XtGem Forum catalog

Nhẹ bước vào tim anh

Posted at 25/09/2015

998 Views



- Ngủ ! Mệt rồi !

Vy Anh mặc dù là không muốn nằm thêm nữa nhưng lại sợ anh nên ngoan ngoãn ôm anh , không cựa mình hay xoay người.

Duy Phong tắt đèn, phút chốc căn phòng đã rơi vào bóng đêm.

Mắt Vy Anh chưa thích nghi hẳn , chỉ thấy lờ mờ những đường nét cao ngạo trên gương mặt lạnh lẽo của anh.

Cảm nhận được hơi thở nam tính từ anh đang dần dần nhẹ bẫng, Vy Anh liền vươn tay … cởi loạt cúc áo đầu của anh ra, sau đó khẽ áp lòng bàn tay lên vết thương lớn kia …

Duy Phong nhíu mày , rồi hướng ánh nhìn cảnh cáo về phía Vy Anh.

Vy Anh thấy anh như thế thì nhổm người dậy đè má anh ra hôn.

- Anh ngủ tiếp đi. Em không làm gì đâu. Em chỉ xem anh đỡ chưa thôi.

Duy Phong gỡ tay Vy Anh , giọng khàn khàn nhắc nhở :

- Đừng chạm vào anh !

Vy Anh tức giận trở mình, quay lưng về phía anh vẻ hờn dỗi .

- Anh sợ em gì chứ ! Muốn xem anh thế nào thôi mà !

Duy Phong ôm Vy Anh từ phía sau, đầu tựa lên mái tóc mềm mượt.

- Vy Anh muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng khiến anh không kiểm soát được mình !

- Em không hiểu anh nói gì cả ! - Vy Anh ngơ ngác, cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ đang lan tỏa mạnh liệt.

Vy Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách kì lạ, Duy Phong mang theo hơi thở mờ ám tiến sát gần cô …tay anh nắm lấy tay cô đặt lên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô …

Vy Anh không có chút phản ứng, tay để trên lưng anh cứng đờ, toàn thân trở nên cứng ngắc.

- Ngủ ngon !

Duy Phong đột ngột phá lên cười rồi ném mình sang một bên.

Vy Anh nhận ra là anh đang cố tình dọa dẫm mình thì vô cùng bất mãn. Lôi tuột chăn sang, cuộn mình lại, để mặc người kia đanh dùng ánh mắt ma mãnh nhìn cô.

Lúc cô nhắm chặt mắt lại thì bên tai phát ra chất giọng trầm ấm của anh.

- Anh lạnh !

Vy Anh vẫn tỉnh bơ giữ chăn.

“ Kệ anh ta, lạnh thì tự chỉnh điều hòa ! ”

Duy Phong trước thái độ dửng dưng của người nào đó thì cười một tiếng rồi cũng khép mi lại …

Không gian chìm trong khoảng lặng.

Thi thoảng có tiếng ho dữ dội vang lên.

Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa trắng đơn nhã, chiếu lên dáng người cao lớn của Duy Phong , cứ một lúc, anh lại đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, định chui vào chăn nhưng sợ Vy Anh thức dậy, lại không muốn tắt điều hoà vì sợ Vy Anh nóng nên cứ nằm yên,chợp mắt được một chút thì lại bừng tỉnh khi Vy Anh cựa mình …

Thấy Vy Anh vẫn ngủ say, anh mới yên tâm nhắm mắt.

Vy Anh sau một giấc ngủ chập chờn thì lơ ngơ ngồi dậy , đưa mắt nhìn quanh rồi không kìm được mà thốt lên …

Chết ! Lúc nãy định ôm chăn một lát rồi chia lại cho anh, nhưng ngủ quên mất …

Vậy là … Vy Anh than thầm rồi nhanh tay phủ chăn lên người anh, sau đó ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh như … đền bù.

Hm … áo anh chưa gài lại, Vy Anh hơi giật mình rồi muốn đưa tay gài cúc áo kia nhưng ngay khi bàn tay trái của cô vừa đưa ra thì một thứ ánh sáng vụt loé lên …

Vy Anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào nơi phát sáng đó …là ngón tay áp út của cô, hay chính xác hơn là chiếc nhẫn trên đấy .

Cô thất kinh, từ bao giờ thế này …

Vì quá hoảng hốt nên cô không để ý tới hình dáng của chiếc nhẫn mà hét ầm lên.

Duy Phong giật mình mở mắt…mặc dù là anh không hề ngủ …

- Em sao thế ?

