Là cây kẹo ngọt của Anh nhé

Posted at 27/09/2015

398 Views



Thấy đôi mắt Thiên Ngọc cứ dán chặt về một điểm nhìn, Nhật Linh khẽ cười. Chỉ một chút nữa thôi, Khang Duy sẽ tuyên bố chủ đề chính của bữa tiệc, cây bút có gắn heo bông nhỏ xinh phải lùng sục khắp Hà Nội hai ngày nay và hoa hồng nhung đã chuẩn bị xong hết. Thiên Ngọc sẽ bẽn lẽn gật đầu đồng ý, Happy Ending. Nhật Linh nghĩ đến mà cười tít mắt, còn Thiên Ngọc chắc chắn sẽ rất bất ngờ, sau đó là rất vui.

Nhưng trên sân khấu hôm nay đâu chỉ có mình Khang Duy. Hoàng Quân đang cố giữ từng bước nhảy trên sân khấu, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt, đôi mắt hướng về phía Thiên Ngọc. Thoáng giật mình, thoáng vụt tắt hi vọng. Đôi mắt kia bây giờ đang nhìn về phía Khang Duy, ngắm nhìn anh ấy trong một cảm xúc suy tư lẫn lộn. Chẳng lẽ cô đã thích Khang Duy rồi? Hay là vì ánh sáng hào nhoáng xung quanh Khang Duy quá lớn, đã che mất Hoàng Quân? Nhưng dù vì lí do gì thì Hoàng Quân cũng phải ngăn điều này lại, phải làm cái gì đó, ngay bây giờ...

Xong phần mở màn hết sức hoành tráng, hội trưởng Hội Sinh viên phong độ của chúng ta mới đứng lên trước toàn trường tuyên bố lý do:

- Thưa toàn thể các bạn. Theo truyền thống của trường chúng ta, hôm nay là ngày được Hội Sinh viên mong chờ nhất năm. Đó là ngày công bố các cặp đôi của Hội Sinh viên để tất cả chúng ta chúc mừng cho họ, chúc họ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Không chỉ vậy, bữa tiệc này còn là cầu nối cho tất cả nam nữ thanh niên, các bạn có thể làm quen với nhau, và biết đâu, sẽ nhanh chóng tìm được một nửa của mình.

Tiếng vỗ tay rầm rầm vang dội khắp hội trường. Khang Duy giơ hai bàn tay yêu cầu mọi người giữ trật tự, anh tiếp tục chương trình, dẫn bữa tiệc vào nội dung chính.

- Nếu bạn đã có người yêu, hãy nói cho chúng tôi biết đó là ai, bạn muốn nói gì với người đó. Còn nếu bạn đang để ý một chàng trai hay cô gái nào đó có mặt ở đây, hãy mạnh dạn tỏ tình. Ai trước nào? Nếu không có ai tiên phong thì...

- Tôi.

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, tất thảy mọi người đổ dồn về phía Hoàng Quân. Cậu bước lên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ. Cầm lấy chiếc micro, Hoàng Quân bước gần về phía Thiên Ngọc, giọng nói dịu dàng:

- Cho tớ câu trả lời bây giờ được chứ?

- Trả lời gì chứ?

Mặt Nhật Linh xen vào đứng giữa Hoàng Quân và Thiên Ngọc xám ngoét, có lẽ nào Hoàng Quân tỏ tình với Thiên Ngọc rồi? Không được, hôm qua tên Khang Duy kia vừa mới phải thú nhận với cô tình cảm của hắn, hôm nay lại để kẻ khác nẫng tay trên sao? Cô không để mọi chuyện diễn ra như vậy được. Nhật Linh bám chặt lấy tay Thiên Ngọc, đôi mắt ánh lên những tia nhìn khó hiểu:

- Nói gì đi chứ, Heo...

- Tớ...

Thiên Ngọc bối rối, mặt đỏ bừng nhìn lên khán đài. Khang Duy đứng lặng yên, nhìn thẳng về phía ấy, vào thời điểm này, anh không làm gì được cả. Nhật Linh vẫn cất giọng hốt hỏi nó dồn dập, đôi mắt ánh lên dòng nước mằn mặn, như chực rơi xuống.

