Nhẹ bước vào tim anh

Posted at 25/09/2015

1122 Views

.. ! Anh vẫn không hề biết tới sự có mặt của tôi !


Tôi nín thở, thả nhẹ chiếc túi xuống, hai tay đưa ra... bịt mắt anh lại !


Haha ! Thử xem là anh có biết tôi không !


Tôi im lặng, chờ anh đoán . Ngốc đâu mà nói gì chứ !


Anh thả bút xuống, khóe miệng nâng lên.


Tôi hồi hộp chờ đợi...


Anh đột nhiên đưa tay di chuyển trên bàn phím lap top.


Thật nhanh, một dòng chữ hiện ra trên màn hình :


" Này cô bé , có muốn anh giả vờ như không nhận ra ? "


Ngay lập tức, tôi thả tay ra...


Anh ấy thật quá đáng mà ! Nham hiểm !


Tôi vừa hụt hẫng vừa tức giận, lại có chút không chịu nhìn anh :


- Anh làm sao mà biết được em chứ ?


Anh cười, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Giống như câu hỏi của tôi chỉ-là-thừa !


Được lắm ! Dám xem thường người khác !


Sau vài giây toan tính, tôi vô cùng tự tin mà nói :


- Thế anh có đoán được là em mang gì đến cho anh không ?


Anh mỉm cười, nói một cách thật dễ dàng :


- Không phải là đồ ăn trưa chứ ?


- ...


Tôi kìm cơn tức giận, bặm môi nhìn anh :


- Không ! Không phải ! Đồ ăn trưa gì chứ ! Em chẳng mang gì cho anh hết !


Ánh mắt anh trở nên đầy ý cười :


- Ồ ! Thế à ! Vậy Vy Anh tới đây như thế nào ?


- Em đi xe bus.


Anh có vẻ như ngạc nhiên :


- Xe bus ? Em đi được xe bus à ?


- Anh ! Duy ! Phong !


Vẻ mặt của anh trở nên rất vô tội trước sự giận dữ của tôi . Cứ như là anh không hiểu lí do tôi tức giận vậy !


Quá đáng ! Xấu xa !


Lớp 11 mà không đi được xe bus sao ? Hứ !


Mà cũng đã quá trưa rồi, tạm thời bỏ qua cho anh vậy .


Tôi lấy lại chất giọng bình thường :


- Anh không định ăn trưa à ?




Nét ma mãnh thoáng qua trong nụ cười tưởng như là thuần khiết của anh :


- Bây giờ ăn.


Chưa để tôi nói gì thêm , anh thản nhiên cầm chiếc túi kia đi đến sofa.


- ....


Nhìn người ấy đang lấy chiếc hộp sứ màu trắng ra, cơn ấm ức cũng bị dẹp bỏ sạch sẽ, thay vào đó là vừa hồi hộp vừa mong đợi.


Anh đợi tôi lại gần rồi mới mở hộp ra...


Có vẻ anh hơi bất ngờ :


- Em tự làm ?


Tôi gật gật đầu, hí hửng :


- Em với Trúc Vũ dành cả buổi sáng để làm đấy !




Anh nhìn tôi :


- Có vẻ hơi nhiều ?




Hơi nhiều ư ? Hoàn toàn sai rồi...phải là...quá nhiều mới đúng !


Tại vì nấu từng ấy mà chỉ san làm hai cho nên mỗi suất ăn là rất to lớn.


Tôi le lưỡi rồi mạnh mẽ tuyên bố :


- Anh nhất định phải ăn hết đấy nhé !


Anh cười một tiếng :


- Được rồi.


Tôi ngồi cạnh, dán mắt quan sát từng hành động của anh.


Anh từ tốn ăn thìa đầu tiên...sau đó...im lặng một lúc.


Ồ...thế này là...có phải là anh bị tôi làm cho cảm động rồi không ?


Biết ngay mà ! Biết ngay mà !


Nếu tôi không nhầm thì đây này là lần đầu tiên anh được thưởng thức món ngon tới vậy !


Tôi hỏi dồn dập đầy phấn khích :


- Anh thấy thế nào ? Rất rất ngon đúng không ?


Anh mỉm cười gật đầu...có hơi khổ sở.


Haha ! Thật sự là anh đang rất xúc động rồi !!!


Anh lại im lặng ăn, vẻ mặt không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.


Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi , đôi mắt hiện lên tia cười nhưng có chút miễn cưỡng :


- Phải ăn hết à ?


Tôi gật đầu mạnh , quả quyết :


- Nhất định là thế rồi.


Anh muốn ăn hết thì cứ tự nhiên đi chứ ! Tôi có cấm đâu !


Anh lại im lặng ăn...


Tôi cứ vậy thích thú ngắm nhìn anh .


***



Một chàng trai có dáng vẻ thư sinh đặt chiếc thìa xuống bàn, khuôn mặt điển trai hiện rõ sự thất vọng :


- Trúc Vũ, em hết yêu anh rồi !


Nụ cười rạng rỡ lập tức phụt tắt, cô gái trừng mắt nhìn anh :


- Anh nói cái gì thế hả ?


Chàng trai đẩy chiếc hộp sứ về phía cô gái :


- Em thử xem .


Chẳng có chút mùi vị gì cả ! Như thế không phải hết yêu thì là gì chứ !


Cô gái hứ một tiếng rồi lấy một thìa đưa vào miệng...


Sau đó, mắt mở to, nhìn chàng trai đầy kinh ngạc :


- Sao lại như thế này ?




Rất rất nhạt ! Rõ ràng là cô đã bỏ thêm gia vị cho đúng sở thích của Mạnh Vũ rồi. Thậm chí là còn lỡ tay bỏ quá nhiều nữa kia !!!


Cô ngờ vực ăn thêm mấy thìa nữa...


- Đáng lẽ ra là phải vị khác mới đúng chứ !


Không thể được ! Chuyện này thật khó tin. Chính cô là người phụ trách bỏ gia vị vào nồi cơ mà ...


Cô nghi ngờ nhìn chiếc hộp sứ...chẳng lẽ...cái hộp này làm thay đổi vị của thức ăn ư ?




Chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái, buồn cười nói :


- Để anh ăn. Em định ăn hết của anh đấy à ?


Cô gái vẫn tiếp tục ăn...vẻ mặt như đang dò xét điều gì đó .


Chợt...cô ngừng ăn...tay cầm chiếc thìa khựng lại ...khuôn mặt cứng đờ...


Sau đó ....

The Soda Pop