80s toys - Atari. I still have

Ký Ức Yêu

Posted at 27/09/2015

457 Views

Nhưng mọi thứ chẳng là vấn đề gì với Kim. Cô hát vì muốn được hát chứ không phải cầu xin người khác nghe.

Và rồi Kim cất giọng…

Cảm giác bây giờ của cô là một cảm giác như đang sống trên thiên đường. Tiếng hát được vang vọng khắp căn phòng, dường như âm thanh đã biến thành nốt nhạc và nhảy múa xung quanh Kim, hòa quyện với cảm xúc trong cô và tạo ra một không gian vô cùng êm dịu. Kim hát như lần đầu tiên được hát, bằng tất cả trái tim và tình yêu. Tình yêu về mẹ, về những ký ức đẹp đẽ ngày xưa, về những mộng mơ mà một thời đa nuôi dưỡng tâm hồn Kim khôn lớn.

Bài hát kết thúc. Sự im ắng bao trùm. Kim hơi chột dạ khi thấy chẳng ai phản ứng gì. Thầy giáo vẫn đứng yên và nhìn cô không chớp mắt. Quay sang thì Nguyễn Tâm cũng vậy, anh chàng đứng ngẩn ra và dành cho Kim một ánh nhìn mà theo cô là khó hiểu.

- Em tên gì?

Thầy giáo cất giọng phá tan bầu không khí kỳ lạ.

- Hoàng Kim ạ!

Kim trả lời nhỏ nhẹ, khuôn mặt vẫn ánh lên sự ngơ ngác trước thái độ của mọi người.

- Đúng là tên đẹp như người. Đã từ lâu lắm tôi mới có cảm giác sởn da gà khi nghe ai đó hát. Khi nghe em hát, tôi thấy có màu hoàng kim. Em rất khá!

Lời khen của thầy giáo khiến Kim thấy mũi mình phình to ra và sắp sửa nổ tung. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ mới hát trước mặt mẹ chứ chưa hát trước đám đông bao giờ. Vì thế Kim thấy rất ngỡ ngàng khi nhận được một lời khen có cánh đến như thế.

Buổi học kết thúc với rất nhiều cảm xúc. Kim thì vui sướng, còn những người khác vừa có vẻ nhạc nhiên và chút gì đó ghen tỵ. Nhưng cô không đủ sức quan tâm những chuyện đó. Đối với Kim bây giờ, cảm giác phát hiện ra mình có một tài năng thực sự rất tuyệt vời. Ít ra cô cũng thấy bớt tủi thân khi biết rằng mình không phải là một người tệ hại, không có lấy một điều gì nổi trội. Kim lại nghĩ đến mẹ, cô ước gì lúc này mẹ ở bên cô, cô sẽ chạy ào vào lòng mẹ và khoe với mẹ, để được nhìn thấy nụ cười tự hào và cái hôn nhân từ của người mẹ thân yêu…

- Này! Khoan về! Ở lại gặp tao một lát!

Cái hất hàm đầy thách thức của Minh Vy làm Kim khựng lại, bao nhiêu cảm xúc tốt đẹp lại bay vù đi.

- Có…chuyện gì thế?

Kim cố gắng bình tĩnh nhưng giọng vẫn run run.

- Vào đây gặp tao!

Minh Vy đi thẳng vào trong phòng luyện thanh và ra hiệu cho Kim đi theo mình. Dù rất lo lắng nhưng để được yên chuyện nên Kim cũng đi theo. Mọi việc nên được giải quyết một cách thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.

- Tốt! Mình cũng muốn giải quyết xong mọi chuyện với bạn…Mình…

- Dừng đi! Tao nói trước!

Thu hết can đảm, Kim mở lời trước. Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Minh Vy cắt ngang. Hụt hẫng, Kim im lặng và ngước nhìn cô bạn, một chút bực tức đã nhói lên trong lòng.

- Sao? Dám trợn mắt nhìn tao à?

Cô nàng tóc xoăn tỏ vẻ không hài lòng trước thái độ của Kim.

- Có gì thì bạn nói đi! Đừng dài dòng nữa!

Kim gằn giọng, ánh mắt đanh lên khiến Vy hơi khớp. Kim không thuộc dạng con gái yếu đuối hoàn toàn. Cô chỉ yếu đuối trong giới hạn chịu đựng của chính mình, vượt qua khỏi giới hạn đó thì chính Kim cũng không biết mình trở thành con người như thế nào nữa.

