Những vết xước màu rêu
Posted at 25/09/2015
481 Views
Rất tiếc! Tôi không thấy phiền về điều đó!
Khuôn mặt Phương trắng bệch, cô như con mèo lười bị đuổi ra khỏi nhà mà không hiểu sao mình lại bị thế.
- Em... em nghĩ cũng đã đến lúc có thể gặp...
Vũ đứng lên, bước chân lại phía Phương, nâng khuôn mặt đang cúi gằm của cô lên, nói nhỏ vào tai cô:
- Thưa trưởng phòng, cô đang lầm tưởng điều gì đúng không ạ? Cô nghĩ tôi yêu cô thật sao? Tôi chả thấy đến lúc mình cần làm gì cả.
- Anh nói thế là sao? Mình vẫn yêu nhau mà, ba em chỉ muốn... - Mặt Phương hoàn toàn không còn giọt máu, cô hốt hoảng níu lấy cánh tay Vũ.
- Tôi mệt mỏi với từ “ba em” của cô lắm rồi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của chúng ta, tôi và cô, hiểu chứ?
- Em không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
- Vậy thì bây giờ cô nên học cách hiểu đi, và chạy sang phòng ba tôi ngay đi và kêu ca với ông ấy... Dù điều đó cũng vô ích thôi.
- Nhưng em yêu anh, yêu anh thật lòng, rất yêu anh!
- Giữ tình yêu đó cho riêng cô ấy, nó không có ý nghĩa gì với tôi đâu. Ra ngoài!!!
- Không, em cần anh, Vũ à, sao lại đột ngột thế được. Anh, em yêu anh!
Vũ thản nhiên, gỡ tay cô ra khỏi cánh tay anh, Phương ngồi bệt xuống thảm, nhỏ bé trong căn phòng rộng lớn đến cô quạnh, thảm thiết khóc lóc. Vũ lạnh lùng, nhấn số phòng thư kí:
- Cậu giải quyết đống “ rác” trong phòng giúp tôi.
Cậu thư kí có lẽ đã quá quen với từ “rác” được nhấn mạnh của “ Sếp”, tặc lưỡi, vội vã chạy vào phòng Vũ.
Anh lặng lẽ, đứng quay lưng lại phía cửa sổ, mặc những tiếng kêu khóc thê thiết của cô trưởng phòng xinh đẹp. Tay Vũ mân mê chiếc chuông gió màu xanh với những nét trổ tinh tế... Chiếc chuông gió lâu ngày, có lẽ do va đập nhiều vào thành cửa sổ để lại những vết trầy xước nhẹ khiến lớp sơn màu xanh tróc đi, còn lại chỉ là những khoảng trắng vô nghĩa. Mắt Vũ không nhìn những vết xước ấy, anh nhìn về rất xa, một khoảng không vô định giữa những vệt mây và bầu trời biếc... môi bặm lại, gương mặt không lộ chút gì dễ chịu, hoàn toàn không.
*
Linh với tay, mở cánh cổng sắt đã han gỉ, từng vụn sắt mảnh bám vào tay cô, rồi rơi xuống nền gạch đỏ. Mùi hoàng lan bảng lảng nhẹ nhàng bay vào làm phập phồng cánh mũi. Linh thấy dễ chịu... Những giọt nước mắt trên má đã khô tự bao giờ... Cô thấy lòng mình thảnh thơi như chính phút giây bên anh. Linh cảm nhận rất rõ những chuyển động khẽ khàng của mùi hương ấy đọng lại trên từng kẽ lá ngọn cây vườn... Xa xa nơi góc vườn nào đó, có một tiếng hát nhè nhẹ vang lên, rất mỏng và như tan đi trong hương vườn trong trẻo:
“Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua. Họ về xây chiếc cầu nối bờ vui, gặp chị tôi dễ thương, mới xin lời cầu hôn í a, chị cũng muốn lấy chồng. Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu...”
