Polaroid

Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

1071 Views

Như lúc này, cô thành thạo ung dung điều khiển vô lăng, tư thế ngồi ngay ngắn, đầu ngẩng cao rất tự tin. Hứa Dực Trung cố mở to mắt nhưng anh đã say, mọi khi dù say đến mấy anh vẫn có thể lái xe về. Hôm nay Nghiêu Vũ đưa về, mí mắt anh trĩu xuống, chỉ muốn ngủ, lòng rất bình yên.

Nghiêu Vũ nghiêng đầu nhìn anh, Hứa Dực Trung ngủ rất say, tư thế và đôi mắt nhắm tuyệt đẹp. Cô không nhịn được bật cười.

Dừng xe trước nhà Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ vỗ vai anh: "Đến rồi, xuống thôi".

Hứa Dực Trung lảo đảo bước xuống, cô vội giơ tay đỡ. Anh đã quay người ôm cô.

Nghiêu Vũ giãy giụa vùng ra. Anh không buông, vẫn ôm chặt, bế cô vào nhà.

"Anh nghỉ đi, ngày mai em đến".

Hứa Dực Trung không nói, cúi hôn khắp mặt, lần xuống cổ, sau đó tìm được môi cô, dán môi vào, hôn thật sâu.

Miệng anh có mùi rượu, cô không quen, cả người bị ôm cứng trong tay anh không thể nhúc nhích. Mặc cô vùng vẫy ngoảnh đầu, anh luôn tìm đúng môi cô, bướng bỉnh mút chặt hai bờ môi tươi mát.

Nghiêu Vũ không vùng vẫy nữa, nhắm mắt, nép vào anh, thân trí bắt đầu mê loạn, hơi rượu phả vào mặt, cô cảm thấy mình cũng say.

Chiếc khóa sau lưng bộ váy hồng không biết bị anh kéo ra lúc nào, cảm thấy lưng man mát, vội đẩy anh ra. Hứa Dực Trung bất ngờ cúi xuống, bế cô vào phòng ngủ.

Say rượu cưỡng bức ư? Trong đầu cô lóe ra ý nghĩ đó, mặt bỗng đỏ bừng.

Vừa vào phòng, Hứa Dực Trung quẳng cô lên giường, cả người chồm tới đè lên cô. Anh hôn môi, hôn cổ, áp má vào má cô, rồi nằm yên.

Nghiêu Vũ nằm một lát dưới cơ thể anh, mở mắt, cựa quậy, anh vẫn không động đậy. Cô bật cười, nhẹ nhàng thoát ra, nhìn lại mình, bộ váy trên người rộng thùng, nhìn thông thốc vào trong, vội vàng kéo khóa lại.

Lúc đó, Hứa Dực Trung giơ tay, lại kéo cô ngã lên người anh, mặc Nghiêu Vũ ra sức giãy giụa, nhất định không buông. Con lợn giả say! Ý nghĩ lóe trong đầu, thở phào, nằm trong lòng anh, nhắm mắt, dần dần cũng ngủ thiếp.

Sáng hôm sau, khi Nghiêu Vũ tỉnh dậy, thấy trên người phủ tấm chăn mỏng. Mỉm cười thầm nghĩ, anh chàng dậy sớm ghê.

Đúng lúc đó Hứa Dực Trung mặc bộ pijama xuất hiện ở cửa. Tóc vẫn ướt, chắc vừa tắm, cười cười nhìn cô, nói: "Đây là nhà anh".

Đương nhiên tôi biết là nhà anh, tối qua tôi còn đưa anh về. Nghiêu Vũ nhìn anh, đang định nhổm dậy, bỗng giật mình, kêu thét: "Ôi! Váy của em?".

"Anh cởi đấy! Định ra tay nhưng không dám, lại lười không mặc lại. Anh cười tươi rói, nói năng không ngượng, mắt quét đảo trên cơ thể cô.

"Đồ lưu manh! Trả lại đây!". Nghiêu Vũ ngó quanh không thấy chiếc váy đâu. Hứa Dực Trung đi đến ngồi xuống cạnh giường. Nghiêu Vũ giật mình lùi về sau, mặt đỏ lựng: "Làm gì vậy?".

Hứa Dực Trung nhìn cô chòng chọc, nụ cười trên mặt đã biến mất. "Tiểu Vũ, tại sao? Tại sao nhẫn tâm như thế?".

