XtGem Forum catalog

Nếu không là tình yêu

Posted at 27/09/2015

743 Views

Trong cuộc phỏng vấn, cô phóng viên hỏi một số vấn đề tương đối sâu sắc và có nội hàm. Tiếp theo, cô ta hỏi một câu trọng tâm: “Tại sao ngài lại bỏ nhiều công sức và tiền của vào việc cứu giúp trẻ em Trung Quốc bị đem bán trong suốt hai mươi năm qua?”

Ngô Cẩn Mân chỉ nói sơ lược vài câu về nỗi đau mất con mà bản thân ông từng trải qua. Ngữ điệu của ông tương đối bình thản, nhưng đáy mắt vẫn khó che giấu nỗi bi thương.

Cô phóng viên tất nhiên đã thu thập tư liệu từ trước, tuy nhiên cô cũng không bỏ qua cơ hội đào bới sâu hơn. Bởi vì bọn họ nói tương đối nhanh, trình độ tiếng Anh của tôi không tốt lắm, nên tôi chỉ hiểu đại khái. Cô phóng viên nói, cô từng đọc tư liệu, hai mươi tư năm trước, cậu con trai một tuổi của Ngô Cẩn Mân đột nhiên mất tích ở thành phố A. Bạn bè của ông giúp đỡ tìm kiếm trong ba ngày liền, cuối cùng phát hiện ra một chiếc giày của con bé ở bên bờ biển. Chính quyền địa phương cũng tổ chức một đội, giúp ông tìm ở khu vực xung quanh trong hơn hai mươi ngày, cuối cùng vớt được di vật của đứa trẻ.

Cô phóng viên còn nói, cô ta đã xem ảnh con trai Ngô Cẩn Mân, là một đứa bé đáng yêu, giống một thiên thần…

Lời nói của cô phóng viên khiến đáy mắt Ngô Cẩn Mân ươn ướt. Có thể thấy, đứa bé này để lại một nỗi đau vĩnh viễn không phai mờ trong lòng ông.

Sau đó, cô phóng viên đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Ngài nghĩ gì về hiện tượng buôn bán người không thể kiểm soát nổi ở Trung Quốc?”

Ngô Cẩn Mân trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời: “Tôi không muốn nhắc đến những chuyện này. Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này có vài lời xuất phát từ đáy lòng muốn nói với những kẻ coi buôn bán người là một nghề: trong con mắt các người, trẻ nhỏ chỉ là loại hàng hóa không đáng giá, bán được vài vạn thậm chí chỉ vài ngàn đồng. Nhưng trong mắt bố mẹ các bé, chúng đều là món quà quý báu còn quan trọng hơn sinh mệnh của bọn họ. Bọn họ thà khuynh gia bại sản, thà hy sinh tính mạng, để đổi lấy sự bình yên của con cái mình…”

Viền mắt Ngô Cẩn Mân đỏ hoe, ông nói liền mấy câu “Xin lỗi”. Sau đó, cuộc phỏng vấn bị cắt một đoạn, nội dung tiếp theo lại là đề tài tình hình quốc tế và hiện trạng kinh tế thế giới.

“Đám người buôn bán trẻ em đúng là quá thất đức, nên xem đi xử bắn hết.” “Tâm Tâm “Mơ hồ” tỏ ra phẫn nộ.

“Theo tớ, cần phải giết hết, tịch thu tài sản, chu di cửu tộc.”

“Còn những người mua trẻ em nữa chứ. Bọn họ biết rõ không có con cái là một chuyện đau đớn như thế nào, vậy mà còn đi mua con của người khác. Bọn họ sớm muộn gì cũng bị báo ứng.”

Tôi gật đầu tán thành: “Không có mua bán sẽ không có thương tổn!”



