Nhẹ bước vào tim anh
Posted at 25/09/2015
1120 Views
..cô cũng phải giả vờ vui vẻ mà làm như đó là món khoái khẩu của mình !
Thật ra...cô thích đi những đôi cao gót, mặc những bộ cánh điệu đà nhưng mà ...anh lại chỉ lướt qua với vẻ lạnh đạm.
Trước anh, bất kì lúc nào cô cũng phải thật hết sức để ý bởi vì cô sợ sẽ để lộ ra con người thật của mình...
Làm những điều mà mình không muốn, anh có biết cô đã phải khổ sở như thế nào không ?
Nhưng mà là vì anh...vì anh ...cô chấp nhận hết !
Cô biết là mình cũng lợi dụng anh ...
Không có anh, tên tuổi cô được như bây giờ sao ?
Không có anh, công ty xây dựng của gia đình cô còn duy trì đến bây giờ sao ?
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên như thế ! Đã bỏ mặc cô thật rồi...
Nếu không phải anh ấy đã biết mọi chuyện thì sao lại có thể như thế !
Và nếu anh ấy biết rồi tại sao lại không có động tĩnh gì ?
Cứ xem cô như không hề tồn tại...
Chỉ có một điều lí giải được chuyện này...
Ánh mắt hoảng sợ của cô chạm phải vẻ mặt cũng đầy hoang mang của người đàn bà kia...
Có phải là...anh ấy đã tìm được cô bé con kia không ?
Tầng 10.
Màu chủ đạo là sắc xám lạnh.
Tôi bước ra khỏi cầu thang máy, vẫn còn chưa hết choáng váng vì màn chào hỏi đầy hoành tráng ở dưới đại sảnh vừa rồi. Tất cả nhân viên đều đồng loạt cúi chào cứ như tôi là nhân vật cấp cao không bằng !
Tôi hít thở sâu, cố giữ cho bước chân của mình thật nhẹ vì nơi đây rất yên tĩnh ,có cảm giác như từng hành động nhỏ của mình đều bị nắm rõ vậy.
Qua gian phòng hội nghị, tôi liền bị một cánh tay túm lấy.
Chưa kịp la lên hay là có bất kì phản ứng nào khác thì miệng đã bị bịt chặt.
Tôi hoảng hốt giãy dụa ...
Thư kí Hoàng nhìn tôi bị dọa cho khiếp sợ thì cười gian ác, buông tay ra, nói đầy hả hê :
- Bạn Vy Anh đã đến rồi !
- ...
Màn chào hỏi vừa rồi còn choáng váng hơn là màn dưới đại sảnh nữa !
Oan hồn !!! Làm tôi cứ tưởng là mình sắp bị bắt cóc tới nơi nữa chứ, trong đầu lại còn nghĩ những câu thoại kiểu như – các người mau thả tôi ra, các người không thoát khỏi pháp luật đâu...
Lúc nãy tôi có báo cho thư kí Hoàng là sẽ tới đây, nhưng không ngờ người này lại chờ tôi đến để hù dọa thế này !
Muốn đứng tim !
Tôi vuốt ngực, nhìn vẻ mặt tinh tướng của thư kí Hoàng , dù rất muốn đánh nhưng vẫn kiềm chế, giữ bình tĩnh và hỏi nhỏ :
- Anh Hoàng, anh ấy chưa biết chứ ?
Dù tôi đã dặn thư kí Hoàng giữ bí mật nhưng mà người này...không đáng tin chút nào cả.
Thế nên, vẫn phải hỏi cho chắc ăn !
Thư kí Hoàng nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ , thở dài :
- Bạn Vy Anh à, làm người thì phải có lòng tin – đưa tay vỗ vỗ vai tôi – bạn Vy Anh có thể không tin bất kì ai nhưng mà tôi là tuyệt đối đáng tin cậy! Đừng lo lắng, tôi sẽ sẵn sàng đón nhận niềm tin vĩ đại từ bạn Vy Anh !
- ....
Nhìn thư kí Hoàng bây giờ, chẳng khác gì một con sói già nói với thỏ con :
- Tớ không ăn thịt đâu, tớ chỉ ăn cỏ thôi nhé bạn thỏ.
Thế nên , tôi im lặng nhưng vẻ mặt là thừa biết mọi chuyện như thế nào !
Thư kí Hoàng lườm tôi, đẩy cặp kính :
- Tôi đi ăn trưa đây ! – hướng mắt về căn phóng kính , ánh mắt đầy gian ác – hai bạn có gì thì cứ từ từ nhé ! Tôi hơi đói nên sẽ ăn hơi lâu đấy !
Tôi nhìn theo dáng đi đầy hống hách của oan hồn kia .
Hừm...Không thể phủ nhận được là người này cũng có cái nhất !
Đó là ...làm người ta muốn đánh nhất.
Còn anh nhận xét ...người này là...mặt dày nhất !!!
Tôi giữ chặt chiếc túi nhỏ, từng bước từng bước di chuyển tới trước căn phòng kính.
Ngồi sau bàn làm việc, trên chiếc ghế xoay màu đen đầy trang nghiêm, anh đang nghiên cứu đống văn kiện với vẻ nhàn nhã.
Tôi nín thở...từ từ...từ từ mở cánh cửa ra...
Ồ, hay lắm ! Không phát ra tiếng động nào cả !
Anh vẫn chăm chú làm việc, không có bất kì biểu hiện gì.
Ha ! Anh không phát hiện ra tôi !
Nhưng tôi không hề biết rằng ...chiếc bút trong tay người ấy dừng quay trong một tích tắc !
Đã đến rất gần bàn làm việc của anh rồi...
Anh vẫn không biết !
Quá ngây thơ rồi đây !
Vài suy nghĩ chợt lóe lên, tôi bước thật nhẹ...thật nhẹ ...
Và bây giờ, tôi đã ở ngay bên cạnh anh rồi.
Thật là...