Vy hơi sợ sợ trước sự thay đổi thái độ của Kim, sau vài giây lấy lại tinh thần, cô nàng tiếp tục với chất giọng đanh đá đặc trưng rồi cất giọng hỏi.

- À rồi!...Tao hỏi mày lần cuối! Nếu mày thành thật nhận tội thì tao sẽ bỏ qua hết!

- Ý bạn là gì?

Kim bắt đầu trở nên cứng đầu.

- Có phải mày là người viết bậy lên cặp của tao không?

Vy nhìn thẳng vào Kim, nghiến răng hỏi.

- Không! Mình không làm! Không việc gì mình phải hành động ngu ngốc như thế cả!

Kim trả lời thẳng thừng, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm. Cô không bao giờ khuất phục trước những lời dọa nạt nếu đó là điều vô lý.

Minh Vy thở hắt một tiếng rồi quay lưng lại, trước khi bước đi cô nàng để lại cho Kim một câu nói đầy mùi giang hồ:

- Tao đã cho mày cơ hội cuối cùng rồi. Là chính mày không biết điều. Đừng trách tao!

Kim nhìn theo. Cô vẫn không hiểu được tại sao Minh Vy lại muốn đưa mọi chuyện đi theo chiều hướng nặng nề như thế. Ngay cả một kẻ khùng còn biết rằng cô không thể là thủ phạm khi mà cô đang bị Minh Vy ghét và ngồi sát bên cô ta. Cũng chả ai dại gì sau khi đã phạm tội lại cầm sờ sờ vật chứng trên tay để lạy ông tôi ở bụi này.

Nhưng những suy nghĩ lan man trong đầu Kim tắt phụt khi cô nhìn thấy đèn trong phòng luyện thanh tắt phụp đi. Kèm theo đó là tiếng cửa phòng bị đóng lại.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Kim thực sự sửng sốt khi nhận ra rằng mình đã bị nhốt lại ở trong này!



PHẦN 08: ANH HÙNG BĂNG



- Ở trong đó mà sám hối lại lỗi lầm đi nhé! Lớp này không tha thứ được cho những kẻ đã chơi bẩn mà con hèn hạ đâu!

Những giọng nói đầy vẻ hăm dọa vang lên ở phía bên ngoài cửa, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích thích thú. Kim ngồi thụp xuống khi biết rằng mình đang bị các thành viên khác trong lớp chơi hội đồng. Đầu óc Kim căng ra, tay chân bắt đầu run cầm cập, những ký ức kinh hoàng của mười năm về trước lại hiện về…

Lúc ấy Kim đang học lớp năm ở một ngôi trường mới sau khi ba mẹ chuyển công tác, vì vô tình làm bẩn áo của một bạn nữ xinh đẹp trong lớp mà Kim bị mọi người trong lớp bỏ rơi. Suốt những năm tháng ở đó, ngày nào Kim cũng sống trong sự trêu chọc của mọi người. Đặc biệt có một lần Kim bị các bạn nhốt lại trong tủ sắt đựng áo quần của khu vực bể bơi của trường. Kim đã khóc ngất đi suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Nếu không có bác bảo vệ phát hiện ra thì có lẽ Kim đã chết vì sợ và đói. Đến bây giờ, nhiều lúc nghĩ lại cô vẫn còn thấy gai ốc nổi lên đầy người. Không ngờ lúc đã hai mươi tuổi, một lần nữa cô lại phải đối diện với trò đùa đáng sợ ấy…

Vội vàng chạy lại phía cửa, Kim đập thật mạnh và không ngừng hét lớn:

- Ai cứu tôi với! Có ai cứu với!

Tiếng hét của Kim vang vọng khắp phòng luyện thanh, nơi lúc nãy là thiên đường xạn lạn bây giờ chẳng khác nào một hang động tăm tối. Sự dội của âm thanh làm đầu Kim nhức như búa bổ. Nỗi ám ảnh của việc bị nhốt mười năm trước lại hiện rõ mồn một trong đầu cô. Kim thấy tim mình như thắt lại. Hai tay cứ thẳng đơ ra không còn chút sức lực. Kim ngồi bệt xuống đất, co ro người và bắt đầu khóc. Nếu tuổi thơ của mọi người đều là những ký ức đẹp thì kỷ niệm trong cô chỉ là những kỷ niệm buồn. Kim biết rằng không phải ai xấu xí cũng bị mọi người ghét bỏ, nhưng cô không phải là một người xấu, cũng không phải kẻ tự phụ, cũng không bao giờ làm chuyện ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác, vậy thì vì sao mọi người lại đối xử với cô như thế. Tại sao cô không có nỗi một người bạn thân? Hay chăng số phận của cô là thế? Suốt đời bị tập thể bỏ rơi và xa lánh???