Chương 7:


Chưa kịp tận hưởng thời kỳ tân hôn ngọt ngào đã phải quay về trường, tôi lại lao vào cuộc sống ôn thi thâu đêm đau khổ. Để sinh viên có đủ thời gian thực tập, khoa sắp xếp các môn thi một cách dồn dập. Tôi chỉ hận là không thể ngủ ngay ở phòng tự học cho tiện. Có lúc mệt mỏi rã rời, tôi rất nhớ Cảnh Mạc Vũ, muốn gọi điện kể khổ với anh, để anh an ủi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh có thể đang ở bên Hứa Tiểu Nặc, tôi liền từ bỏ ý định, cắn răng chiến đấu đến cùng với các môn thi.

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đôi tình nhân ngồi ở dãy bàn phía sau trong phòng tự học quấn quýt không thôi. Tôi cố gắng coi bọn họ như không tồn tại, nhưng vẫn nghe thấy giọng nũng nịu của cô gái đang ở trong lòng người bạn trai: “Anh có yêu em không?”

Một người phụ nữ đã kết hôn nào đó lập tức nổi da gà. Quả nhiên, người từng yêu, từng kết hôn như trải qua cuộc bể dâu, ít nhiều cũng hiểu về tình yêu của nhân gian. Còn nhớ lúc mới nhập học, tôi cũng có một trái tim trẻ trung tràn đầy nhựa sống, háo hức chờ đợi một tình yêu như vậy. Chờ đợi viễn cảnh tôi và Mạc Cảnh Vũ tay nắm tay đi bộ trong sân trường, tôi hỏi anh ấy hết lần này đến lần khác mà không biết chán, rằng anh có nhớ em không? Anh có yêu em không?

Lúc đầu óc tôi nóng lên, tôi muốn bày tỏ tình cảm với anh. Dù cách xa mấy năm trời, nhưng tôi chẳng thể quên mùi hoa quế thơm nồng lan tỏa trong sân trường ngày hôm đó. Lúc bấy giờ tôi mới lên đại học T, hoa quế nở sớm hơn mọi năm. Tôi rất nhớ nhà, nhớ ba tôi, càng nhớ Cảnh Mạc Vũ hơn. Một ngày, tôi hào hứng cùng các bạn sống chung phòng đi quán lẩu ở gần trường để cải thiện bữa ăn. Trên đường đi, một người bạn cùng phòng là Vận Vận chợt reo lên tiếng kinh ngạc, chỉ tay vào chiếc ô tô kiểu dáng đặc biệt cách đó không xa, cô xúc động đến mức lắp bắp: “ Đây chẳng phải là… kinh điển nhất”

Mọi người sáng mắt nhìn theo, chỉ một mình Tâm Tâm “mơ hồ” sắc mặt không thay đổi: “có gì đáng ngạc nhiên chứ? Chẳng phải là Chery hay sao?”

“Chery?” Chiếc xe có đường nét mạnh mẽ như vậy, nước sơn bóng loáng như vậy. Tôi thật sự nhìn không ra, chiếc xe này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài “giống Chery ở điểm nào?”

“Ở kí hiệu chứ còn ở đâu?”

“…” Tôi suýt ngất, tôi đang định phổ cập kiến thức về kí hiệu xe nổi tiếng cho Tâm Tâm, cánh cửa sau ô tô được người tài xế mở ra, một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Do nhìn ngược sáng nên tôi không nhìn rõ gương mặt của anh ta. Nhưng chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra anh là ai. Tôi lập tức lao tới, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông tôi nhớ đến mức ruột gan đứt đoạn.

“Anh về nước từ lúc nào vậy? Em nhớ anh chết đi được!”

Chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng, các bạn cùng phòng đều vây quanh chúng tôi. Tôi mặt dày giới thiệu với bọn họ: “Giới thiệu với các cậu, đây…đây là ông xã tương lai của tớ.”

Cảnh Mạc Vũ rút cánh tay đang bị tôi nắm chặt, kịp thời đính chính: “Tôi là anh trai cô ấy”

“Anh không phải ngại đâu.” Tôi cười tươi, nháy mắt với anh, phát huy hành vi “gian tình” đến mức cao nhất: “Bọn họ đều là chị em của em, không cần giữ bí mật với bọn họ.”

