Cô dâu tuổi 18
Posted at 27/09/2015
187 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
"Tháng 5, ánh nắng sớm len lỏi khắp ngóc ngách căn phòng. Kéo tấm rèm cửa nhìn mọi thứ xung quanh, cô vẫn chưa hình dung được đây là cuộc sống hiện tại của mình."
***
21 tuổi - ở cái tuổi còn khá trẻ và đẹp đối với một người con gái cô trải qua một cuộc hôn nhân và làm mẹ của thiên thần hai tuổi - Bảo Vy.
Cô dưới cái nhìn của mọi người là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành và giỏi giang. Lớn lên trong khá giả với sự yêu thương, đùm bọc của đại gia đình gồm ba thế hệ nhưng có đôi phần nghiêm khắc. Cũng chính vì sự nghiêm khắc đó mà cuộc đời cô rẽ lối khác khi kết hôn ở tuổi 18.
Anh hơn cô mười tuổi, ngày cô mười tám anh hai tám. Nội anh và nội cô là bạn bè thân thiết cùng tham gia chiến đấu trong thời chiến. Và cái kết của sự thân thiết đó là cuộc hôn nhân giữa cô và anh.
Ngày nội goi cô vào nói quyết định đó cô như chết lặng. Nội bảo cô kết hôn ở cái tuổi mà cô còn chửa biết yêu. Cô chẳng biết gì về anh ngoài khuôn mặt bảnh trai và thành công trong sự nghiệp. Cô thấy lạ lùng khi không phải quan niệm "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" mà là "Ông bà đặt đâu cháu ngồi đó" lại diễn ra trong gia đình cô. Cô nức nở chối bỏ trách nhiệm, cầu xin nội.
- Tại sao không phải hai chị mà lại là con hả nội?
- Hai chị con có gia đình rồi còn gì. Với lại ngày đó thằng Dũng nó chưa đủ lớn để kết hôn, nó còn sự nghiệp mà con.
- Thế con thì sao? Con đã lớn đâu.
- Con là phận gái khác. Không nói nhiều, nội nói rồi, giờ chỉ còn mình con con không đồng ý thì nội còn mặt mũi nào nhìn nội thằng Dũng nữa.
Giọng nội vừa đanh vừa tha thiết khiến cô im lặng không nói được gì, cô không muốn nội giận, nội buồn nhưng không có nghĩa cô bắt mình phải gắn bó với anh - với người mà cô không hề thân thiết.
Thiệp hồng đã định, ngày cô lên xe hoa bạn bè hai người đến chúc mừng, ai cũng bảo cô may mắn và hạnh phúc khi có được anh. Nhưng chỉ có cô và anh mới hiểu "hạnh phúc" thực sự của cuộc hôn nhân này - một cuộc hôn nhân không tình yêu.
***
Cô vào đại học, anh tiếp tục công việc kinh doanh của mình. Hai người dọn đến căn hộ do gia đình nội - ngoại mua ở Hà Nội. Hằng ngày cô đến trường, anh đến công ty chỉ có tối đến mới gặp nhau, mà có khi vì công việc anh cũng chẳng buồn về. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua vô vị như thế. Cô cảm thấy sự cô đơn trong căn nhà rộng đó. Từ ngày có anh cô trở nên ít bạn bè, ít giao lưu cũng không có những buổi Cafe hay gặp mặt. Công việc của cô là lên lớp và nội trợ, lo bữa sáng và chuẩn bị quần áo cho anh đi làm... Bởi mỗi hành động, việc làm của cô đều ảnh hưởng đến "danh dự gia đình" như lời nội nói. Cứ thế cô hoàn thành nhiệm vụ của mình không một lời kêu than, nhưng cái cô không chịu được đó là nỗi cô đơn dày vò và sự hờ hững của anh.
Vợ chồng nhưng có khi cả ngày cô với anh chẳng nói chuyện với nhau một câu. Chung một nhà nhưng dường như hai người với hai cuộc sống khác. Cô hiểu cảm giác của anh khi phải gắn bó cuộc đời mình với một người mà anh không hề có tình cảm, anh ấm ức nhưng phải chịu đựng - cô biết, vì thế lúc nào trong suy nghĩ cô cũng muốn chăm lo cho anh, bù đắp những thiệt thòi mà anh gánh chịu, chưa một lần cô dám lớn tiếng hay cãi lời anh, nhưng bù lại anh có hiểu cho cảm giác của cô. Lấy anh ở tuổi mà cô còn chưa đủ lớn, bạn bè cùng trang lứa thì được tự do bay nhảy còn cô, cô phải sống cuộc sống của riêng mình - cuộc sống mà cô không có quyền lựa chọn. Anh cứ miệt mài với công việc, cô không trách nhưng anh bỏ mặc cô trong căn nhà lạnh lẽo. Những ngày anh đi làm xa không nói nhưng bình thường anh luôn để cô phải chờ đợi trong nỗi lo sợ. Không về ăn cơm anh cũng ít khi báo trước, cứ để cô chờ - chờ với ánh điện sáng của căn phòng không dám tắt ngủ vì cô sợ một mình trong bóng tối. Cô vốn đã ít nói, từ ngày có anh cô có câm lặng cũng chẳng sao, cô thấy lòng chua xót.
