Anh ta nheo nheo mắt ngắm nghía những tia sáng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe cửa sổ rồi quay lại phía Khả Di. Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cái nhìn vẫn không rời gương mặt anh ta. Lâm Hải cười với tôi, anh ta đưa bàn tay lên trán, làm dấu chào theo kiểu nhà binh thay cho lời chào.
Cuối cùng thì Khả Di cũng bỏ được chiếc hộp ra và đặt chiếc bánh xinh xắn lên chiếc đĩa thủy tinh có con bò cười ngộ nghĩnh. Cô ấy tóm lấy chiếc dĩa, đoạn quay lưng lại và chìa chiếc bánh về phía Lâm Hải.
- Mặc dù anh ghét phải dậy sớm, nhưng có lẽ anh sẽ thích chiếc bánh này! – Khả Di đưa chiếc bánh lên gần mũi rồi làm bộ hít hà hương thơm của nó- Tin tôi đi! Mùi vị rất tuyệt!
- Ồ….
Anh chàng Lâm Hải khẽ gạt tấm chăn đắp hờ ngang người ra rồi hơi nhỏm người dậy. Không vội đón chiếc bánh ngay, anh ta có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ tinh nghịch:
- Cô có thể cắt nó ra làm hai nửa được không?
Khả Di khựng lại, chiếc bánh đưa ra lại rụt về phía cô ấy. Sau cái nhún vai miễn cưỡng, chiếc bánh đã được xẻ đôi rất gọn gang.
- Nào! Bây giờ đã đúng với yêu cầu của anh chưa?
- Rồi… Nhưng chưa đủ!- Lâm Hải tiếp tục đùa cợt- Cô có thể xúc cho tôi ăn được không?
- Anh…- Di Di thốt lên, rõ ràng là gương mặt của cô ấy chuyển sắc, nhưng cô ấy mau chóng lấy lại sự điểm tĩnh– Vết thương của anh chỉ từ dưới hông trở xuống, bác sĩ nói, những hành động như cầm nắm anh hoàn toàn có thể tự làm.
- Thôi mà! Tôi đã cứu cô!- Lâm Hải vênh mặt lên nói- Ít ra cô cũng nên cảm ơn tôi bằng cách đó chứ nhỉ? Chỉ là xúc cho tôi ăn thôi mà…
Phải thú thật Lâm Hải là một tay cà chớn và ngang ngược. Bỏ qua cái nhìn sắc lẻm và gương mặt đã hiện rõ hai chữ bực bội của tôi, hắn vẫn điềm nhiên trêu chọc Khả Di. Nhưng Di Di của tôi vốn bản lĩnh hơn người nên những chiêu chọc ghẹo cũ rích đó không làm cô ấy lúng túng và dao động. Di Di quay ngược trở lại phía bàn, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên đó và ung dung nói:
- Anh có hai sự lựa chọn : Một là lại đây ăn, phần bánh tôi sẽ đặt trên mặt bàn này, hai là Đợi đến chiều tối, tôi sẽ quay lại và có thể lúc đó tôi sẽ đồng ý đút cho anh ăn.
- Cái khỉ gì thế? Cô biết là tôi không thể lại đó – Lâm Hải cau mày- Đợi đến chiều để tôi chết đói với cái bụng rỗng à?
- Tôi nói là anh có quyền chọn lựa cơ mà!- Khả Di vẫn điềm nhiên nói, nhưng lần này cô ấy khẽ nhếch môi cười.
- Thôi được rồi! – Lâm Hải vắt tay lên trán thở dài như một ông cụ và nói với giọng quạu cọ- Đưa chiếc bánh cho tôi, tôi sẽ tự ăn nó!
Khả Di cười phá lên vui vẻ, đoạn nhấc chiếc đĩa và đặt nó ngay ngắn trước mặt anh chàng kia. Cô ấy cũng lấy túi xách và chính lại tóc một lượt trước khi tiến ra cửa.
- Tôi phải đến công ty bây giờ. Chúc anh ăn ngon miệng! Hôm nay tôi có hẹn với đối tác nên sẽ đến trễ một chút. Anh muốn ăn gì để tôi ghé tiệm mua?
Lâm Hải dùng dĩa sắn một miếng bánh, đút tỏm vào mồm rồi uể oải nói:
- Thịt người!
- Hả? – Khả Di há hốc mồm, giật mình. Tôi cũng giật mình.
- Ý tôi là …Thịt cô đấy! Đồ đàn bà ghê gớm! – Lâm Hải quát tướng lên.