- Heo. Cậu đừng nói gì được không? Cậu có biết tớ đưa cậu đến đây để làm gì không thế?

- Gấu à... - Thiên Ngọc dịu giọng.

- Cậu yên lặng đi, không nói gì hết. Đi về, không có tiệc tùng gì cả. - Nhật Linh gắt ầm lên như điên, quay sang trừng mắt nhìn Hoàng Quân. - Còn cậu nữa, trả lời gì chứ, đây đâu phải giờ kiểm tra một tiết.

- Cậu có thể đừng quan tâm chuyện này được chứ?

Nó hất bàn tay Nhật Linh ra, bước ngược lại về phía Hoàng Quân, Khang Duy vẫn trên khán đài, đứng yên bất động, đôi mắt anh băng lạnh nhìn thẳng về phía nó, có chút buồn giấu thật sâu trong đôi ngươi đen thẫm. Anh cúi mặt vô thức còn nó khẽ nhún vai, gật đầu:

- Tớ đồng ý!

Ruỳnh! Sét đánh ngang tai, âm thanh kinh dị ấy lọt vào lỗ tai ba con người. Khang Duy nghe tim như thắt lại, vẫn cố gắng nở nụ cười vui vẻ, “Cùng chúc mừng cho cặp đôi mới này của trường ta năm nay nhé”. Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, Hương Ly cũng vỗ tay, từng tiếng vỗ tay rời rạc, răng nghiến vào nhau nghe ken két, “Thiên Ngọc! Cô đợi đấy”. Vậy là bắt đầu từ giây phút ấy, hai mảnh ghép nào đó như kiểu bị thất tình, đứa thứ ba còn lại chính là con gấu ngu ngốc, đang điên lên vì nhận ra sự ngu ngốc level bá đạo của mình. Nhật Linh cúi đầu im lặng, giờ thì cô biết cô sai rồi. Nước mắt cứ thế rơi lã chã không ngừng lại, cảm giác tội lỗi dường như hòa cùng mạch máu ăn sâu vào cơ thể.

Nhật Linh kéo Thiên Ngọc bỏ đi vội vã. Hương Ly mắt ngân ngấn nước, đứng trước mặt Hoàng Quân chỉ biết cười, nụ cười khó nhọc gượng gạo:

- Sao cậu làm vậy?

- Tớ thích Thiên Ngọc. - Giọng Hoàng Quân nhỏ lại.

- Vậy còn tớ? Còn chuyện giữa hai gia đình chúng ta?

- Hương Ly. Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Chuyện này ba mẹ tớ sẽ thông cảm thôi.

- Cậu nghĩ tớ sẽ để yên cho cô ta à?

- Tớ tin cậu sẽ không làm thế.

Hoàng Quân khẽ cười rồi cũng bỏ đi, không khí bữa tiệc chùng hẳn xuống. Cái cậu Hoàng Quân ấy. Cô bé được cậu ấy tỏ tình. Cô bé vừa rồi cậu ấy gọi là Hương Ly. Cô bé cứ nhắng nhít ầm ĩ ban nãy. Rốt cuộc đã có chuyện gì, rốt cuộc chuyện thế nào? Hình như không ai hiểu được. Khang Duy bật lớn một bản nhạc, anh lại hăng say nhảy trên sân khấu, không khí ồn ào náo nhiệt trở lại, tiếng hò hét ồn ã lại rộ lên khiến mọi người quên đi khung cảnh vừa rồi.

Trật! Khang Duy ngã khuỵu trên khán đài, lần đầu tiên những bước nhảy của anh sai nhịp khiến chân anh đau nhức. Có ai đó nói, hãy để nỗi đau thể xác xóa đi nỗi đau của con tim. Anh đã làm như vậy rồi đấy, nhưng hình như điều đó chỉ là giả dối, vì bây giờ tim anh vẫn đau, thậm chí còn rất đau, rất rất đau.

_oOo_

Nhật Linh uể oải bước vào phòng, khuôn mặt u tối không còn cảm xúc.