Anh khó hiểu nhìn Vy Anh đờ đẫn quan sát bàn tay giơ lên trong không trung, cô kích động , giọng nói rất nhỏ :

- Anh …đeo cho em cái này à ?

Duy Phong ừ hử một tiếng, không hiểu sao chỉ là 1 chiếc nhẫn mà lại khiến Vy Anh có phản ứng như thế …

- Anh …có ý gì ? - Vy Anh chậm chạp mở miệng, ánh sáng từ nhẫn thu hút ánh nhìn của cô.

- Cầu hôn.

Duy Phong đá đá chiếc chăn đi nơi khác, lời nói ra thản nhiên như không.

Vy Anh sững sờ …cô dù có gần anh thế nào cũng không thể nào nào không hoảng hốt trước chuyện này …

Cô nhìn anh, run giọng :

- Anh cầu hôn em ? Em chưa chấp nhận mà ! Sao anh có thể đeo nhẫn cho em vậy ?

Duy Phong à lên một tiếng rồi ngồi dậy, tháo nhẫn ra rồi chìa về phía Vy Anh , ánh mắt tĩnh lặng , chất giọng trầm ấm pha lẫn cơn buồn ngủ :

- Marry me ?

" …”

Vy Anh không biết nên vui hay buồn đây … Ai đời lại có người cầu hôn kiểu này …

Cô sắp khóc đến nơi, khổ sở nói :

- Anh, hoa đâu ? Bữa tối lãng mạn đâu ? Tại sao anh không quì xuống đưa nhẫn cho em ? Tại sao thế ? Nếu không được như thế thì anh cũng có thể hỏi em với thái độ khác không ?

Duy Phong lại ừ hử thêm một tiếng nữa, nhướn mày nhìn Vy Anh :

- Yes or no ?

- ...

Vy Anh nín bặt, không thể nói thêm được điều gì...

Duy Phong kéo tay cô, đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út bằng động tác rất dứt khoát, trước khi ném mình xuống giường , khóe miệng anh nâng lên nét cười ranh mãnh nhìn ai đó vẫn còn đang đờ đẫn :

- Vợ, ngủ ngon !

- ...

Trong màn đêm yên tĩnh có một chuỗi tiếng hét chất đầy phẫn nộ, vang lên :

- Em không thèm lấy anh ! Hoàng Duy Phong, em có chết cũng không lấy anh ! Anh không biết thế nào là lãng mạn à ! Cầu hôn mà thế à ? Em không đồng ý ! Em không đồng ý ! Mau tháo nhẫn ra cho em !Này, Best CEO, tại sao anh không trả lời em hả !tại sao anh tháo nhẫn được còn em thì không hả ? Anh có nghe em nói không ? Không trả lời em chứ gì ! Được rồi, anh ngủ đi , cứ ngủ đi ! Em thề , anh ngày nào cũng sẽ gặp ác mộng ! Rồi anh sẽ phải trả giá vì điều này ! Em mách bố Nhật , bố sẽ không gả em cho anh ! Đồ đểu !





***

Hội nghị thế nào hả anh ? - Bà Diệp cẩn thận treo chiếc áo vét lên tủ , nhẹ nhàng hỏi.

- Nói sao nhỉ ! Thành công tốt đẹp có điều là không đáp ứng được tiêu chí đưa ra cho lắm. Bởi khách quan thay vì tập trung vào hội nghị thì lại lấy anh là Hoàng Duy Thức ra làm tâm điểm. - Hoàng Duy Thức cười thở dài - Lâu rồi không xuất hiện trước đám đông thế này, thật khó chịu ! Duy Phong tài thật, đang chủ trì hội nghị bỏ đi luôn ! Cũng may anh xoay sở được !

Bà Diệp mỉm cười, tiện tay sắp xếp lại đống giấp vẽ nháp trên bàn.

- À, hôm nay chưa gặp Vy Anh. Khuya thế này chắc còn bé ngủ rồi nhỉ !

Hoàng Duy Thức có vẻ tiếc nuối nhìn kim đồng hồ đã nhích gần số 12.

Bà Diệp khẽ thở dài có đôi chút buồn cười :

- Hôm nay , con bé theo theo thư kí của Duy Phong đi xem mắt ai đấy. Chả biết thế nào mà lúc về thì say khướt, ngủ li bì, mãi tới khi em đi làm về mới dậy.

Hoàng Duy Thức ngạc nhiên , cau mày :

- Con bé uống rượu cơ à ?

- Ừ. Uống nhầm đấy ! Duy Phong có vẻ bực lắm, ăn tối xong lôi con bé đi liền.

