Nếu không là tình yêu

Posted at 27/09/2015

744 Views

Ong từ chối ý tốt của người bạn, bắt đầu hợp tác tôi và Cảnh Mạc Vũ.

Mặc dù ba tôi tích cực tác hợp nhưng không một chút hiệu quả, còn làm Cảnh Mạc Vũ cố ý xa lánh tôi. Anh không đến trường học thăm tôi. Khi tôi từ trường về nhà, anh cũng không ở nhà với tôi. Thậm chí sinh nhật tôi, anh không hề xuất hiện. Có một khoảng thời gian tôi ở nhà, Cảnh Mạc Vũ chẳng thèm về nhà. Nếu có về, anh cũng sẽ nhốt mình trong thư phòng. Một lần, tôi lén nhìn anh qua khe cửa thư phòng không đóng kín. Anh đờ đẫn trước cửa sổ, đôi lông mày nhíu chặt. Lúc đó, Cảnh Mạc Vũ rất xa cách, xa đến mức tôi không thể nào đuổi theo anh.

Tôi không ngừng hỏi bản thân, có phải tôi đã làm sai? Nếu không tỏ tình với anh, anh sẽ không xa lánh tôi như bây giờ.

Nếu… Trên đời này mà tồn tại chữ “nếu” cuộc sống sẽ không có nhiều điều bất lực, tất nhiên cũng sẽ không có nhiều câu chuyện hấp dẫn như vậy.

Thu lại nỗi phiền muộn vừa bị gợi ra bởi đôi tình nhân ở đằng sau, tôi gấp sách vở, đổi sang phòng tự học khác, tiếp tục cuộc chiến thi cử. Dưới áp lực đến nghẹt thở, thời gian qua rất nhanh. Loáng một cái đã hai mươi ngày qua đi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không gọi một cuộc điện thoại cho Cảnh Mạc Vũ, anh cũng không gọi cho tôi. Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ chỉ quan tâm đến người tình bé nhỏ ngọt ngào, không nỡ rời xa của anh, mà quên bẵng đi người vợ lưu lạc bên ngoài từ lâu. Nào ngờ, khi tôi đang thi môn cuối cùng. Máy di động trong túi áo tôi rung lên.
Tôi lén lôi điện thoại ra xem. Nhìn thấy hàng chữ nhấp nháy trên màn hình, tôi bất giác nắm chặt di động. Chấn rung phảng phất thông qua các sợi dây thần kinh trong lòng bàn tay tôi, rung đến tận trái tim tôi. Tôi cảnh giác liếc nhìn cô giám thị. Thấy cô vẫn ngồi trên bục giảng đọc báo, tôi mạo hiểm gửi tin nhắn cho Cảnh Mạc Vũ: “Em không tiện nghe điện thoại, anh tìm em có chuyện gì thế?”

Anh trả lời rất nhanh: “Nghe ba nói em gần đây rất bận, đang ôn thi à? Lúc nào mới được nghỉ?”
“Về cơ bản em thi xong rồi. Có điều bọn em vẫn còn một tháng thực tập. Kết thúc đợt thực tập em mới có thể về nhà.”

“Ừ! Tới đây tôi phải đi thành phố T công tác, em có cần tôi mang gì không?”

Tôi cắn bút trong tay, mới có thể kìm nén sự xúc động và không cười thành tiếng. “Người đến là tốt rồi.” Tôi viết năm từ này xuất phát từ đáy lòng. Đọc lại thấy có vẻ hơi nịnh bợ, tôi liền xóa đi bấm dòng chữ khác: “Em không cần gì cả.” Tôi nhìn chằm chằm vào máy di động hồi lâu mà không thấy anh trả lời. Tôi đang định gửi thêm tin nhắn, một bàn tay đột ngột thò tới, cướp máy di động của tôi. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hung dữ của cô giám thị.

Tôi lau mồ hôi trên trán: “Em xin lỗi…Là anh trai em hỏi bao giờ em mới có thể về nhà.”

“Trong phòng thi không được phép dùng điện thoại.” Cô giám thị cầm điện thoại của tôi bỏ đi chỗ khác. Vào thời khắc cô quay người đi, tôi nghe thấy tiếng điện thoại rung.

Một tiếng đồng hồ sau đó, tôi hoàn toàn không rõ nội dung câu hỏi trong đề thi. Đầu óc tôi chỉ nghĩ đến tin nhắn cuối cùng của Cảnh Mạc Vũ.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi nộp bài là lấy điện thoại, mở tin nhắn.

