Chàng trai năm ấy
Posted at 27/09/2015
209 Views
Phùng Tấn Hải - cuối cùng tôi đã tìm ra anh rồi, kí ức tuổi 18 của tôi đều nằm trọn trong tình cảm ấy ..............
***
Tôi vẫn nhớ mùa hè năm 12 ấy tôi gặp anh trong lớp học thêm của thầy dạy Toán. Vốn tôi là dân chuyên C nên cũng gọi là miễn cưỡng đi học thêm ban tự nhiên, ngày ấy ai giới thiệu thầy hay thì chỉ biết cắp sách mà tới học chứ chẳng nghĩ là sẽ học hành theo kiểu tử tế - vốn một đứa dốt Toán thì không thể tử tế ngồi ở cái lớp đó ............
Thầy Chính vốn có tiếng là người dạy học trò bằng đòn roi, tôi cũng chưa từng thấy nhưng chỉ nghe lời đồn rất nhiều, cũng muốn học thử vì mọi người bảo " học thầy đảm bảo sẽ khá vì thầy gắt gao với học sinh quá nên ai cũng lo học" mãi đến sau này khi đã nghỉ lớp học đó tôi vẫn nghĩ cuộc đời này không bao giờ theo học một lớp học nào cho mình áp lực đòn roi và sợ hãi trên mỗi giờ đến lớp như thế.
Những ngày đầu đến lớp tôi không mấy ấn tượng với anh chỉ biết buổi học nào anh cũng bị thầy chọc quê làm trò cười cho cả lớp, tôi không mấy quan tâm vì tôi ngồi hàng 2 còn anh ngồi tận hàng cuối, tôi cũng chưa từng một lần quay lại để thử nhìn mặt con người xấu số luôn là tâm điểm chọc phá của thầy nữa......Những ngày hè ấy đi học thật là áp lực ngày nào thầy cũng ca bài ca năm cuối cấp thi đại học, đủ thứ viễn cảnh mà thầy và con bạn cùng bàn hù dọa rằng nếu trượt đại học thì tôi sẽ phải làm cái gì ..........Ôi sao tôi biết được nếu trượt đại học thì tôi sẽ làm cái gì nhưng nhất định sẽ là cái cục nợ của xã hội này (ôi thôi nghĩ đến đấy thôi là nản lắm rồi ý )
Ngày khai giảng đi học lại cũng đến bạn bè gặp nhau mừng mừng hớn hở tôi vẫn tiếp tục công cuộc sáng đi học chính, chiều đi học thêm có hôm tối cũng phải học thêm luôn, học như điên như dại đã vậy còn ôm đồm thêm học vẽ, thời gian tôi quay cuồng ở những lớp học thêm, những giờ giữa ca đạp xe thở hồng hộc để không trễ giờ của ca học khác. Rồi thầy Chính cũng xếp lại chỗ ngồi vì năm học mới lại có thêm vài học sinh ôn thi lại đại học, lớp học có vẻ chật hơn
Anh được xếp ngồi sau lưng tôi- dãy bàn thứ 5 từ trên xuồng, người thứ 2 từ phải qua, tôi ngồi dãy thứ tư người thứ 2 từ bên phải qua ngồi mép bàn bên phải cạnh tôi là Thiên Trường bạn của anh, tôi nghĩ là bạn vì anh và cậu ấy rất hay nói chuyện với nhau thường là về game về máy tính và có cả về con gái nữa...... ấn tượng lần đầu tiên của tôi về anh là khi anh khẽ lấy vở chạm vào vai tôi hỏi mượn vở chép:
- Bạn ơi cho bạn mượn vở chép câu 3 được hông, bạn hông thấy rõ trên bảng
Giọng anh ngày ấy hiền lành lắm, tôi vốn thích những hành động bất chợt giống phim thần tượng như thế này, vốn đã rất hay mơ mộng về một ai đó hiền lành giống như anh lúc đó
- Cho mượn chép với na (tôi nghe giọng một ai đó không phải là anh)
- Tránh ra đi, đây là vở mượn của bạn ở trên để tao chép xong tao trả lại cho bạn, chỉ có tao mới được chép vở của bạn mày nhìn vở tao mà chép
Một cái đập vai nhẹ nữa, tôi đoán lần này là trả vở đây
- Cám ơn bạn ni nghen
Cả 2 lần tôi đều không quay mặt về phía sau, tôi chỉ khẽ nghiêng người qua bên trái để với tay chuyển vở xuống bàn dưới, lúc ấy tôi đã nhớ về giọng nói ấy nhưng tôi vẫn không biết anh là ai trong 3 anh chàng ngồi đầu mép bàn bên phải.