***
Sáu tháng trôi qua mối quan hệ cô và anh chẳng có gì tiến triển ngoài việc cô mang bầu. Cuộc sống của cô trở nên vất vả hơn. Mười chín tuổi, trước đó cô được bố mẹ chăm sóc chiều chuộng, không phải làm bất cứ thứ gì. Nhưng giờ đây, cô phải tự chăm sóc cho bản thân, cho một người từng lạ là anh và cả con anh nữa. Cô bối rối trước mọi thứ, cô chẳng biết phải làm gì, không nên làm gì, phải ăn gì, không nên ăn gì để tốt cho con. Cô vốn gầy giờ thai nghén vào càng trở nên gầy rạc, xanh xao. Bố mẹ quan tâm, lo lắng gọi điện hỏi thăm, cô cũng chẳng dám nói về anh. Rằng anh bỏ mặc cô một mình, rằng cô rất sợ hãi. Lúc nào cô cũng khen "anh tốt", "anh lo cho con"... để bố mẹ không buồn nhưng đổi lại nỗi buồn trong cô tăng lên gấp bội.
...
Cô mang bầu, anh thay đổi, về nhà thường xuyên hơn nhưng anh vẫn thế, vẫn ít lời với cô. Tiền anh đưa không thiếu nhưng cái cô cần là sự quan tâm từ anh. Anh cứng nhắc, thô kệch không sao, nhưng một lời hỏi hay những việc nhỏ như xem vợ ăn gì, cần gì chẳng nhẽ anh lại không biết, anh hơn cô tận mười tuổi cơ mà. Mang bầu mà đêm nào cô cũng khóc, cô thấy có lỗi với con, với những gì cô đang làm, nhưng cô không thể kìm nén được. Cô thấy ấm ức và đau khổ. Điều cô ước là một cuộc sống gia đình hạnh phúc lại khó đến thế sao ? Cô cứ một mình tự ăn, tự sống, tự khám thai định kỳ và chuẩn bị lo mọi thứ khi con ra đời. Hiếm họa có ngày chủ nhật anh trở cô đi khám, dù thời gian không dài nhưng cô thấy vui hơn.
Cái bụng mỗi ngày một lớn dần, cô thấy mệt mỏi, vất vả hơn nhưng cô lại bớt cô đơn. Những hôm anh không về cô có thể nói chuyện cùng con, cô tin con có thể cảm nhận được những gì cô nói. Cô kể chuyện, hát cho con nghe. Nhưng dường như tất cả những bài cô hát đều buồn. "Liệu sau này có vì thế mà con buồn không ?" - chột dạ cô chợt nghĩ và thấy mình thật xấu.
Đồng hồ điểm 11 giờ, anh lại về trễ, cô thở dài thườn thượt. Tiếng chuông "rinh reng", giờ này chỉ có thể là anh. Bật dậy vội vã, hi vọng nhìn thấy gương mặt anh nhưng khi cánh cửa mở ra trước mắt cô bầu trời tối sầm. Mặt mày anh cau có, không nói không rằng đẩy cô sang một bên.
- Có chuyện gì thế anh ?
Ba phút trôi qua nặng nề, anh không nói một lời đứng dậy bước vào phòng tắm, cô đơ người ra, thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương kinh khủng.
Rồi cũng đến ngày con cô chịu ra đời. Nhìn con cô vừa mừng vừa tủi. "Liệu cô và anh có thể cho con cuộc sống tốt đẹp sau này ?" Rùng mình cô không dám nghĩ, cô hơi sợ. Cô sinh, mẹ lên chăm, cô mừng rơn vì hạnh phúc, hạnh phúc vì có mẹ cô có thể nũng nịu, có thể đòi hỏi và ít nhất cô có người để tâm sự. Một phần cũng vì mẹ mà anh về nhà đều đặn và đúng giờ hơn, anh nói chuyện hỏi thăm mẹ và nhìn con nhiều hơn, mặc dù với cô anh vẫn thế. Nhưng cô vui vì ít nhất trong suy nghĩ anh còn có con.
Dường như không gì có thể qua mắt được người lớn, mẹ bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ vợ chồng cô.
- Sao mẹ thấy Dũng nó ít hỏi hay nói chuyện với con thế ? Hai đứa cãi nhau à ? Mà nào có phải, giân gì lâu thế, mẹ ở cũng được cả tháng rồi.
- Không phải đâu mẹ. Tính anh ít nói thế nhưng quan tâm con lắm. Mẹ thấy đó, mọi thứ đồ đạc chuẩn bị cho Bảo Vy toàn anh ý lo hết, con có phải đụng gì đâu.
Mẹ cũng ậm ừ cho qua.
- Ừ. Thế thì tốt, mẹ chỉ sợ...
Cô không nói thêm gì, quay mặt vào tường giả ngủ nhưng nước mắt chảy vào trong. Nhân lúc mẹ không có nhà, cô gọi anh vào:
- Em không hiểu lý do tại sao anh đối xử thế với em, nhưng lúc mẹ còn ở đây anh liệu xem thế nào, đừng để mẹ buồn, điều đó tốt cho cả em và anh.
Anh im lặng, nhưng cô biết anh hiểu những gì cô nói. Có lần cô thấy anh đang chơi đùa và vỗ về con nhưng khi cô bước vào mặt anh lại lạnh tanh như chưa từng có chuyện xảy ra. Thật lòng cô không hiểu...