Nhẹ bước vào tim anh
Posted at 25/09/2015
993 Views
Phải rất lâu sau, tựa như cả thế kỉ đã trôi qua, Duy Phong mới chịu buông cô ra …
Thấy cô đang tái người hẳn đi, anh khẽ hỏi :
- Sao thế ?
Vy Anh khổ sở thều thào :
- Đau… Em chết mất .
Duy Phong bây giờ mới phát hiện ra tay mình bị dính một chất nhờn nhờn, anh sững người .
Vy Anh xây xẩm đầu óc rút tay về, cô ngần ngại lên tiếng :
- Em về phòng ngủ nhé. Khuya rồi !
***
- Vy Anh, sao em không cẩn thận như thế !
Duy Phong nạt nhẹ Vy Anh, anh đang cầm tay cô lên, quấn từng đường băng trắng lên đấy.
- Mẹ …đã mắng em đấy.
- Tại sao ?
- Do em hư . - Vy Anh đột nhiên bật cười .
Duy Phong khó hiểu nhìn cô ,cẩn thận kiểm tra lại tay cô :
- Nếu em không nghịch ngợm nữa thì ngay ngày mai, tay sẽ khỏi.
- Anh nói thật chứ ?
- Ừ.
Vy Anh ôm gối bông nhìn anh :
- Anh lúc nãy đi đua xe thế nào ? Em không muốn anh đua xe.
Duy Phong nhướn mày :
- Đua xe ?
Vy Anh chớp chớp mắt, kể tội :
- Vâng ! Bố nói anh đi đua xe đấy !
Duy Phong lắc đầu, thản nhiên đáp :
- Không ! Anh là khám phá đường phố thôi.
Vy Anh nhìn anh ngơ ngác rồi phá lên cười :
- Em biết mà. Duy Phong của em sẽ không tham gia mấy trò đó đâu.
Duy Phong đón nhận cái ôm từ Vy Anh, ừ hử một tiếng.
- Em ngủ đây với anh nhé.
Duy Phong không đáp lời, anh cùng cô nằm xuống nhưng anh cách cô một khoảng bởi sợ sẽ động vào tay đau của cô.
Thời gian không ngừng trôi đi.
Không gian tĩnh lặng chỉ phát ra hơi thở nhè nhẹ …
Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ : một giờ sáng !
Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này !
Cô thở dài, , bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.
Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh !
Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.
Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy .
Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc :
- Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn !
Vy Anh chết lặng , đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên :
- Không được !
- Sao vậy ? - Duy Phong nghiêng người lấy đi chiếc máy đen từ tay Vy Anh.
- Em …- Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu tại sao mình lại như thế. Chỉ có cảm giác Phạm Trường Doãn kia rất quen thuộc với cô. Vẻ mặt Vy Anh bỗnh trở nên trắng bệch, cô sợ hãi chui vào chăn ôm chầm lấy anh.
Duy Phong ôm lại cô để trấn an.
Nhịp thở Vy Anh dần đều đặn hơn, cô e dè lên tiếng :
- Anh …tại sao phải tử hình người ta ?
- Gì cơ ? - Duy Phong nhíu mày rồi à lên một tiếng. - Người đó đáng bị như thế !
- Người đó làm gì à - Vy Anh có chút lạnh người, cô đang run rẩy.
- Sợ anh ? - Duy Phong siết chặt eo cô với đôi mắt tĩnh lặng . - Hoàng Vy Anh ! Anh có làm bất kì điều gì cũng sẽ không chạm vào em.
Vy Anh căng thẳng , không nhìn anh :
- Em biết. Nhưng mà …nhất định phải tử hình à ?
Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
- Anh Duy Phong, em sợ thật đấy. - Vy Anh hôn lên má anh - Anh đừng như thế ! Có gì bỏ qua được không ? Em không muốn anh tàn nhẫn đâu Duy Phong bất trị ạ !
Duy Phong cười nhẹ, tựa đầu lên mái tóc mềm của cô :
- Vy Anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh.
- Nhưng …anh như thế …em …sợ đấy.