Hoàng Duy Thức cười lớn , vẻ mặt dần dần trầm lắng đầy mâu thuẫn :

- Lúc Duy Phong và Vy Anh cưới, anh nên xuất hiện với vai trò là chú Duy Thức hay bố Anh Nhật đây ?

Bà Diệp im lặng thật lâu rồi tắt đèn , giục ông :

- Thôi, anh mệt rồi , nên nghỉ ngơi đi. Anh là Hoàng Duy Thức ! Điều này không thay đổi được ! Con bé có Duy Phong rồi, anh đừng lo lắng .

- Ừ. Vậy em cũng đừng lo nhé !

- …

- …

Căn phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh ,chỉ vọng lại tiếng nói chuyện nho nhỏ…

Ngoài hành lang vắng lặng, in trên bức tường lạnh ngắt là một bóng người đứng yên trước cửa phòng.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa cứng đờ, Vy Anh đứng chết lặng, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy…

Bố Nhật chính là chú Duy Thức của anh ?

“ Hứ ! Bố em không việc gì phải sợ cả ! bố em á, là giỏi nhất ! Em nói cho anh biết, ngay cả chú Hoàng Duy Thức của anh, kỹ sư thiên tài cũng không bằng bố của em đâu nhé ! „

“ Vậy khi nào mình cho hai người ấy cạnh tranh nhé ? „

“ Tất nhiên là bố em thắng ! „

“ Được ! Cho bố em thắng đi „

“ Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ „

Thì ra là như vậy...Thảo nào cô lại luôn cảm thấy bác Duy Khánh , anh và bố cô có mối quan hệ mật thiết nào đó...

Chân Vy Anh từ từ khụy xuống, vẻ mặt trắng bệch, đôi môi tím ngắt, cô chôn mặt vào hai chân, đôi vai run rẩy...tự kìm những tràng nấc lại bằng cách cắn môi thật chặt ...

Tại sao những điều này , không ai nói với cô ? Mọi chuyện thật ra là như thế nào...

Vy Anh thu mình lại, bóng dáng nhỏ nhắn chìm trong sắc đen tối tăm..





Giữa đêm, từng ô cửa kính phản quang của căn biệt thự đồng loạt tỏa ra thứ ánh sáng trắng mạnh mẽ .

Nền trời vẫn giữ nguyên sắc đen khi về khuya.

- Vy Anh làm sao thế ?

Ông bà Hoàng trong bộ đồ ngủ hoảng hốt chạy tới chiếc giường chất đầy gấu bông.

Duy Phong mang vẻ mặt âm u ngồi sát cạnh Vy Anh, môi anh mím lại.

Cảnh tượng lúc nãy vẫn còn đeo bám lấy một cách sắc nét, bên cánh cửa lớn, dáng người nhỏ nhắn của Vy Anh bị bóng đêm nuốt gọn, mặt vùi sâu vào hai chân ,đôi vai gầy không ngừng run rẩy.

- Con bé biết chuyện rồi !

Có tiếng khóc đứt quãng phát ra, bà Diệp khổ sở nhìn Vy Anh đang nằm bất động trên giường,hàng mi cau lại thật chặt, từng hơi thở nặng nề thoát ra. Vy Anh đang hôn mê vì thuốc an thần .

- Biết em không phải bố con bé. - Hoàng Duy Thức cúi đầu đầy bất lực, giọng nói trở nên khô khốc và nghẹn ngào.

“ Bố, tại sao thế. Bố Nhật, sao bố lại không phải là bố con ! ”

“ Bố, tại sao thế ! ”

Vy Anh đã hoảng loạn hét lên với ông những câu đau đớn như thế …

Phải làm thế nào đây …Vy Anh mới chỉ chạm tay vào một mẩu nhỏ của cơn ác mộng kinh hoàng kia … Rồi sau này , khi Vy Anh nắm rõ tất cả, có đủ sức chịu đựng không ! Ông sợ … con bé sẽ chết mất …sẽ chết vì nỗi ám ảnh và nỗi đau chồng chất …

Không gian xung quanh chùng hẳn xuống, ngập tràn những hơi thở đau đớn …

Vườn cỏ ba lá toả hương thơm man mát, chiếc xích đu nhỏ khẽ đung đưa.

- Bố, tại sao thế !

Thuốc an thần mạnh là vậy nhưng vẫn không thể khống chế được nổi Vy Anh, cơn chấn động nhanh chóng lôi cô khỏi sự mê lịm, cô đau đớn nhìn Hoàng Duy Thức, sắc mặttrắng bệch, môi nhợt nhạt như người đã chết :

- Tại sao lại không phải là bố con ! Tại sao !

