Polaroid

Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

819 Views

Thiên Trần chìa cho Tuệ An giấy chẩn đoán của bác sĩ.

Nghiêu Vũ đứng bên cũng mỉm cười.

Không khí phấn khởi tràn ngập phòng bệnh, xua hết buồn phiền trong lòng Tuệ An, cô đọc đi đọc lại từng chữ trong giấy chẩn đoán, có thật ư? Gần đây tâm trạng không tốt, tâm lí không ổn định, cũng quên mất lâu rồi không thấy kinh. Bỗng vớ điện thoại gọi cho Trương Lâm Sơn. Trời ơi, nếu anh biết, anh sẽ thế nào? Nhưng đột nhiên lại ngừng tay, vội vàng cúp máy.

"Sao vậy, Tuệ An?".

Tuệ An bàng hoàng nhìn hai cô bạn, lại nén lòng, có con! Thật không dễ! Cô lại cầm điện thoại.

Chuông đổ một lúc lâu, Trương Lâm Sơn mới nghe máy: "Tuệ An, lễ kí kết ở thị trấn cổ kết thúc là anh về ngay, hai hôm nay em thế nào?".

Tuệ An gượng nhẹ để tay lên bụng, mắt nóng đỏ, giọng nghẹn ngào: "Có rồi, có con thật rồi...".

"Con nào?". Trương Lâm Sơn nghe không rõ. Hôm qua anh mới đến thị trấn cổ, Đỗ Lối đưa anh lên núi Vân Đỉnh tắm suối nước nóng, lễ kí kết, anh cũng không tham dự, cũng không muốn gặp Hứa Dực Trung, định sáng mai sẽ về thành phố A. Cú điện thoại bất ngờ của Tuệ An làm anh giật mình.

"Lâm Sơn, em có thai rồi, là con anh, con anh!". Tuệ An nói rõ từng chữ, nước mắt giàn giụa.

Trương Lâm Sơn nhảy lên, bối rối liếc nhìn Đỗ Lối đang đứng cách đó không xa, anh cầm điện thoại đi ra chỗ khác. Dè dặt hỏi lại: "Con ư? Thật không?".

"Vâng!". Tuệ An vừa khóc vừa cười.

"Trời ơi! Tuệ An, em đang ở đâu? Anh đến ngay!". Trương Lâm Sơn cuối cùng xác định lời Tuệ An là thật, có con! Mắt sáng bừng, cuối cùng anh đã có con, cuối cùng anh cũng được làm bố! Trương Lâm Sơn xúc động run người.

"Em... em ở nhà... chờ anh về!". Tuệ An nói.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ trố mắt nhìn cô, không hiểu tại sao Tuệ An nói vậy.

Tuệ An cúp máy, nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc vô bờ, tay vẫn để trên bụng: "Mình sợ Lâm Sơn trách, mình đến đây mà không nói với anh ấy. Tiểu Vũ, nhờ cậu một việc...".

"Để mình đi hỏi bác sĩ!". Thiên Trần hiểu Tuệ An muốn nhờ Nghiêu Vũ đưa về nhà, vội đưa mắt hội ý với Nghiêu Vũ, buổi sáng cô phải theo sát Tần Huyên, có cơ hội là tiếp cận đưa ra câu hỏi, nhưng người cùng đoàn quá đông, phóng viên cũng nhiều, cô chưa hỏi được gì. Sắp đến bữa cơm trưa, Tần Huyên nói: "Phóng viên Đào, thế này vậy ba giờ chiều tôi phải đi, hai giờ cô đến đây, một tiếng thôi đấy!".

Thiên Trần không thể đưa Tuệ An về, cô phải tranh thủ thời gian một tiếng này để hoàn thành bài phỏng vấn.

Nghiêu Vũ gật đầu, Thiên Trần liền yên tâm.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người. Tuệ An mím môi, ánh mắt cầu khẩn nhìn Nghiêu Vũ: "Tiểu Vũ, Lâm Sơn cũng ở đây... Mình nhất định phải về nhà trước anh ấy, hãy giúp mình!".