- Xin lỗi em. - Duy Phong ngồi dậy mở cửa sổ rồi ném thẳng điện thoại đen ra ngoài , nhìn cô - Chuyện này kết thúc nhé !
- Có phải anh có rất nhiều bí mật không ? - Vy Anh ôm anh từ phía sau - Em hình như biết rất ít về anh ! Có thể nói cho em một chút không ?
- Được.
- Black Company làm gì vậy ?
- Em thấy họ chưa ?
- Thấy mỗi anh ! - Vy Anh ôm anh rất chặt - À, còn lần ở siêu thị ! Cao ráo này ,à hình như đẹp trai lắm ! Rất giống siêu sao ! Trang phục của họ là màu đen từ đầu đến cuối !
Duy Phong quay người lại cắn lấy môi cô :
- B.C là những người cuồng màu đen.
- Anh …không gạt em chứ ? - Vy Anh nhìn anh không chớp mắt.
- Ừ. Gạt em đấy ! - Duy Phong phá lên cười.
- Hoàng Duy Phong ! Anh có chịu nghiêm túc không ! Em thật sự rất muốn biết !
- Được rồi ! - Duy Phong kéo tay cô áp vào má mình - B.C anh lập ra để bảo vệ gia đình anh. Và bây giờ là bảo vệ cưng !
Vy Anh rùng mình, cô ngay lập tức nằm xuống giường, vùi mặt vào gối như chưa nghe thấy gì cả !
- Anh Duy Phong, anh có …đánh nhau không ? - Vy Anh hỏi như vậy là vì anh có đôi lúc trông như muốn …giết người !
- Không ! - Duy Phong thản nhiên đáp .
Vy Anh Vy Anh thở ra đầy nhẹ nhõm . Duy Phong của cô không dính tới bạo lực !
- Thế anh có bị ai đánh chưa ?
- Nhiều rồi .
Vy Anh lập tức bật ngay dây, lay mạnh anh :
- Ai dám đánh anh hả !Tại sao anh có B.C còn để người ta đánh hả ? Anh có đau không ? Quá đáng ! Người nào mà láo như thế !
- Em đấy. - Ánh mắt Duy Phong đầy ma mãnh.
Vy Anh nín bặt một lúc rồi lay tay anh :
- Người đó là nông nổi ! Anh hãy tha thứ cho người đó nhé ! Nhé Hoàng Duy Phong vĩ đại !
Duy Phong ừ hử một tiếng rồi đột nhiên cúi đầu sát với cô và nhắm mắt lại :
- Người đó bồi thường nhé !
Vy Anh nhăn mặt rồi cắn mạnh lên môi anh, sau đó trốn vào chăn.
- Em ngủ nhé ! Mệt thật đấy !
- Ừ, ngủ ngon !
- Anh …Phạm Trường Doãn …
- Sẽ không tử hình. - Duy Phong kéo cô ra , cắn lại cô - Yêu em !
- Em cũng …này, anh …anh đang làm gì vậy ! - Vy Anh hoảng hốt khi tay anh đang cởi áo khoác của cô ra.
**
Anh làm gì hả ? - Vy Anh hét ầm lên, cô đẩy Duy Phong ra.
- Đừng ồn ! - Anh vứt hẳn chiếc áo khoác mỏng xuống sàn rồi nhìn cô …cười quỉ mị.
Vy Anh hoảng hốt lấy tay che ngực, nói năng không rõ ràng :
- Anh …anh định làm …gì gì đó với em hả ! Em cấm anh !
Duy Phong nhướn mày rồi tay anh vuốt nhẹ má cô :
- Tại sao cấm ?
Vy Anh nín thở, cầm gối ném vào người anh :
- Đồ sở khanh !
Duy Phong tiến sát lại gần cô, gương mặt điển trai của anh mang theo sự mờ ám cận kề với môi cô, anh lại cười , thì thầm :
- Thế có phải là anh nên làm gì gì đó với em không ?