“Tôi mua cho em một món quà, tôi nghĩ em sẽ rất thích.”

Mọi người nộp bài thi rồi lần lượt rời khỏi phòng, chỉ có tôi cầm điện thoại đứng ở bục giảng cười ngây ngô, chỉ cần là đồ anh tặng, thứ gì tôi cũng thích.


Sau khi kết thúc kì thi căng thẳng, chúng tôi được nhà trường cử đến một số công ty ở thành phố T để làm quen với thực tiễn xã hội. Thấy tôi được cử đến công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị năng lượng Bác Tín, Tâm Tâm vỗ vai tôi đầy thông cảm. Cô còn an ủi: “Bác Tín cũng tốt, có thể học hỏi nhiều điều bổ ích.”

“Vậy sao? Cậu nghe ai nói thế?”

“À, tớ nghe một sư tỷ nói.”

Sau hai ngày tập huấn ở công ty, tôi mới lý giải một cách sâu sắc ánh mắt đồng cảm vô hạn của Tâm Tâm. Công ty này không chỉ có ông chủ làm việc điên cuồng, mà còn có một giám đốc bộ phận điên cuồng làm việc bất kể ngày hay đêm. Văn hóa doanh nghiệp tổng kết rất hay ho, trên thực tế không ngoài tám chữ: “ Cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi.”

Đợ tập huấn vừa kết thúc, tôi đang ở bộ phận nhận nhân sự chờ kết quả sát hạch, giám đốc bộ phận tiêu dùng có thân hình thấp bé hùng hổ xông vào. Anh ta nói rất cần người, xem xét tỉ mỉ lý lịch của chúng tôi. Sau đó, anh ta lôi tôi và hai bạn nam khác từ bộ phận sản xuất sang bộ phận tiêu thụ của anh ta. Tôi thật sự muốn cho anh ta biết, con người tôi sinh ra đã không có tính cúi đầu hạ giọng cầu xin người khác, tôi tuyệt đối không phải người làm công việc tiêu thụ. Nhưng anh ta tỏ thái độ rất khiêm nhường và ôn hòa. Nhưng anh ta tỏ thái độ rất khiêm nhường và ôn hòa. Anh ta giải thích với chúng tôi, bộ phận tiêu thụ gần đây có một dự án vô cùng quan trọng. Phòng của anh ta rất thiếu người, nên mới tìm đến chúng tôi. Có lẽ công việc vất vả, nhưng một khi dự án thành công, công ty sẽ thưởng hậu hĩnh. Vì số tiền thưởng hậu hĩnh, tôi quyết định ở lại.

Vừa đi vào phòng tiêu thụ, một người đẹp vội vã tiến lại gần: “Giám đốc Trần, tài liệu anh cần tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tốt!” Người giám đốc nhận tập tài liệu: “Tiểu Sầm, đây là sinh viên thực tập mới đến công ty. Cô hãy giới thiệu để các em làm quen với hoàn cảnh, sau đó bảo Dương Dĩnh giới thiệu dự án Cảnh Thiên với các em.”

Cảnh Thiên? Không biết là chữ “Cảnh” và chữ “Thiên” nào?

Người trợ lý tên Sầm nhìn đồng hồ, giới thiệu khái quát về tình hình bộ phận tiêu dùng trong 5 phút. Sai đó, chị ta giao chúng tôi cho Dương Dĩnh đang bận tra tài liệu. Lần đầu tiên gặp Dương Dĩnh, tôi có cảm giác chị ta rất thích hợp làm nghề tiêu thụ. Dương Dĩnh photo ba tập tài liệu đưa cho chúng tôi: “Mấy ngày trước, tổng giám đốc nghe nói có một nghiệp vụ rất lớn nên định nhảy vào. Đây là tài liệu có liên quan, các em mau chóng làm quen đi.”

“Vâng ạ!” Tôi mở hàng tài liệu. Hàng chữ đầu tiên đập vào mắt khiên tôi kinh ngạc kêu thất thanh: “Công ty Cảnh Thiên?”

“Em đã nghe nói đến công ty này à?” Dương Dĩnh liếc tôi một cái, hai bạn nam cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.

Tôi đâu chỉ đơn giản nghe nói, tôi còn biết Cảnh Thiên do một tay ba tôi tạo dựng. Dưới sự điều khiển của Cảnh Mạc Vũ, công ty phát triển với quy mô ngày càng lớn. Tôi nhướn mày, nhìn vào đôi mắt thông minh lanh lợi của Dương Dĩnh, đông thời cất giọng kiên định: “Em có nghe nói, nhưng không biết rõ lắm.”