"Được!". Nghiêu Vũ quay đi, lòng như chảo dầu sôi, Trương Lâm Sơn, anh không đáng mặt đàn ông! Tất nhiên anh ta đang ở đây, anh ta còn có thể ở đâu. Nghiêu Vũ phẫn nộ, lập tức đoán ra, Tuệ An đã biết chuyện, nhưng không trách nửa câu, không hé răng, Nghiêu Vũ vừa áy náy vừa thấy khổ tâm. Không muốn làm Tuệ An kích động, nói nhẹ nhàng: "Mình đi chuẩn bị, tiện thể nói với Tư Thành, bảo anh ấy ở đây đợi, đưa cậu về rồi, mình sẽ quay lại đón anh ấy".

Tuệ An thở phào nhẹ nhõm, giọng nôn nóng: "Nhanh lên nhé, Tiểu Vũ!".

"Yên tâm, không sao đâu!". Nghiêu Vũ ra ngoài, gọi điện cho Hứa Dực Trung: "Hứa Dực Trung, anh đã giúp Đỗ Lối, anh không còn lương tâm nữa rồi! Đúng, không cần biết tại sao tôi biết, tôi biết hết rồi... không cần anh giải thích, nếu anh nói với Trương Lâm Sơn, Tuệ An đến đây, tôi sẽ coi như chưa từng quen anh! Tùy anh!". Không để Hứa Dực Trung nói, cô cúp máy, lúc này hỏa khí đang ngùn ngụt trong lòng. Cô chỉ muốn bảo vệ Tuệ An, bảo vệ Tuệ An...

Trương Lâm Sơn cúp máy quay người lại, Đỗ Lối đứng lặng nhìn anh, lòng quặn đau, anh chìa tay cho cô, Đỗ Lối hơi né tránh, rồi lại lao vào lòng anh "Em không sao, không hẹp hòi như thế, anh mau đi đi, muộn rồi, không tốt đâu!".

Trương Lâm Sơn nâng đầu Đỗ Lối, lòng rối như tơ: "Xin lỗi, Tiểu Lối, anh...".

Đỗ Lối giơ tay bịt miệng anh: "Em biết, anh lái xe cẩn thận, đến nơi nhớ báo để em yên tâm!".

Trương Lâm Sơn cảm kích nhìn cô, không biết nói gì, xách cặp, đi vài bước lại ngoái nhìn. Đỗ Lối cúi đầu, không nhìn rõ mặt. Anh quẳng cái cặp trong tay, quay trở lại: "Tiểu Lối!".

"Lâm Sơn!". Cô bật khóc: "Anh đi đi, đi mau đi, nếu không, em sẽ không để anh đi nữa!". Cô đẩy mạnh anh, "Em chỉ buồn lúc này thôi, qua rồi sẽ không sao... anh cũng biết mà, em không sao... Nếu anh không đi, em mới thấy buồn...".

Lời Đỗ Lối như mũi kim đâm vào lòng. Trương Lâm Sơn yên lặng một lúc, bỗng bế cô ngồi xuống, vùi mặt vào tóc cô, mùi hương tươi mát, anh tham lam hít mãi, ấp úng dỗ dành: "Anh không đi, không đi nữa... đừng khóc, Tiểu Lối, đừng khóc...".

"Lâm Sơn!". Đỗ Lối không kìm được nữa, hôn như mưa khắp mặt anh. Nước mắt mằn mặn chảy vào miệng, cái hôn này sao mà mặn chát.

Bây giờ anh ấy không đi, nhưng anh ấy vẫn muốn đi, cô biết, không ai hiểu anh hơn cô. Cố nặn ra nụ cười, Đỗ Lối xách cặp của Trương Lâm Sơn đi ra cửa: "Nào, em tiễn anh ra xe, anh phải chăm sóc tốt cho Tuệ An, có con không dễ, Tuệ An lại yếu".

"Đứng lại!". Trương Lâm Sơn kêu lên, "Tiểu Lối, tại sao em không ghen? Sao em phải như vậy? Thà em khóc lóc ầm ĩ anh còn dễ chịu hơn!".

Đỗ Lối thì thầm: "Em chỉ cần anh vui!". Cô quay người, nước mắt lại giàn giụa, "Em khóc lóc ầm ĩ thì sao? Hôm nay không phải hôm qua, không phải trước đây, cô ấy đã có con rồi!"...