Vy Anh như sắp khóc, cô căng thẳng đến mức bấu lấy ga giường nhưng vẫn cao giọng :
- Em …không sợ đâu ! Em sẽ…giết anh nếu anh làm thế với em !
Duy Phong nhét cô vào chăn :
- Em lạnh thật ! - Rồi anh nheo mắt - Nếu em thích thì cứ làm gì gì đó với anh. - Một nụ hôn đặt lên chóp mũi cô,anh thì thầm - Anh tự nguyện.
Vy Anh muốn cắn lưỡi, cô đập mặt vào gối giả vờ ngủ vùi rồi …ngủ thật.
Duy Phong lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Vy Anh kê đầu lên tay anh, rất thích dụi dụi vào ngực anh và ôm anh thật chặt . Duy Phong cẩn thận lấy ra chiếc điện thoại đen còn nằm dưới gối , từng âm sắc lạnh vang lên :
- Đưa ông ta về trụ sở !
***
Vy Anh tỉnh dậy khi cô lăn khỏi giường và đáp người trên mặt sàn, với vẻ mặt ngái ngủ, cô lồm cồm bò dậy và bước vào nhà tắm.
Nhưng ngay khi cửa nhà tắm được mở ra, cô đã phải hét lên.
- Em dậy rồi à ? - Duy Phong lại gần cô, anh đưa tay về phía cô :
- Giúp anh gài vào !
Vy Anh ngơ ngác làm theo, gài xong tay áo sơmi cho anh, cô ngẩn người rồi mới nhận ra mình đang đứng trong phòng tắm của anh. Cô đỏ mặt vì sự tùy tiện của mình.
Duy Phong đặt một chiếc bót đánh răng và khăn mới ở gần đó, rồi đột ngột nhấc cô lên và thả xuống bồn nước ấm.
- Tắm , ăn sáng.
Vy Anh nghệt mặt nhìn cánh cửa đã bị sập lại, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra là anh bảo cô tắm rồi ra ăn sáng !!!
Vy Anh tức giận đạp vào thành bồn tắm, ai cho người kia quản việc riêng của cô chứ !
Đang rất bực mình thì cửa nhà tắm mở ra, có thứ bay vào và đáp trên máy giặt.
Vy Anh ngượng đến nỗi bật khóc, kia là …váy và …quần áo con của cô !
Sau gần một tiếng đồng hồ, Vy Anh từ từ mở cửa nhà tắm rồi hé mắt nhìn quanh. Hay quá ! Người kia không có ở đây !
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng anh và quyết định trốn ! Thế là lén lút xuống tầng và chạy một mạch ra ngoài vườn.
Rầm !
Vì cỏ mới được phun nước nên rất trơn, Vy Anh lại mang dép trong nhà thành ra ngã ngay xuống cỏ.
- Hahaha ! Haha ! - Hoàng Duy Khánh cười lớn và đỡ cô dậy.
Vy Anh gượng gạo lên tiếng :
- Cháu …muốn nằm ngủ.
Hoàng Duy Khánh nín cười giả vờ nghiêm túc :
- Đừng ngủ trên cỏ. Cảm lạnh đấy. - ông xoa đầu cô - Hôm nay bố sang Đức . Có muốn bố mang quà gì về cho không ?
Vy Anh le lưỡi :
- Gấu bông ạ.
Ông mỉm cười rồi kéo cô lại, tỏ ra rất thần bí :
- Con được tự do ra vào phòng Duy Phong chứ ?
Vy Anh gật đầu, sao nghe như nơi đó là lãnh địa cấm vậy !
Hoàng Duy Khánh cười gian xảo :
- Thế con có thấy gì kì lạ không ? - không để Vy Anh lắc hay gật đầu, ông đã nói trước - Để bố dặn này, trong đấy, Duy Phong có một bức ảnh treo gần cửa sổ.
Vy Anh xấu hổ đáp :
- Bức ảnh đó là lúc cháu …cắn anh ấy.