“Được, các em đọc tài liệu đi. Tình hình cụ thể chúng ta sẽ thảo luận ở cuộc họp. Hãy nhớ tập trung tìm hiểu sơ yếu lý lịch của Cảnh Mạc Vũ, đây là nhân vật quan trọng nhất.”

“Vâng ạ.”



Chương 8: Gặp lại


Tôi nhanh chóng mở tập hồ sơ về Cảnh Mạc Vũ. Tôi tưởng sẽ được đọc một bản chiến tích lừng lẫy của chồng tôi, nào ngờ lý lịch hết sức vắn tắt:

Cảnh Mạc Vũ: Hai mươi lăm tuổi, đã kết hôn. Tính cách thâm trầm, chững chạc, xử lý công việc bình tĩnh, không có bất cứ tật xấu nào.

Năm một tuổi, ba mẹ qua đời, được Cảnh Thiên Hạo nhận nuôi.

Năm mười lăm tuổi, thông qua cuộc thi sát hạch nghiêm ngặt về thành tích học tập, năng lực, tiềm lực, khả năng thiên bẩm, hoài bão của Đại học Princeton, được nhận vào khoa Kinh tế của Đại học Princeton[1'>, đồng thời tự học hai ngành cơ giới và hàng không.

Năm hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp bằng quản lý kinh tế và công trình cơ giới hàng không tại Đại học Princeton, về nước lập tức tiếp quản Cảnh Thiên. Sau một đợt cải cách thể chế mạnh mẽ, công ty Cảnh Thiên bắt đầu phát triển theo hướng công nghệ hiện đại.

Cách đây không lâu, hội đồng quản trị của Cảnh Thiên đã thông qua đề án mới do Cảnh Mạc Vũ khởi xướng, quyết định dốc hết khả năng của Cảnh Thiên, thậm chí cầm cố núi đất đỏ, vay ngân hàng nguồn vốn lên đến trăm triệu, đầu tư xây dựng một công ty kĩ thuật tiên tiến, lấy luyện kim, khai thác năng lượng và bảo về môi trường làm phương hướng chủ đạo.

[1'> Đại học Princeton là trường đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, New Jersey, Mỹ. Đây là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa nhất và là một trong tám trường và viện đại học của Ivy League.

Tôi để ý đến thời gian dự án được thông qua, đó chính là ngày tôi trở về trường. Thảo nào Cảnh Mạc Vũ hai đêm liền không ngủ, chỉ uống một cốc cà phê rồi vội vàng tới tham gia cuộc họp quan trọng này.

Tài liệu còn cho biết, thời gian gần đây, Cảnh Mạc Vũ bận rộn khảo sát máy móc, thiết bị để chuẩn bị thành lập công ty mới. Mục tiêu khảo sát chủ yếu của anh là các doanh nghiệp nước ngoài như Đức, Hàn Quốc hay Nhật Bản. Công ty cỡ vừa mới thành lập như Bác Tín tất nhiên không nằm trong phạm vi lựa chọn của anh. Bác Tín mấy lần biểu đạt thành ý với Cảnh Mạc Vũ nhưng anh chỉ trả lời một cách khách sáo “Sẽ nghiêm túc cân nhắc.”

Tuy nhiên, ông chủ của Bác Tín vẫn cố gắng hết sức giành đơn đặt hàng béo bở này. Tôi cho rằng Bác Tín nên tranh thủ cơ hội, vì khẩu hiệu “ủng hộ hàng trong nước, tẩy chay hàng Nhật”. Có điều, tôi biết tính Cảnh Mạc Vũ, một khi anh đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Khả năng Bác Tín đàm phán thành công hợp đồng là thấp. Khoản tiền thưởng đầu tiên trong đời tôi thế là đi tong.

Tuy khoản tiền thưởng không đến tay nhưng mỗi ngày được nghiên cứu về người đàn ông tôi yêu, tôi rất thích công việc này. Đặc biệt, mỗi lần dỏng tai nghe các đồng nghiệp “buôn dưa lê” về ông xã mình trong giờ nghỉ trưa, tôi lại thu được nhiều điều bổ ích. Ví dụ như giờ nghỉ trưa hôm nay, trợ lý Sầm truyền đạt mệnh lệnh của Giám đốc, yêu cầu Dương Dĩnh điều tra sở thích của Cảnh Mạc Vũ, xem anh có hứng thú với cái gì…

Dương Dĩnh miễn cưỡng gật đầu...

XtGem Forum catalog