Ngày hôm ấy tôi đã thấy mình có một chút mơ mộng về anh.......
Cứ mỗi đầu tháng thầy sẽ điểm danh tên học sinh để kiểm tra đóng tiền học phí và cũng để thầy nhớ mặt từng người, và tôi phát hiện ra anh chờ những lúc thầy điểm danh đến tên tôi mà nói đúng ra là anh đã thuộc được số thứ tự của tôi trong bảng danh sách của thầy. " Dương Phương Hy đâu"- thầy ngước mắt lên đảo quanh lớp "Dạ có"- tôi đã nghĩ là sẽ không ai quan tâm đến những lúc điểm danh đầu giờ, mọi người đều cắm cuối cố gắng làm cho xong hay chép cho nhanh đống bài tập chưa kịp giải của ngày hôm trước. Và lại là giọng nói của anh " Đã Dương lại còn Phương Ly nữa". "Ủa mày đang nói cái gì vậy Hải", " Kệ tao lo mà chép cho nhanh đi kìa". Tôi đã cảm thấy lòng mình mỉm cười vào khoảnh khắc ấy, có một ai đó bàn dưới nhớ đến tên của tôi sao ?
Tôi vô tình nghe được anh nói chuyện với bạn về việc thi kiến trúc, tôi có một chút vui vì tôi cũng định sẽ thi kiến trúc biết đâu sẽ tình cờ gặp anh tại lớp học vẽ, tôi đã tự hỏi rằng không biết anh ấy học lớp vẽ của thầy nào ........Mãi sau này mới biết rằng người muốn thi kiến trúc là cậu bạn chứ không phải là anh ấy
Ngày tôi thật sự nhìn thấy mặt anh là khi thầy gọi anh lên bảng giải phương trình hàm số, dáng người cao cao nhưng dáng đi rất miễn cưỡng lê lết vì không muốn bị gọi lên bảng giải bài, lúc quay về bàn thì đích thị tôi đã nhìn được anh khuôn mặt không gọi là cao ráo như dáng người nhưng đối với tôi người dễ thương và tử tế như thế thì khuôn mặt như thế nào thì vẫn là con người anh, cũng trong buổi học hôm đấy anh đã dắt xe giúp tôi. Nói đúng ra thì không phải là tự nguyện, ngày hôm ấy học sinh đi học trễ quá nhiều nên xe đạp không được sắp xếp đúng chỗ như mọi hôm nên lúc giờ học kết thúc thầy sai 2 tên con trai dãy bàn cuối ra dắt xe cho mọi người trong đó có anh và ..........anh biết xe tôi là chiếc nào, lòng tôi lại một lần nữa mỉm cười khi anh khẽ đập vai tôi " Xe dắt ra cổng rồi bạn về đi". Đoạn đường về nhà hôm ấy chưa bao giờ tôi lại thấy ngắn đến thế, tôi muốn đi, đi nữa để vừa đạp xe vừa nhớ đến khuôn mặt anh dáng người của anh khi tôi và anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của nhau
Tôi không còn cảm giác khó chịu miễn cưỡng khi đến lớp học thêm Toán nữa, mặc dù khối lượng bài tập nhiều hơn áp lực của thầy với chúng tôi cũng nhiều hơn nhưng mỗi lần như thế tôi lại nghĩ đến anh, nghĩ đến lúc ngồi đằng trước anh và nghe lén những câu chuyện anh nói với cậu bạn bên canh. Anh vẫn có những quan tâm tinh nghịch như thế đối với tôi hoặc thỉnh thoảng giả vờ đánh Trường khi cậu ấy lỡ quay mặt qua phía tôi. Tôi cười một mình nhiều hơn với những hành động ấy, nhưng tôi vẫn vẫn luôn im lặng đi đi về về trong lớp học ấy với những suy nghĩ về anh.
Rồi ngày ấy cũng đến, tôi không thể chịu nổi áp lực của thầy dạy Toán, tôi không thể đến lớp lúc nào cũng nơm nớp lo sợ lên bảng giải bài tập và những đòn roi làm ê mặt trước cả lớp, tôi thực sự có cảm tình với anh nhưng có lẽ tôi không thể phớt lờ con đường đại học của tôi chỉ vì lí do đó. Tháng 10 năm tôi học lớp 12 tôi đã nghỉ học thầy sau năm tháng theo học, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ rất nhớ giọng nói anh và nét cười hiền lành ấy. Tôi dặn mình hãy nhớ mãi những hành động của anh với tôi ..........