Chừng như hiểu ý Lâm Hải vẫn hậm hực về vụ chiếc bánh nên Di Di không để bụng về hai từ “ghê gớm” anh ta dùng. Cô ấy bụm miệng cười vui vẻ. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng tôi. Và tiếng giày cao gót lộc cộc nơi hành lang đầy vội vã.
*****
Giờ thì chỉ còn lại tôi và Lâm Hải trong bệnh viện. Tôi đứng gần chiếc bàn còn anh ta thì nghiến ngấu ăn phần bánh còn lại.
- Anh muốn ăn không? Bánh ngon lắm!- Lâm Hải cười, dứ dứ chiếc dĩa về phía tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội rụt lại- À, mà anh đâu có thể ăn được bánh.
- Không ăn được, nhưng tôi có thể cho anh một trận được!- Tôi đáp lạnh lùng, tiến sát lại phía chiếc giường.
- Ồ ồ...Thôi nào…- Anh ta vẫn cười, nụ cười nửa miệng đó-… Tôi chỉ trêu chọc thiên thần của anh một chút thôi mà. Cô ấy có vẻ hay ho đấy chứ! Lại khá xinh đẹp nữa!
Tôi đưa tay toan bóp chặt miệng Lâm Hải lại để hắn thôi huyên thuyên những lời nhảm nhí, nhưng cũng giống như với Khả Di, bàn tay tôi đâm xuyên qua người Lâm Hải. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi cười một cách đắc thắng:
- Ha ha… Anh không thể chạm vào tôi…. Xem này Anh còn không thể thưởng thức lớp kem ngon lành trên chiếc bánh này nữa!
Nhưng nụ cười trên môi Lâm Hải không được lâu. Nó nhanh chóng tắt ngấm khi chiếc dĩa cắm trên chiếc bánh bắt đầu rung lắc và nhảy múa loạn xạ trên mặt bánh. Lớp kem bị đánh tơi lên và dính toe toét lên thành đĩa. Chiếc đĩa cũng bắt đầu chuyển động, cảm tưởng như chỉ cần Lâm Hải ho he một câu nữa thôi là cả lớp hỗn hợp đánh tơi kia sẽ không chần chừ úp thẳng vào mặt hắn.
- Thôi mà…. Tôi chỉ đùa thôi- Lâm Hải dịu giọng lại- Đồng ý với anh là cô nàng thiên thần Lâm Khả Di của anh rất tẻ nhạt và xấu xí, được chứ?
Chương 7 - Gã cà chớn số một.
Những cơn mưa mùa hạ thường ào đến bất chợt. Cho đến tận lúc này tôi vẫn chông chênh trong một trạng thái khó hiểu để trả lời tất cả các câu hỏi về anh chàng Lâm Hải kia và sự gặp gỡ tình cờ giữa hai chúng tôi. Cuộc sống của một linh hồn, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình đang trải qua nó.
Lúc tôi trở lại công ty, Khả Di đã cất xe xong và tự thưởng cho mình một tách cà phê nóng hổi. Cô ấy đang chăm chú xem xét tập tài liệu, trước mặt là màn hình máy tính để mở. Cô nàng Tiểu Hồng õng ẹo ôm theo một chồng báo chất đầy đi vào, một tay mở cửa, một tay giữ chặt chúng trông thật khổ sở.
- Di Di, chị giúp em một tay với…Cái cửa chết tiệt này….
Nhưng Di Di không cần đứng dậy thì cánh cửa đã tự động mở ra và ngoan ngoãn giữ yên ở tư thế đó. Tất nhiên là tôi muốn thiên thần xinh đẹp của mình có thể thưởng thức nốt tách cà phê uống dở.
- Ồ! Tuyệt đấy! – Tiểu Hồng nhìn cánh cửa mở toang như nhìn một kì quan đầy thích thú- Như thế này có phải tốt không! Di Di! Đây là đống tạp chí của công ty ta, sếp bảo mỗi người phải mua ít nhất năm tờ, biếu, tặng, cho, bán hay làm gì thì tùy. Chị lấy bẩy tờ luôn nhé!
- Sếp chuyển qua bán báo từ bao giờ vậy?- Khả Di cười- Chị biết mang đống này đi đâu bây giờ, chẳng lẽ để lót bếp?
- Úi…suỵt suỵt…- Cô nàng Tiểu Hồng xua tay làm bộ nghiêm trọng- Sếp mà nghe thấy thì chết cả em lẫn chị đấy! Hahaha… Nghe nói trong đây có ảnh sếp chụp cùng minh tinh Lương Thái Quyên, chẹp chẹp…tình tứ lắm, cỡ phải như Yoo In Na và Ji Hyun Woo ấy chứ!