Nghiêu Vũ ngoảnh mặt, lẩm bẩm: "Ai bảo anh...!". Cô vừa mở miệng, Hứa Dực Trung đã đè cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nghiêu Vũ vừa động đậy, Hứa Dực Trung liền bật cười, "Cẩn thận lộ hết bây giờ!".

Cô cúi nhìn, đành ngoan ngoãn nằm yên.

"Tiểu Vũ, tại sao suốt nửa năm không liên lạc gì?".

Nghiêu Vũ không trả lời, cắn môi hồi lâu mới nói: "Tại anh không gọi, em mới tắt máy".

"Ờ, vậy là mất tích luôn nửa năm?". Hứa Dực Trung nói dằn, mắt tối sầm tức giận.

"Em giận anh!".

"Lại còn giận? Sao em đóng cửa đuổi anh? Đuổi anh mà không đuổi anh ta. Anh giận suốt một tuần, đến khi gọi lại, em đã mất tích. Ai đáng bực mình đây?".

Nghiêu Vũ tủi thân ngoảnh mặt đi. Tư thế này cô không thoải mái, "Trả váy đây! Để em đi cho đỡ bực mình".

"Chưa nói rõ đã định bỏ đi? Đừng hòng!".

Nghiêu Vũ bất lực, lườm anh: "Vậy anh muốn thế nào? Làm sao em biết sau nửa năm anh vẫn còn giận?".

"Sao không đi tìm anh?". Bao nhiêu bực bội tích tụ trong mắt. Anh hầm hầm nhìn cô, lòng lại chua xót. Nếu anh không tìm, cô cũng thôi luôn, chuyện hai người coi như chấm dứt? Tại sao không chủ động tìm anh? Cảm thấy anh không tin cô? Không hiểu cô? Cũng giống như cô không hiểu anh?

Hứa Dực Trung buột miệng: "Là em không hiểu anh, hay là cho rằng anh không hiểu em?".

"Em không hiểu anh. Anh cũng không hiểu em!".

"Em có cho anh cơ hội không? Hả, vừa không bằng lòng một chút là mất tích. Ai nuông chiều em thành ra như vậy?".

Toàn thân Hứa Dực Trung bừng bừng nộ khí, làm Nghiêu Vũ phát hoảng ngoảnh mặt đi.

"Em... em đã chờ điện thoại của anh suốt một tuần!". Nghiêu Vũ nghẹn giọng. Nói xong mím chặt môi, cụp mắt, nhất định không chịu nhìn anh nữa.

Theo lí luận của cô, cô không nên chủ động, cũng không nên gượng ép. Nửa năm trước cô đuổi Hứa Dực Trung cũng đuổi Đồng Tư Thành. Cô bực mình vì Đỗ Lối đến khiêu khích. Càng bực bởi sự xuất hiện đúng lúc của hai người đàn ông đó.

Chuyện giống như được sắp đặt, một sự sắp đặt hoàn hảo, còn cô rất ghét làm nữ chính của tấn trò đó. Nếu Hứa Dực Trung vui vẻ chào Đồng Tư Thành cô sẽ rất vui. Nhưng, anh lại sầm mặt tỏ vẻ gia trưởng, không đáng đuổi đi sao?

Một tuần chờ đợi, tựa như đang thi gan với anh. Cô biết Hứa Dực Trung chờ cô đến xin lỗi hoặc làm nũng là sẽ bỏ qua. Nhưng, cô cũng muốn anh chủ động. Cô đã cho anh đúng một tuần, ít nhất đến khi máy bay cất cánh.

Hàng mi rung rung, cơ thể Nghiêu Vũ cứng đờ dưới làn chăn mỏng. Hứa Dực Trung thấy lòng đau nhói. Mình đang làm gì? Đang ép cô ra đi hay sao? Vội vàng ôm cả chăn lẫn người, thở dài: "Được rồi, Tiểu Vũ, tại anh không dám chắc. Anh rất nhớ em, em mất tích nửa năm anh vẫn nhớ em. Nhưng, thử nghĩ xem, em đối với anh như thế có công bằng không?".

Giọng Hứa Dực Trung dịu dàng, Nghiêu Vũ òa khóc: "Anh không gọi điện, anh bỏ mặc em, em mới... mới thay sim khác. Em nghĩ anh không hiểu em, có thể đã hiểu lầm, thà em đi biệt cho xong? Anh không nghĩ đến em, em cũng...".

"Em cũng sao? Cũng thôi hả?". Hứa Dực Trung lại giận sôi người.

Nghiêu Vũ len lén nhìn anh: "Chẳng phải em đã về rồi, nếu.....