Ông bà Hoàng đứng yên, không biết nên làm gì vào lúc này …

- Vy Anh, em đừng như thế !

Duy Phong ôm ghì Vy Anh lại, không để cô mất kiểm soát khỏi những hành vi của mình.

- Vy Anh, bố xin lỗi. Con nghe bố nói, được chứ !

Bà Diệp ứa nước mắt nhìn con gái mình đang hoảng loạn, Vy Anh hết đánh Duy Phong rồi lại tự cắn môi mình …

- Mọi người đi hết đi ! Con không cần !

Vy Anh mạnh tay đẩy Duy Phong ra, ném những con gấu bông xuống mặt đất …

- Vy Anh, con nghe bố đã.

- Vy Anh, mẹ xin con đấy !



Vy Anh dường như không nghe thấy gì, cô khóc thét lên một cách điên cuồng .

- Đi hết đi ! Con không cần nữa . Mọi người mau đi đi !

- Vy Anh ! - Hoàng Duy Thức khốn khổ gọi cô, ông không thể để Vy Anh như thế được.

Vẻ mặt Vy Anh trở nên ngây dại, tiếng nấc đan xem vào tiếng khóc.…Nước mắt của cô trào ra ngày một nhiều hơn, cô đau đớn , thất vọng , thần sắc tím tái và kiệt quệ. Người cô run mạnh từng cơn …

- Vy Anh. Con đừng sợ ! Bố …

Vy Anh lao đến ôm lấy Duy Phong, cô trốn mặt vào ngực anh.

- Con gái, bố …

Thấy Vy Anh hoảng loạn như vậy, Duy Phong lắc đầu ra hiệu cho ông im lặng rồi tầm mắt dời về phía cánh cửa.

Tiếng thở dài não nề và tiếng khóc đau đớn theo từng bước chân nặng nề dần dần biến mất …

Căn phòng chỉ còn lại Duy Phong đang chịu những trận đánh táo bạo của Vy Anh.

- Đi đi ! Anh mau đi đi ! Em không cần anh !

Nỗi đau đang như muốn xé nát lấy cơ thể cô khiến cô không thể thở nổi.

Tại sao … Ai cũng lừa dối cô như thế …

- Đau ! - Duy Phong rên khẽ khi bị Vy Anh đánh thẳng ngực , ánh mắt ang mang nỗi đau thâm trầm.

- Đi đi ! Em bảo anh đi đi. Có nghe thấy không hả ! Anh không hiểu à !

Vy Anh giận dữ hét lên, không đánh anh nữa, cô nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước. Âm điệu trong giọng nói run run theo từng nhịp thở :

- Anh đi đi ! Đồ lừa đảo ! Anh biết rõ mọi chuyện, tại sao lại giấu em. Biến em thành con ngốc như thế !

Duy Phong hít nhẹ một hơi, dáng vẻ cao ngạo của anh toát lên mùi vị lạnh lẽo vốn có , giọng trầm phát ra đầy trấn tĩnh :

- Vy Anh ! Đừng như thế !

Vy Anh oà khóc nức nở, lớn tiếng với anh :

- Em muốn đi khỏi đây !

- Không được ! - Những tia sáng mạnh mẽ trong mắt anh thoáng biến động, trong lời từ chối kèm theo sự cảnh cáo.

- Anh muốn em phải chết đi thì anh mới hài lòng hả ? Tại sao anh cứ thích làm theo ý mình như thế ? Nếu vậy thì tùy anh ! Cứ xem em như con ngốc đi !

Vy Anh ngừng khóc, cô nằm xuống quay người về phía anh, mắt đờ đẫn nhìn ra khoảng vườn xanh mượt …mùi sương đêm theo gió lan tràn khắp không gian.

- Xin lỗi !

Một giọng nói trầm lạnh khô khan vang lên.

- Không cần nữa ! Đi đi ! Em hận anh !

Người Vy Anh run lên, nước mắt lại thi nhau tứa ra, chiếm cứ lấy đôi bầu má nhợt nhạt.

Tại sao bố Nhật lại là chú Duy Thức của anh !

Tại sao lại cướp đi bố Nhật của cô !

Vy Anh không còn tìm thấy nhịp thở của mình nữa rồi …

Duy Phong lặng lẽ nằm ôm cô thật chặt, bàn tay lạnh lẽo siết lấy cô như sợ cô sẽ biến mất khỏi anh.

Giọng anh đè nặng những âm đau đớn như được vang vọng lại từ một nơi tối tăm :

- Vy Anh, suốt nhiều năm qua, không ai bên anh cả...