- Ta biết. Nhưng con không rõ đằng sau bức ảnh ấy là gì đâu ! - Hoàng Duy Khánh bắt hai tay sau lưng, nhìn quanh không thấy ai rồi mới tiết lộ - Con gỡ tấm ảnh đó ra đi, đằng sau là mối tình đầu của Duy Phong đấy !
Vy Anh mở to mắt , ấp úng :
- Mối tình đầu của anh ấy là con mà !
Hoàng Duy Thức lắc lắc đầu:
- Con không biết rồi, Duy Phong yêu từ năm 10 tuổi kìa. Ta cũng không biết đó là ai, con xem rồi chỉ cho ta.
Vy Anh lập tức lao lên tầng, cô lấm lét thăm dò rồi chạy vào căn phòng xám. Vy Anh nhún chân tháo tấm ảnh đó ra, quả thật bên trong còn là một khung hình khác.
Một cô bé mặc chiếc váy xanh dương đang ngồi trên xích đu gỗ, cô bé ấy cúi đầu nên không thể thấy được khuôn mặt như thế nào.
Vy Anh đột nhiên hoảng hốt, cô lùi ra sau và cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ.
Một dáng người nhỏ nhắn nép vào góc giường, đôi tay ôm lấy hai chân khẳng khiu, Vy Anh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt cô không biểu hiện điều gì , chỉ có đôi mắt to tròn đưa ánh nhìn trống rỗng vào một điểm duy nhất là chiếc xích đu gỗ.
- Vy Anh rất thích gà rán đúng không nào ?
Hoàng Duy Thức cẩn thận cắt chiếc đùi gà vàng ươm ra từng miếng nhỏ, ông lấy thìa đưa một chút cơm và gà tới miệng Vy Anh :
- Con gái ăn nhé ! Mẹ Diệp chỉ nấu riêng cho con thôi đấy !
Vy Anh không có phản ứng nào, ánh mắt của cô vẫn không di dịch. Đối với cô, sự tồn tại của những người xung quanh chỉ là không khí.
Bà Diệp rơi nước mắt, kể từ hôm Vy Anh nhớ lại thì cô luôn thất thần và mất đi hết mọi cảm xúc.
Cô cứ ngơ ngẩn suốt hàng tiếng đồng hồ, không ăn cũng không ngủ.
Cơ thể mỏng manh và trong suốt như gió …có thể tan biến bất cứ lúc nào.
- Vy Anh, bố xin con, ăn một chút thôi nhé.
Hoàng Duy Thức ấn thìa vào miệng Vy Anh nhưng cô cắn chặt răng.
Bà Diệp rơi nước mắt, con gái bà bây giờ không khác gì người thực vật cả !
Vy Anh ngủ nhờ những lúc cô mê lịm đi, chất dinh dưỡng sẽ được truyền vào người cô.
Duy Phong lặng lẽ ôm Vy Anh với dáng vẻ đau đớn. Vẻ mặt anh trầm mặc,đỡ lấy chiếc bát từ tay chú Duy Thức, anh nhẹ nhàng đút chiếc thìa con vào miệng Vy Anh , nhẹ giọng :
- Ăn nhé ! Nếu em không ăn thì mọi người rất buồn đấy. Em không muốn ai buồn vì em mà, không đúng sao ?
Hoàng Duy Thức thở dài nhìn Duy Phong đang kiên nhẫn dỗ dành Vy Anh. Chưa bao giờ thấy từ anh sự dịu dàng hết mực như thế …
Những ngày này, Duy Phong luôn ở bên Vy Anh, không rời đi lấy nửa bước.
Anh ôm cô, cùng cô nhìn ra bên ngoài. Lúc cô ngủ, anh lặng lẽ gương mặt gầy của cô.
Bóng dáng cao ngạo của anh ngày thêm cô độc …
Hai người thở dài rồi đi khỏi phòng.
- Em thật sự sẽ không ăn ? Kể cả khi anh cầu xin em ?
Duy Phong cất chiếc bát ra xa, anh ôm Vy Anh, giọng trầm có phần âm u :
- Được rồi ! Không ép em nữa, em hư lắm...