Cảnh Mạc Vũ nhìn ra tình hình không cố sống cố chết phủ nhận: “Được thôi, nếu đã là chị em của em, tối nay anh sẽ mời mọi người ăn một bữa. Ngôn Ngôn, em muốn ăn gì”

“Thịt!”

Mắt các bạn cùng phòng tôi sáng như sao. Tôi đoán, bọn họ đang tưởng tượng câu chuyện tình yêu cổ tích về cô bé lọ lem của tôi. Mãi đến sau này, khi tôi nghe nói tin tức “người đẹp Cảnh An Ngôn của khoa quản trị doanh nghiệp đại học T được một đại gia bao nuôi” lan cả sang trường kế bên, tôi mới biết tôi đã đánh giá quá thấp sức tưởng tượng của con người. Tuy nhiên tôi cũng chẳng hơi sức đâu lên tiếng giải thích. Dẫu sao, tin đồn này cũng giúp tôi bớt đi không ít phiền toái từ đám nam sinh, khiến cuộc sống đại học của tôi được thanh thản dễ chịu.

Quay lại buổi tối hôm đó, đám chị em cùng phòng tôi sau khi đánh chén no nê, rất tự giác về trước, không quấy rầy không gian riêng của tôi và Cảnh Mạc Vũ. Trước khi ra về Tâm Tâm nháy mắt và nói nhỏ vào tai tôi: “Qua sự giám định của chuyên gia tình yêu, người đàn ông này đáng để phó thác cả đời.”

Tôi rất hài lòng với kết quả giám định của chuyên gia, nói nhỏ: “Không hổ danh là chuyên gia”

Vận Vận cũng đến lại gần: “Bạn yêu, tối nay không để cửa cho bạn đâu đấy nhé.”

Tôi cũng không muốn để cửa. Nhưng khi lén nhìn Cảnh Mạc Vũ đang đưa mắt nhìn đi chỗ khác, tôi lại nói: “Cậu cứ để cửa cho tớ.”

Trương Trác, người cả buổi tối mặt mũi không mấy tươi tỉnh cũng cảm thấy nên mở miệng. Cô ghé tai sát, bày ra vẻ quan tâm giả tạo: “Cậu nên cẩn thận, đừng dễ dàng tin vào lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.”

Tôi ậm ừ, giơ tay chào tạm biệt bọn họ.

Bám lấy Cảnh Mạc Vũ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn bị anh đưa về kí túc mặc dù trong lòng không cam tâm tình nguyện. Trước khi đi, anh gõ nhẹ lên đầu tôi: “Lúc về phòng nhớ nói rõ với các bạn, đừng để các bạn hiểu nhầm chúng ta có gian tình.”

Tôi đặt nụ hôn lên má anh nhanh như tia chớp và nở nụ cười mãn nguyện: “Thế này vẫn chưa được coi là gian tình.”

Cảnh Mạc Vũ lau nước bọt trên mặt: “Lớn như vậy rồi mà còn nghịch ngợm.”

“Em không nghịch ngợm.” Tôi nhìn anh, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Chẳng phải anh baoe hãy nói với anh, người đàn ông em thích là ai hay sao? Bây giờ em nói cho anh biết, người em thích chính là anh.”

Nhờ ánh đèn đường tối mờ trong sân trường, tôi làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Cảnh Mạc Vũ. Trên thực tế, tôi căng thẳng đến mức vò hai tay vào nhau. Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà tôi cảm thấy dài như một thế kỉ. Tôi giống như một phạm nhân, chờ đợi phán quyết cuối cùng. Cảnh Mạc Vũ sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng khôi phục thần trí: “Ngôn Ngôn, câu nói đùa này chẳng buồn cười một chút nào đâu.”

“Anh thấy em giống người đang nói đùa sao?”