Khàn khàn, nghèn nghẹn như chất chứa bao nỗi niềm mà chính người hát cũng không cảm nhận hết. Mẹ, lặng lẽ dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc bóng đèn đã cũ, ánh sáng đã mờ, đã đục. Dáng hao gầy, còm cõi bên chiếc bàn thêu bằng gỗ cũ kĩ. Ánh đèn hắt đọng những tia sáng xanh xao lên gò má mẹ. Đôi tay mẹ chậm rãi lần thần nơi từng đường kim mũi chỉ. Mẹ không nhìn thấy nhưng những cánh hoa, những bức tranh vẫn cứ thế dần nở rộ, màu trắng lạnh lẽo và nhợt nhạt cứ lui dần đi trong những mảng màu khi xanh lúc đỏ. Nơi cái dáng cúi cúi, mảnh khảnh kia là sự kiên nhẫn tuyệt vời, là sức chịu đựng phi thường mà mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lại trỗi lên một niềm xúc động khó nói lên thành lời. Nó nhẹ nhàng, thoảng qua như chính mùi hương hoàng lan trong trẻo đang phủ lên khu vườn lúc này. Dẫu nhẹ, dẫu thanh, mà cứ vấn vương, dàn trải trong sâu thẳm tâm hồn cô.
- Con về rồi à?
Bà không ngẩng mặt lên, chỉ quay đầu lại, dịu dàng hỏi. Linh nhớ Dương, chất giọng Hà Nội thơm lành như giọt sương khẽ rơi buổi sáng mai ấy làm cô nhớ anh, mọi lúc mọi nơi...
- Bao lâu thì mẹ thêu xong bức này để con còn chuẩn bị tiền mua khung nhé?
Linh đùa, mẹ không cười, khuôn mặt chỉ giãn ra một chút. Đã từ lâu rồi trong căn nhà này không có những tiếng cười như ngày xưa anh có mặt ở đây. Hai người phụ nữ, là mẹ, là cô hình như không cho phép mình cười, Họ cố không nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ có một màn sương vô hình nào đó cứ gieo nỗi buồn vào tim họ...
- Cái con bé này, chỉ được cái tếu táo, con ăn cơm chưa? Mẹ vẫn để phần một ít canh cá đấy. Mẹ vẫn cứ nấu cho ba người nên quên mất. Con cố ăn hết nhé!
Linh cảm nhận được một nụ cười rất khẽ, lấp lánh nơi những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Nét cười ấy thân thương mỗi khi mẹ nhắc về con trai yêu quý của mẹ... Linh thấy lòng se lại, tiếng “vâng” của cô đã có chút nghẹn ngào. Nước mắt sắp trào ra. Cô quay mặt đi, vội ào về phòng, nhanh như chính những giọt nước mắt đang rơi dài trên má. Nóng hổi!
Căn phòng cũ như chính mọi thứ trong căn nhà này, sàn gỗ đầy những vết xước đã mòn, khung cửa sổ hướng ra vườn, nơi Dương của cô ngày nào vẫn choàng tay ôm cô thật khẽ, hát cho cô nghe bài hát quen thuộc. Sao giờ đây, nó lạnh lẽo, tối tăm đến thế. Linh bật hết mọi bóng đèn trong phòng, cả chiếc đèn ngủ bé xíu nơi góc giường. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ngửa cổ lên mảng trần trống rỗng phía trước. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong. Vị mặn mòi gọi dậy những vết xước chưa bao giờ ngủ yên. Hình như dạo này cô hay buồn hơn trước, đa cảm và dễ xúc động hơn thì phải? Đã hơn hai năm trôi qua, đã có những lúc thấy lòng mình chùng xuống như sắp vội quên, vậy mà giờ đây... cồn cào... nhói buốt... ớn lạnh... hơn bao giờ hết. Linh gục xuống sàn nhà, chợt có tiếng bước chân... cô choàng dậy, lết mình lên giường. Giấc ngủ chập chờn, đứt quãng, lởn vởn một bóng hình...