Nhẹ bước vào tim anh
Posted at 25/09/2015
1099 Views
Sau đó, vẻ mặt lại trở nên đăm chiêu, đẩy gọng kính :
- Không lẽ cậu có hai sở thích à ?
Anh nghiêng ánh mắt sắc bén nhìn thư kí Hoàng, chuyển sang người cuối cùng .
Vừa thấy anh nhìn của anh chuyển về mình, Trúc Vũ liền nói to :
- Anh Duy Phong nói đi. Mạnh Vũ nhà em thích thế nào ?
Mạnh Vũ dè chừng nhìn người bên cạnh mình đang có vẻ sốt ruột mong chờ.
Anh nhìn Trúc Vũ, nhẹ nhàng buông ra :
- Không phải là em.
Anh vừa dứt lời, Mạnh Vũ chỉ còn biết nhìn sang hướng khác mà ngó lơ còn Trúc Vũ thì mặt mày sa sầm, hằm hằm, không ngừng lay mạnh tay Mạnh Vũ , giọng nói gay gắt :
- Nói cho em biết ngay, anh còn thích như thế nào hả ! Không như em thì anh thích gì hả !
Haha ! Mấy người chúng tôi gục mặt cười .
À, mà chỉ có tôi là gục mặt cười thôi, còn hai oan hồn kia cứ ngửa cổ lên mà cười to.
Lũ trẻ con ngơ ngác rồi cũng phá lên cười.
Nhưng mà vì chuyện này mà mấy ngày sau đó...Trúc Vũ phớt lờ Mạnh Vũ.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt thư kí Hoàng. Tôi bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Cảm giác bất an trỗi dậy.
Quả nhiên...Sau đó...Thư kí Hoàng cười một cách đầy tà ác :
- Duy Phong, của cậu cũng không phải là bạn Vy Anh đúng không !
- .....
Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn xông tới mà bịt miệng thư kí Hoàng lại, đánh đá cho người đó một trận.
Hỏi cái gì vậy !
Nhưng mà ...Anh ho nhẹ một tiếng và ...gật đầu ...
A ...! Như thế này là sao chứ ! Tôi ngẩn người...
Tại sao anh lại còn tham gia vào trò này...
Rider Nguyên vừa nghe xong liền ngã lăn xuống nền cười .
Hai người tên Vũ cười ha hả.
Thư kí Hoàng bình tĩnh đẩy gọng kính, nhìn tôi rồi lắc đầu :
- Không đủ tiêu chuẩn.
- ...
Hôm nay, thử đếm xem đã mấy lần tôi muốn trốn rồi .
Tôi ngước lên nhìn trần nhà, cố hít thử sâu , tự nhẩm trong đầu.
Đừng ! Đừng nghĩ nữa ! Đừng có nghĩ lung tung !
Không có chuyện gì xảy ra hết ! Chuyện mọi người đang nói không phải là mình !
Nhưng mà...tại sao anh lại gật đầu...
Trời ơi ! Cuối cùng là vẫn không dứt ra được những suy nghĩ đen tối này.
Mấy nhóc em cũng bắt đầu nhìn tôi, lắc đầu lia lịa :
- Không đủ tiêu chuẩn..
- ...
Tôi mím chặt môi, cơn bực tức xen lẫn xấu hổ dâng lên, trào ra ...Thật bức xúc ! Nhưng bây giờ...chỉ có thể dọa được lũ nhóc này thôi.
Tôi lườm mấy nhóc, nghiêm mặt :
- Các em thử nói lần nữa xem. Chị sẽ...
Tạm thời chưa nghĩ ra là sẽ làm gì . Bỏ lửng câu như thế này có khi lại nguy hiểm hơn.
Lũ loắt choắt nghe xong lại dám le lưỡi nhìn tôi :
- Chị sẽ làm gì ?
- Chị không làm được gì đâu ...
- ...
Hừ ! Chẳng lẽ chỉ là mấy nhóc con nít mà tôi lại không đối phó được ! Nực cười !
Tôi đứng bật dậy , đe dọa :
- Chị...sẽ mách các mẹ là các em không chịu ngủ trưa mà lo chơi.
Lũ nhóc nghệt mặt nhìn nhau ! Ô, xem kìa ! Đáng đời !
Ai bảo tinh tướng ! Mười bảy năm tôi sống trên đời này lại không đủ kinh nghiệm để trừng trị mấy nhóc sao !
Ngay khi tôi đang còn giả vờ đi về phía cửa thì lũ nhóc bíu lấy chân , năn nỉ :
- Đừng mà, đừng mách mà.
- Em xin chị, không được mách.
Tôi hả hê, nhìn mấy nhóc :
- Vậy bây giờ phải im lặng. Không được nói xấu chị. Nghe chưa !
Mấy nhóc ngoan ngoãn vâng dạ rồi im thin thít.
Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng cực kì thoải mái, cuối cùng thì một chút ánh sáng đã xuất hiện trong cái này tối tăm này rồi.
Nhưng mà...có phải biệt tài của những oan hồn là đeo bám dai dẳng không !
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, vẻ mặt đầy gian ác :
- Duy Phong , cậu cũng đoán cho Vy Anh cái gì đi chứ. Chẳng hạn như.....