Chạm phải ánh mắt chân thành tha thiết của tôi, Cảnh Mạc Vũ thu lại ý cười trên khóe miệng, rồi từ từ nới rộng khoảng cách với tôi. Sau đó anh đưa ra kết quả “phán quyết”: “Ngôn Ngôn, bên cạnh em có người đàn ông rất yêu em…”

“Thế thì đã sao?” Tôi ngắt lời anh: : “Người em yêu thật lòng là anh.”

“Anh là anh trai của em.”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

“Nhưng về mặt pháp luật chúng ta vẫn là anh em ruột.”

Biết rõ anh đang từ chối, nhưng tôi vẫn không chịu đối diện sự thật. Tôi cố gắng túm tia hy vọng: “Chỉ cần anh chấp nhận em, em không bận tâm bất cứ điều gì. Cùng lắm chúng ta hủy bỏ mọi quan hệ. Vì anh, em có thể cắt đứt quan hệ với cha con với ba…”

“Dù cắt đứt quan hệ, thì trong lòng anh, em vẫn mãi là em gái của anh. Đây là sự thật không thay đổi.”
Đây là câu trả lời của Cảnh Mạc Vũ giành cho tôi, một đáp án rất quả quyết. Thế nhưng, tôi còn quả quyết hơn anh. “Trong lòng em, anh luôn là chồng tương lai của em. Điều này không bao giờ thay đổi.”

Năm đó, tôi mới 17 tuổi. Cảnh Mạc Vũ luôn nói tôi nhỏ tuổi khờ dại, nên mới nhầm tưởng tình anh em thành tình cảm nam nữ. Tôi kiên quyết cho rằng tôi có thể thay đổi suy nghĩ của anh, cố chấp muốn chứng minh tinh tình yêu của tôi dành cho anh vô cùng sâu đậm. Ba tôi nhận thấy quan hệ của chúng tôi lúc nóng lúc lạnh, nhưng ông hoàn toàn không hiểu nguyên do. Cho tới một lần, tôi nghe nói một người bạn làm ăn của cha có cảm tình với Cảnh Mạc Vũ, muốn gả con gái của ông ta cho anh. Cảnh Mạc Vũ không tỏ thái độ phản đối, khiến ba tôi rất vui mừng.
Tôi sốt ruột, đứng ở ban công tầng thứ bốn mươi lăm của tòa cao ốc uy hiếp anh. Tôi nói: “Nếu anh dám lấy người phụ nữ khác, em sẽ nhảy từ trên này xuống.”

Ba tôi sợ đến mức xanh mặt, Cảnh Mạc Vũ ngược lại như người qua đường, nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ: “Em cứ nhảy đi. Bốn mươi lăm tầng cũng chẳng cao mấy, cùng lắm khi nhảy xuống đầu óc nát bét, mặt mũi bầy nhầy, không chừng con ngươi còn rơi ra ngoài. Anh là anh không thể đi nhặt thi thể của em đâu đấy, anh sợ ban đêm mơ thấy ác mộng, bảo ba giải quyết hậu sự.”

Tôi bất giác rùng mình, ngón tay run bần bật chỉ vào người anh: “Anh còn có lương tâm không hả? Em chết thảm như vậy, anh còn không quan tâm đến em.”

Cảnh Mạc Vũ cười nhìn tôi, anh hất cằm về phía “vực sâu vạn trượng” dưới chân tôi: “Anh còn hợp đồng cần phải ký, em muốn nhảy thì nhảy nhanh lên.”

Thấy đóng kịch vô dụng, tôi ỉu xìu trèo xuống: “Hừ… vô vị, không chơi với anh nữa.”

“Không nhảy nữa à?”

Tôi lườm anh một cái: “Đợi đến ngày anh cưới vợ, em sẽ nhảy sau. Em bắt vợ anh đêm đêm mơ thấy ác mộng.”
Sự kiện “nhảy lầu” không hề tác động đến Cảnh Mạc Vũ, ngược lại khiến ba tôi như tỉnh giấc mộng...