Tiểu Hồng nói xong thì lăn ra ghế tự thưởng cho mình một tràng cười ngặt nghẽo trong khi Di Di của tôi hiếu kì lật giở trang tạp chí ra xem. Câu chuyện của các cô gái trong văn phòng thật khiến cánh đàn ông chúng tôi phải sững sờ!
- Sếp gan nhỉ? Không sợ “mẹ đốp” ở nhà biết mà lồng lộn lên như đợt trước à? – Di Di nhìn chăm chăm vào tấm ảnh ông tổng giám đốc mặc độc chiếc quần đùi chụp cùng người đẹp Trương Thái Quyên bên du thuyền mà bụm miệng cười- Ôi trời ơi! Nhìn sếp mình như con Khỉ ấy… hahahah….
Tôi cũng cười phá lên vì câu nhận xét thẳng thừng về ông sếp già đáng kính thốt ra từ chiếc miệng xinh đẹp của thiên thần bé nhỏ tôi yêu. Tiểu Hồng cũng chúi mặt xuống cười ngặt nghẽo. Hai cô nàng còn trêu đùa và tranh nhau tờ tạp chí để thỏa sức chiêm ngưỡng dung nhan long lanh của ông sếp già. Thật may là căn phòng chỉ có mình Khả Di, Tiểu Hồng, và đống tạp chí ngớ ngẩn. Tôi dám cá nếu ông sếp …”Khỉ” mà nghe được những lời hai E-va xinh đẹp của công ty nhận xét về mình như vậy, sẽ uất ức đến độ tự tử.
*****
Sáu giờ chiều, sau cuộc hẹn với đối tác về hợp đồng quảng cáo cho công ty, Di Di thong thả lái xe đến bệnh viện. Cô ấy ghé một tiệm bán đồ ăn sẵn và lựa một suất cơm có các món mà cô ấy cho là đủ dinh dưỡng. Tôi đứng lặng lẽ bên cạnh Khả Di, nhìn chăm chăm vào đôi tay mải miết gắp đồ ăn và đôi mắt đẹp đên mê hồn của cô ấy mà thấy tủi thân cho mình. Thăng cha Trần Lâm Hải kia thật tốt số! Tôi nửa muốn giữ hắn lại để hỏi được thêm nhiều điều về những vấn đề tôi chưa rõ về cuộc sống của một linh hồn, nửa lại muốn hắn mau mau bình phục và tống khứ hắn đi càng xa càng tốt. Lâm Hải là một tay cà chớn! Nhận xét ban đầu của tôi về hắn chỉ có thể dừng lại ở đó. Tất cả những kẻ tán tỉnh và bông lơi với Khả Di của tôi đều là những kẻ cà chớn!
****
Bệnh viện buổi tối tấp nập người nhà bệnh nhân đến thăm nom. Đi dọc hành lang, tôi dễ dàng bắt gặp những đôi vợ chông dìu nhau đi đầy tình cảm, những ông cụ già cười mãn nguyện bên con cháu. Họ thật hạnh phúc. Tôi tự hỏi đâu đó trong số họ, đã có ai gần kề cái chết để biết đến cảm giác của một linh hồn như tôi. Và biết đâu đó, trong số những bóng người lố nhố kia cũng có những linh hồn đang chới với trong đau đớn khi đi tìm một cuộc sống? Nghĩ đến đó, tim tôi bỗng đập mạnh như muốn vỡ tung ra…. Tôi nhìn xoáy vào đám đông… Đám đông vẫn lướt qua tôi…Vội vã, quay cuồng ngay trong cái gọi là chậm rãi. Là thật…Là ảo? Là con người…Là linh hồn hay quỷ dữ?
Chính bản thân tôi cũng không biết mình tồn tại ở thế giới nào.
Cánh cửa phòng bệnh số 312 bật mở.
- Sao anh không bật điện lên? – Khả Di nheo nheo mắt rồi với tay tìm công tắc- [A'>nh đang ngủ à?
- Không! – Lâm Hải đáp nhẹ bẫng, mắt hướng ra ngoài ô cửa sổ chỉ độc một khoảng trời con con, đen ngòm- Tôi thích bóng tối.
- Ồ…- Khả Di nhún vai, đặt chiếc túi lên mặt bàn rồi nhanh chóng mở banh nó ra- Tôi đã mua một suất cơm cho anh. Có lẽ giờ này, anh đói nghiến ngấu rồi!