Càng nghĩ Kim càng khóc. Càng khóc cô lại càng sợ. Những nỗi sợ nối tiếp nhau chạy qua Kim, như một dòng điện cao thế đang cô gắng làm tê liệt cô gái tội nghiệp.

Lau vội nước mắt, Kim vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình cần phải bình tĩnh trong lúc này. Cô quay lại và tiếp tục gõ cửa kêu cứu. Mặc cho những âm thanh của tiếng kêu vang vọng khắp phòng, mặc cho bóng tôi đang bủa vây lấy Kim, cô vẫn gõ và tìm kiếm sự hy vọng cho chính mình. Cô không muốn bản thân ngã gục trước một khó khăn nhỏ bé như vậy…

Bỗng nhiên Kim nhìn thấy một dáng người đứng trước phòng luyện thanh qua khe hẹp của hai cánh cửa. Ngoài kia tuy không sáng lắm nhưng vẫn sáng hơn trong phòng, Kim nhận ra người đó đang tiến lại phía cô. Vui mừng vì sắp nhận được sự giúp đỡ, Kim vội vàng hét lớn:

- Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn mở cửa cho tôi với!!!

Nhưng bước chân ấy đã dừng lại. Kim hụt hẫng, buông tuột cánh tay xuống. Trong tích tắc, cô không còn thấy dáng người đó nữa. Cứ như rằng nãy giờ chỉ là do cô hoang tưởng mà nhìn nhầm vậy.

Thời gian tiếp tục trôi đi trong câm lặng và nước mắt. Kim không còn nhìn thấy được gì trước mặt ngoài bóng tối và nổi sợ hãi. Căn phòng vắng tanh và chỉ có mình cô, cái lạnh lại có cơ hội xâm chiếm và khiến người Kim tê tái.

“Mẹ ơi…mẹ ơi…cứu con với…”

Vừa khóc Kim vừa nhớ tới mẹ, chỉ có mẹ là nguồn động viên duy nhất với Kim trong những lúc như thế này, những lúc chỉ có mình cô và những vết thương dài trong tâm trí…

Những giọt thời gian tí tách rơi trên khuôn mặt đã nhợt nhạt đi vì đói và lạnh. Cái cảm giác kinh khủng của ngày trước lại ùa về. Nhưng liệu rằng may mắn có mỉm cười với cô lần nữa hay không? Hay ngày hôm nay chính là ngày kết thúc??? Kim nghĩ và thấy đầu óc quay cuồng chống chếnh.

Một âm thanh lạ phát ra, cả căn phòng bật sáng. Kim hoảng hốt gượng đứng dậy sau hàng giờ đồng hồ ngồi ôm gối khóc. Cô nhìn quanh và không thấy ai cả. Thêm một sự hoảng sợ mới, Kim bấu chặt tay vào tường, tim đập thình thịch…

- Chịu đựng cũng khá đấy! Tới chậm vài phút nữa chắc là cô ngất luôn ấy nhỉ?

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc hằng ngày làm Kim mừng quýnh. Quay lại sau lưng thì đã thấy Karo đứng gần cánh cửa đã mở toang từ khi nào.

Như đứa con bị lạc mẹ, Kim chạy ngay lại và ôm chầm lấy Karo, nước mắt lại được thể tuôn ra như mưa gió.

- Người cô lạnh ngắt cả rồi…

Karo thở dài vỗ nhẹ vào lưng Kim…

***

- Sao anh biết mà tới cứu em thế?

Kim hỏi ngơ ngác sau khi đã quấn cả chục chiếc chăn quanh người. Đến bây giờ những tiếng vang vọng trong phòng luyện thanh và cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn như còn bám chặt vào người cô.

- Cô bây giờ là người của tôi rồi. Cái gì về cô tôi đều biết cả. Vì thế đừng thắc mắc làm gì cho mệt. Uống rồi đi ngủ đi!

Karo nói đều đều, đặt cốc sữa nóng trước mặt Kim rồi quay lưng về phòng. Dù không thích ứng được với thái độ này của anh nhưng Kim vẫn mỉm cười vì biết rằng anh bây giờ là người quan tâm tới mình nhất.

Chuẩn bị cầm cốc sữa uống, Kim khựng lại khi nghe câu nói của Karo trước khi anh trở về phòng...