được tâm hồn!
Mọi ý nghĩ cứ xoẹt qua đầu tôi như một tia chớp vậy, tôi cũng không thể ngờ tới nó sẽ đánh vào đâu trong con người cảm xúc của tôi. Tôi cũng không biết là mình đã thoát hiểm hay là bị trọng thương, tôi cũng không biết mình nên trân trọng hay kinh hãi nó nữa!
Nhưng có lẽ tôi không đủ sức để chịu đựng được tất cả những gì bất ngờ đổ ập vào mình một cách dữ dội như vậy. Tôi cần phải thoát ra khỏi tất cả những cảm xúc này.

Hôm đó, khi tan học, tôi không về phòng trọ mà lang thang một mình. Tôi muốn đi bộ, đi thật nhiều, đi thật lâu để cho mọi cảm xúc xuất hiện ngày hôm nay rơi vãi hết ra khỏi đầu óc tôi. Nhưng khi đôi chân tôi đã rệu rã, mà mọi thứ trong đầu tôi vẫn chất chồng và rối loạn. Một đứa con gái hơn hai mươi tuổi, trúng tiếng sét ái tình của một người đàn ông trung niên thì thực sự có phải là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời cô ta không? Không ước mơ, không hoài bão, không tài năng xuất chúng, giờ lại rung động vì một người đàn ông đã có gia đình... sao ông trời lại khéo trêu ngươi như thế cơ chứ? Sao không phải là một anh chàng đẹp trai, giàu có và si tình thì cuộc đời Trang Nguyên này đâu đến nỗi bệ rạc và u ám tới mức này chứ! Tôi ngước nhìn xung quanh và nhận ra mình hoàn toàn không biết đây là ở đâu.
Suốt những ngày sau đó tôi vật vã mình với hàng đống những câu hỏi: Có phải chỉ là những phút giây say nắng? Tôi chỉ là choáng ngợp bởi một người đàn ông thành đạt và trí thức? Tôi chỉ là đang ngộ nhận mà thôi!... Tuyệt đối không thể là tình yêu. Tôi không tin vào tình yêu sét đánh, lại càng không thể tin là tôi có thể yêu một người đàn ông chỉ vì một giọng nói ấm áp và một nụ cười quyến rũ được.
Thế nhưng tôi lại âm thầm tính từng ngày cho tới hôm có tiết học của thầy, mỗi ngày dài như hàng thế kỉ, chờ đợi, chờ đợi luôn là thứ khiến con người ta trở nên dễ cáu bẳn và mệt mỏi, nhất là khi biết rằng tuyệt đối không nên chờ đợi điều đó. Tôi thực sự biết mình không nên bị sa lầy trong những cảm xúc điên rồ của chính mình. Nhưng có những khi, mọi lí lẽ của lí trí con tim đều có quyền phản bác, phản bác một cách tuyệt đối và ngu muội.
***
Sau một tuần thầy mới lại có tiết ở lớp tôi. Vì thế, tôi tự nhủ với mình rằng, tôi sẽ mỉm cười với bất kỳ ai tôi gặp ngày hôm nay. Bởi tâm hồn tôi đang run rẩy, tâm trạng tôi đang chất chồng bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn... Tôi muốn mình có thể nở một nụ cười thật nhẹ nhõm như những cánh hồng nhờ gió rũ khỏi mình những giọt mưa đêm! Để có thể dịu dàng đón một bình minh rạng rỡ và ấm áp!
Nhưng khi thầy bước vào, tôi bỗng sợ, bao nhiêu bình tĩnh tôi chuẩn bị đều bay đi như hơi nước, tôi sợ chiếc áo khoác dày của tôi cũng không thể che nổi nhịp đập ồn ào của trái tim. Tôi sợ tất cả hình hài của tôi đang tố cáo tôi một cách trắng trợn và lộ liễu...