- Cô biết vậy là tốt đấy!- Lâm Hải quay ngoắt người lại- Điều 324, luật hình sự có ghi rõ, hành hạ người khác dưới bất cứ hình thức gián tiếp hay trực tiếp cũng đều nhận một hình phạt như nhau. Cái bụng của tôi nó biểu tình cách đây một tiếng rồi, người đẹp ạ!
- Anh mang cả luật pháp ra dọa tôi?- Khả Di há hốc mồm kinh ngạc- Mà…tôi không nghĩ là anh lại có một sự am hiểu sâu rộng về luật hình sự như vậy?
- Tất nhiên!- Lâm Hải thản nhiên ngồi nhích lên một chút rồi dùng đũa gắp đồ ăn trong khay thức ăn Khả Di mua về- …Tôi cũng mới biết là mình có khả năng đó. Mà luật hình sự có đến điều 324 thật à?
Lần này thì Khả Di bật cười. Cô ấy nhìn Lâm Hải ăn một cách ý tứ trong khi anh chàng này vẫn đánh chén tì tì khay thức ăn ngon lành. Chỉ có tôi là hết nhìn Lâm Hải ăn lại nhìn Khả Di nói cười vui vẻ mà hậm hực trong lòng. Thi thoảng tên tiểu tử “cà chớn” kia lại ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích. Đồ ăn trong khay với dần và cái bụng của anh chàng Lâm Hải cũng được ních đầy căng.
Khả Di trước khi về còn cẩn thận thu dọn đồ ăn thừa và tắt điện. Căn
hòng bỗng chốc trở lên đen ngòm và nhuốm màu của sự im lặng. Sự im lặng đến đáng sợ.
- Anh không theo cô ta về à? Thiên thần ghê gớm của anh ấy!- Lâm Hải hất hàm hỏi- Đi đi, điều thú vị nhất giúp các linh hồn như anh bớt buồn tẻ là có thể thỏa thuê ngắm nghía đám đàn bà con gái khỏa thân khi thay đồ hay tắm Rửa. Anh không muốn bỏ lỡ chứ?
Tôi nhìn vào bộ mặt phởn phơ đầy ngạo nghễ của Lâm HảI mà chỉ muốn thụi cho hắn một quả. Nhưng rõ ràng Lâm Hải nói đúng, nên tôi chỉ khẽ “ừ hứ” một tiếng để hắn dừng lời. Tôi bước ra khỏi phòng, vẫn nghe tiếng Lâm Hải lảm nhảm phía sau trong căn phòng tối om, mờ ảo:
- Đi đi! Tận hưởng đi anh bạn!
Chương 8 - Mưa ướt đường về.
Bầu trời An Dương đêm qua mưa tầm tã. Mặt đất ẩm ướt và đám cỏ trở nên xác xơ đến tội nghiệp. Nước đọng lại trên những tán lá của hàng cây cổ thụ dọc con đường từ khu chung cư tới bãi để xe thi nhau nhỏ li ti xuống mặt đường như những vòi hoa sen thiên tạo. Hít thở bầu không khí trong lành thoảng vị cỏ tươi và mùi đất mới khi đi bên cạnh Khả Di, tôi thấy lòng khoan khoái lạ. Sáng nay cô nàng Thục Loan có hẹn đến bệnh viện cùng Khả Di để xem mặt “anh chàng ân nhân cà chớn” mà tối qua Di Di của tôi đã không tiếc lời phàn nàn qua điện thoại. Cách đây một tháng Thục Loan đáp chuyến bay sang Thái giúp một người họ hàng trong công việc kinh doanh đồ mĩ phẩm nên cô nàng chẳng hề biết đến vụ việc cô bạn thân của mình hụt một cuộc hẹn gặp Tử thần. Mà cái tật của nàng Thục Loan, đi làm cũng đồng nghĩa với ăn chơi nên mọi mối liên hệ rườm rà, cô nàng cắt hết. Trở về sau chuyến “du lịch”, Thục Loan có vẻ phấn chấn và còn hứa sẽ mang cho Di Di một vài loại mĩ phẩm mới nhất mà cô nàng tậu được.
Ngay từ sáng sớm bệnh viện đã đông chật người tới khám. Loay hoay cùng chiếc xe ở bãi đậu một lúc, tôi và Khả Di mới thong thả đi vào.
- Di Di!
Chất giọng chua chua và mang âm điệu của vùng Giang Hải làm tôi nhận ra ngay là ai dù chưa nhìn thấy mặt chủ nhân của giọng nói đó. Như một cơn lốc, Thục Loan ào đến và ríu rít nói:
- Gặp lại cậu rồi này! Vui quá! Mình nhớ cậu chết mất thôi...