- “Tớ đồng ý!”. Đồng ý cái con khỉ ý. Cậu thích Hoàng Quân à?

- Ừ.

- Nói dối.

Nhật Linh không chịu, cô dù sao cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyện giữa Thiên Ngọc và Khang Duy. Tại sao giờ lại phải đứng nhìn thành quả của mình sụp đổ vào tay kẻ khác chứ? Người Thiên Ngọc thích là Khang Duy, cô dám chắc là như thế!

Nhật Linh cứ đi bên cạnh lải nhải mãi về Khang Duy, về Hoàng Quân. Nhật Linh bây giờ có thể đọc được cả những suy nghĩ mà Thiên Ngọc đang nghĩ, đúng là nó không thể giấu cô bạn thân này được điều gì. Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng phải là Nhật Linh cũng thích Khang Duy sao? Khang Duy cũng thích cô ấy mà, sao cô ấy cứ ra sức lải nhải những câu vô nghĩa như vậy?

- Xin cậu đừng như thế được không? - Nó mệt mỏi lên tiếng. - Cậu đừng trẻ con như thế, chúng ta lớn hết rồi. Và chuyện tình cảm thì không thể ép buộc ai được, phải giải quyết bằng hành động của người lớn.

Thiên Ngọc chấm dứt cuộc nói chuyện bằng chất giọng có chút bực bội. Nhật Linh chán nản bò lên giường, nhắn tin cho Hoàng Anh mà than thở: “Bá ơi, cấp cứu. Con đang thất bại thảm hại rồi!”

_oOo_

Khang Duy không lên tiếng trách cứ Nhật Linh, chỉ lẳng lặng làm việc, im ắng đến đáng sợ. Nhật Linh trước giờ ghét nhất sự im lặng đấy. Bây giờ Thiên Ngọc đồng ý làm bạn gái Hoàng Quân rồi thì thật khó nghĩ, chịu thua cái tính nết bảo thủ của nó. Nhật Linh cả ngày cũng thở dài thườn thượt, mặt dài như cái bơm, chán nản, buồn rầu. Tối nay Thiên Ngọc đi gia sư cho Khang Luân, nó cũng đã nghỉ mấy ngày rồi, hôm nay bác Khang Việt gọi điện đến nhắc nhở nó mới miễn cưỡng ép mình đi. Dù sao thì giữa Thiên Ngọc và Khang Duy thật ra cũng chẳng có chuyện gì, không việc gì mà phải tránh mặt nhau hết, việc của ai người nấy lo thôi.

Thằng nhóc Khang Luân vẫn ngồi như tượng, không chịu làm bài tập gì cả. Lấy cho nó một cái kẹo mút, nó cũng chẳng có phản ứng gì. Thiên Ngọc ức chế xách tai thằng nhóc mà gào ầm lên:

- Rốt cuộc em muốn gì đây hả nhóc?

- Em muốn tìm bút chì gấu bông của em. Không thấy nó em không học đâu.

- Sao bảo ghét gấu, gấu chỉ của con gái cơ mà?

- Bạn Mi ngồi bàn trên tặng em.

Thiên Ngọc chán nản lắc đầu, đúng là trẻ con, nói rồi sẽ quên, có đau đớn gì cũng quên, nhanh quên lắm. Giá được làm trẻ con thì tốt, suốt ngày chỉ cần ăn chơi mà không cần suy nghĩ, nhẹ người. Nó chợt cười, hóa ra người ta luôn khao khát những thứ không thuộc về mình, rồi đến khi có được nó thì lại không hứng thú nữa. Con người, quả thật rất tệ.

- Anh Duy í, đã bảo mượn một tí thôi, mua được bút heo bông rồi thì phải trả người ta chứ.

- Thiên Ngọc im lặng, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt, “Sao lại phải tìm bút gắn heo bông chứ? Sao lại phải là heo bông?”. Khóe mắt rưng rưng, bờ môi nó khẽ giật lên một chút, im lặng quá.

- Chị lên đó lấy hộ em nhé?

Tiếng thằng nhóc Khang Luân giúp Thiên Ngọc thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bùng nhùng ban nãy...

Insane